Diệp Thần nhìn toàn bộ chiến trường, cửa thành quận Thường Sơn liền mở làm hắn quay đầu lại nhìn, đúng lúc đó có một nam tử nhanh chóng vọt ra khỏi cổng thành .
Vào lúc này cuộc chiến còn chưa kết thúc, cổng thành quận Thường Sơn lại mở ra ở lúc này theo lý thuyết thì chắc hẳn phải có lệnh của đại tướng quân thủ thành .
Nhưng sự thật lại khác, cửa thành quận Thường Sơn mở ra chỉ có một người hơn nữa là một nam tử thân mặc bố y sơ sài mà lập tức cửa thành liền đóng lại .
Gia hỏa này là tới tìm ta !
Nhìn ra được điều này Diệp Thần không khỏi nhìn lại phía nam tử đang cưỡi ngựa tiến tới .
Hắn có dáng người nhỏ nhắn, tuy rằng thân mặc quần áo bình thường nhưng không thể dấu được hơi thở uy mãnh trên người, vừa nhìn một cái liền biết ngay đây là võ tướng .
Chẳng lẽ là muốn cậy nhờ ta ?
Nghõ tới đây lông mày Diệp Thần khẽ nhướng lên .
Đối với Diệp Thần có thủ hạ là võ tướng càng nhiều càng tốt hắn không bao giờ chê có quá nhiều thủ hạ là võ tướng .
“ Lộc cộc lộc cộc “
Chiến mã chạy nhanh, vị nam tử mặc bố ý chỉ trong chốc lát đã tiến lại gần Diệp Thần chỉ còn cách trăm mét .
Đúng lúc này một tiếng kêu lớn truyền đến .
Năm mươi mốt vạn binh lính Luân Hồi đồng loạt hô lớn giơ lên mũi tên căng dây cung nhắm thẳng vào vị nam tử bố y .
Vị nam tử mặc bố y đang chuẩn bị đi tiếp bỗng giật mình kéo dây cương, chiến mã bị kéo đột ngột đứng dựng lên sau đó phát ra tiếng hí vang dội
“ Hí luật luật “
Vị nam tử mặc bố y từ trong quận Thường Sơn đi ra này thân phận không rõ ràng mà ý đồ chạy đến cũng không rõ, Luân Hồi quân đoàn là quân đoàn bảo vệ Diệp Thần tất nhiên sẽ không để cho một người như vậy tiếp cận đến chủ công.
Diệp Thần nhìn Luân Hồi quân đoàn khẽ mỉm cười tay phải hơi nhấc lên ý bảo binh lính hạ cung tiễn xuống .
“ Hô “ toàn bộ cung tiễn vừa giương lên đồng loạt hạ xuống, nhưng một vạn lão binh trong Luân Hồi quân đoàn nhanh chóng nắm chặt trường thương trong tay nghiêng người bao vây người nam tử không chút lưu tình .
Chỉ cần người nam tử cố ý động một cái, một vạn lão binh Luân Hồi lập tức xông lên đồng loạt đoạt mạng y .
Vị nam tử đang đứng cách Diệp Thần một trăm mét hình như cũng phát hiện hắn nhất thời lỗ mãng, chiến mã vừa dừng lại lập được tức trấn an sau đó xoay người xuống ngựa một mình lại gần Diệp Thần .
Đi đến vị trí cách Diệp Thần mười mét vị nam tử liền dừng lại, sau đó đứng đối diện với Diệp Thần khom người bái
“ Dương Bình, Nhạc Tiến bái kiến Dược Kỵ đại tướng quân “
Diệp Thần nghe xong hai mắt hơi lóe sáng một cái .
Ngọa tào, thế nhưng lại là Nhạc Tiến !
Diệp Thần cũng từng đoán qua thân phận của người mặc bố y nhưng Diệp Thần lại chưa từng nghĩ qua người này thế nhưng lại là Nhạc Tiến .
Nhạc Tiến là ai, Diệp Thần làm sao có thể không biết, đó chính là một danh tướng trong lịch sử cùng với Trương Liêu, Từ Hoảng, Vu Cấm, Trương Cáp.
bốn người cùng xưng lại Ngụy Ngũ Tử Lương tướng .
Nói đớn giản hơn, Nhạc Tiến là mãnh tướng dưới trướng Tào Tháo ai ngờ không biết vì cái lí do gì mà xuất hiện ở nơi này, còn chủ động chạy tới gặp Diệp Thần .
Rất rõ ràng, Nhạc Tiến lúc này là chủ động nếu không đã không chạy tới đây .
Nghĩ tới cái lí do này, cả người Diệp Thần đều cảm thấy quá sảng khoái .
Ni mã, ngũ tử lương tướng của Tào Tháo bị lão tử bắt hai tên Trương Liêu và Trương Cáp đã quyết định sống chết với ta, mà hiện tại lai chạy ra một tên Nhạc Tiến !
Dù nói gì cũng không thể để Nhạc Tiến chạy thoát .
Nghĩ tới đây Diệp Thần lập tức ngửa mặc lên trời cười điên cuồng, sau đó xoay người xuống ngựa, tiến lại gần vài bước rất nhanh liền tới trước mặt Nhạc Tiến .
Diệp Thần liếc mắt nhìn Nhạc Tiến một cái vẻ mặt đầy ý cười nâng Nhạc Tiến đứng dậy liền nói ngay
“ Văn Khiêm vừa nhìn đã thấy anh dũng phi phàm, không biết tới đây là có chuyện gì ?”
Nhạc Tiến nhìn vẻ măt hiền hòa của Diệp Thần nghe được trong giọng nói người phía trước tràn đầy ý thưởng thức tâm tình lập tức kích động không ngừng .
Diệp Thần vào lúc này cùng với Phiêu Kỵ đại tướng quân trong lời đồn vủa Đại Hán hoàn toàn giống nhau, chính xác mà nói Diệp Thần bây giờ so với lời đồn càng làm Nhạc Tiến yên tâm hơn .
Trong nháy mắt tiếp xúc Nhạc Tiến càng kiên tâm với quyết định của mình .
Nghĩ xong, Nhạc Tiến nỗ lực ổn định tinh thần phấn khởi của mình nhìn vị Phiêu Kỵ đại tướng quân một cái, sau đó vô cùng trịnh trọng khom người nói
“ Dương Bình, Nhạc Tiến - Nhạc Văn Khiêm nguyện ý đi theo chủ công, khẩn cầu chủ công thu nhận “
Lời nói của Nhạc Tiến vừa dứt thanh ân nhắc nhở của hệ thống liền vang lên
“ Đinh, đệ nhất lịch sử võ tướng Nhạc Tiến- Nhạc Văn Khiêm chủ động muốn nhận ngươi là chủ, có tiếp nhận hay không ?”
Nghe tiếng nhắc nhở Diệp Thần vội vàng nâng Nhạc Tiến đứng dậy sau đó trịnh trọng đáp
“ Có thể được Văn Khiêm đi theo quả thật là vinh hạnh của ta “
“ Nhạc Văn xin bái kiến chủ công “ Nhạc Tiến nghe câu trả lời lập tức vui mừng, vội vàng khom người trịnh trọng bái .
Diệp Thần nghe đến đó cười ha hả gật đầu đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì thế giới thông cáo liền vang lên .
“ Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần được đệ nhất võ tướng lịch sử Nhạc Tiến - Nhạc Văn Khiêm nguyện một lòng trung thành, đặc biệt khen thưởng người chơi Diệp Thần hoàng kim 1000 vạn lượng “
Thế giới thông báo liên tiếp ba lần trong nháy mắt dẫ tới sự bùng nổ của toàn bộ kênh thế giới .
“ Ngọa tào, Nhạc Tiến ! ngũ tử lương tướng Nhạc Tiến, ni mã có lầm hay không a ? tên này không phải là thủ hạ của Tào Tháo sao? Làm thế nào mà lại bị Diệp Thần thu phục? “
“ ...”
Kênh thế giới cứ tiếp tục ồn ào huyên náo, Diệp Thần chỉ liếc mắt nhìn một cái lông mày khẽ nhướng lên .
Các người chơi ghen tị thù hận vẫn như trước chẳng qua những đám người chơi này đối với Diệp Thần mà nói chỉ là một đám ô hợp mà thôi
Trước kia hắn chướng mắt bọn họ, hiện nay hắn càng chướng mắt bọn họ hơn .
Diệp Thần dù chẳng lo thu võ tướng lịch sử , văn thần lịch sử chỉ dựa và chính hắn cũng có thể diệt toàn bộ lãnh địa của người chơi, ngay toàn bộ lãnh địa Tam Quốc Tân Thủ Khu cũng không thành vấn đề .
Diệp Thần trong giai đoạn này đã đạt tới Tử Phủ Cảnh cảnh giới cùng với các người chơi khác so sánh Diệp Thần chinh là trời, hoàn toàn không cần phải ở cùng với bọn họ .
Đương nhiên hắn sẽ không điên mà tiêu diệt toàn bộ Tam Quốc Tân Thủ Khu, Diệp Thần còn muốn tạo một vương quốc còn muốn vớt ít chỗ tốt, càng muốn cùng với đất nước của mình phi thăng hồng hoang, mà bây giờ thứ Diệp Thần còn thiếu duy nhất một cơ hội, một cơ hội danh chính ngôn thuận .