Diệp Thần như thế nào cũng không nghĩ tới nhất thời hứng khởi làm hắc mao Đại Tinh tinh tiến giai, sau đó ở thời điểm nó tiến giai trong nháy mắt làm thịt nó lại có thể tuôn ra tiên thành tiến giai lệnh.
Thứ này đối với Diệp Thần mà nói tầm quan trọng so với thiên linh chi bảo không có gì khác nhau, lại còn giúp hắn giải quyết một chuyện đại phiền toái.
Cho nên Diệp Thần giờ phút này tâm tình thực vui sướng.
Đúng rồi, phúc duyên thâm hậu!
Mẹ kiếp! Khẳng định là phúc duyên thâm hậu, không thì sao có thể rớt ra tiên thành tiến giai lệnh......
Thuộc tính tiềm tàng của phúc duyên thâm hậu chính là nhặt được vật phẩm siêu quý, bằng không căn bản không có khả năng tuôn ra đồ vật quan trọng như vậy ở tam quốc khu tân thủ.
Đáng tiếc, thời điểm giết chết chó đen tiểu yêu kia không kích hoạt thuộc tính tiềm tàng của phúc duyên thâm hậu bằng không còn không biết tuôn ra bao nhiêu thứ tốt.........
Nghĩ đến đây, Diệp Thần lông mày không khỏi giương lên.
Bất quá vận khí này cũng đủ nghịch thiên tính tới lúc ấy phúc duyên thâm hậu kích hoạt cũng không chắc có thể xuất hiện tới cái này......
Không tồi, không tồi, thu hoạch này thật đúng là không nhỏ......
Nghĩ đến đây Diệp Thần khóe miệng tức khắc nhếch lên rồi sau đó cấp tốc bay đi hướng tới chiến trường.
Sau mấy cái hô hấp Diệp Thần đã đi tới chiến trường.
Giờ khắc này đủ số yêu thú tử vong trên mặt đất mà yêu thú trong cự hố chỉ còn năm ngàn đầu hơi tàn, hơn nữa trên người cắm đầy mũi tên.
Giờ khắc này cự hố đã thành một cái huyết hồ hoàn toàn từ máu yêu thú tạo thành.
Hơi thở huyết tinh nồng liệt đến cực điểm không ngừng dâng lên trong hồ rồi sau đó phiêu lãng theo gió.
Diệp Thần nhìn thoáng qua năm ngàn yêu thú bởi vì chính mình đã đến mà trong nháy mắt vô cùng hoảng sợ rồi sau đó nhìn về phía ở nơi xa các người chơi hai mắt tỏa sáng.
Nơi đó hơn mấy trăm vạn người chơi được cứu vẫn không rời đi, đa phần bọn họ đều đứng ở gần nơi các yêu thú bị giết.
Chuẩn xác mà nói là nhìn chằm chằm các yêu thú đã chết đang tuôn ra vật phẩm.
Đến nỗi các người chơi vì cái gì lại có ánh mắt như vậy Diệp Thần sao lại có thể không biết
Bọn họ muốn đạt được những vật phẩm mà yêu thú tuôn ra.
Nghĩ đến đây hắn lạnh lùng cười.
Một đám không biết sống chết......
Đúng lúc này, âm thanh vô cùng dày đặc trong nháy mắt vang lên.
“Uy uy ~ uy”
Chỉ thấy năm mươi mốt vạn mũi tên lại lần nữa được Luân Hồi Quân Đoàn bắn ra mà rơi xuống cự hố.
Các yêu thú còn sót lại nhìn đến đây, một đám không chút do dự tự mang thân mình ra trước.
Giờ khắc này,nhóm yêu thú còn sót lại đó đã sớm không còn ý chí chiến đấu, chúng nó không muốn tiếp tục bị tra tấn càng không muốn nhìn đến cảnh thí thần thương được sử dụng cho nên chúng nó muốn chết, muốn lập tức liền chết.
Chúng nó hiện tại thậm chí đều hận không thể nổi dậy được bởi vì thực lực Diệp Thần quá biến thái, hơn nữa cũng quá thông minh, căn bản không cho chúng nó chút cơ hội chạy trốn.
Đối với đám yêu thú đó mà nói, biến trở về mãnh thú liền biến trở về mãnh thú, so với bị Diệp Thần dùng Thí Thần Thương xử lý thì tốt hơn rất nhiều.
Cho nên, ở thời điểm mũi tên buông xuống trong nháy mắt chúng nó lần lượt mang từng người ra phía trước.
Giây tiếp theo, âm thanh mũi tên nhập thịt vang lên.
“Phốc vị, vèo, vèo”
Khi âm thanh kết thúc trong nháy mắt theo sát đó là thanh âm tiếp theo.
“Ku ku ku”
Năm ngàn yêu thú đều không ngoại lệ, thân thể hoàn toàn nằm liệt bên trong cự hố, máu loãng đầy trời trong nháy mắt bị bắn lên cao hơn mười mét, rồi sau đó đón mặt trời lặn ánh chiều tà,.
Diệp Thần nhìn thoáng qua đủ số yêu thú bị chém giết, lông mày không khỏi giương lên rồi sau đó xem tới Luân Hồi Quân Đoàn.
Khi Diệp Thần nhìn đến thực lực nhóm tân binh của Luân Hồi Quân Đoàn tăng lên một mảng lớn thì vừa lòng gật gật đầu.
Không tồi, không tồi, không phụ công hắn vất vả như vậy không lâu sau tân binh Luân Hồi Quân đoàn đều có thể tiến giai tiên thiên cảnh giới......
Nghĩ đến đây, Diệp Thần không khỏi cười rồi sau đó nếu hướng đến Quách Gia và các tướng sĩ bên cạnh Quan Vũ, Trương Phi, Trương Cáp, Cao Thuận, mở miệng quát:
“Các ngươi quét tước chiến trường, quét tước xong tạm thời ở đây đợi mệnh lệnh, nhớ lấy, cấm để người nào tới gần, nếu tự tiện tới gần thì giết không tha”
“Vâng! Chủ công!” Quan Vũ, Trương Phi Trương Cáp, Cao Thuận nghe đến đây, đồng thời khom người lớn tiếng đáp.
Diệp Thần nghe đến đó, cười ha hả gật gật đầu rồi sau đó cấp tốc bay tới Luân Hồi Thành .
Diệp Thần hạ lệnh như vậy cũng là vì canh các người chơi tham lam ở nơi xa kia
Hắn hiện tại rất mạnh, quân đội Luân Hồi Thành cũng rất mạnh, mạnh đến mức khiến trong lòng các người chơi đều sợ.
Nhưng cái này cũng không gây trở ngại cho tâm niệm các người chơi, chỉ cần có thứ tốt đều sẽ có người cam nguyên mạo hiểm sinh mệnh để hành động.
Đối với Diệp Thần mà nói người như vậy không dám động thủ tốt nhất, dám động thủ, trực tiếp giết chết không có gì phải nói.
Diệp Thần rời đi, nơi xa các người chơi nhìn nhau, sắc mặt một đám có chút không vui.
Bởi vì lời nói của Diệp Thần, nhóm hắn cũng nghe rồi.
Lời nói của Diệp Thần nói là nói cho đám người Quan Vũ, Trương Phi nghe, không bằng nói là nói cho các người chơi nghe.
Bởi vì Diệp Thần cũng không có khống chế thanh âm quá nhỏ nên tất cả các người chơi đều nghe được.
Chợt vừa nghe Diệp Thần nói cũng không khủng bố như thế nào nhưng trong lời nói có ẩn chứa sát ý.
Mà cảnh này khiến cho các người chơi không khỏi tự chủ nhớ tới sự nguy hểm và báo đạo lạnh khốc của Diệp Thần lưu tình chút nào chém giết vô số người chơi.
“Hôm nay vận khí thật tốt a...... Cái kia cái gì, ta đi trước đây, lần này làm nhiệm vụ còn không biết có thể liên tục bao lâu, mau đánh quái thăng cấp lấy trang bị mới là chính sự.” một người nhìn thấy Diệp Thần rời đi, rồi sau đó cười ha ha, mở miệng nói.
“Ân, không tồi, hôm nay có thể sống sót không rớt cấp là vận khí không tồi, ân, ta cũng đi nơi khác đánh quái thăng cấp......”
“Ta cũng đi......”
Các người chơi ngươi một lời ta một lời nói lên như vậy, rồi sau đó một đám lần lượt rời khỏi chiến trường.
Bọn họ thật sự rất muốn lấy những vật phẩm yêu thú tuôn ra đó bởi vì những vật phẩm đó chính là đỉnh cấp mà chưa có ai được sở hữu.
Đáng tiếc, bọn họ không dám, bởi vì lời nói củaDiệp Thần làm cho bọn họ khôi phục lý trí, với thực lực trước mắt, bọn họ dù có lên cũng không đủ tắc kẽ răng quân đội Diệp Thần.
So với bị giết, còn không bằng thành thật rời đi.
Tam Quốc Tân Thủ Khu, U Châu, Luân Hồi thành.
Diệp Thần qua thời gian một chén trà nhỏ thì đã bay đến nơi này, khi vừa mới đến liền đáp xuống dưới.
Bởi vì ngoài thành Luân Hồi thành kia cao lớn hùng vĩ có một lão nhân.
Hắn tóc trắng xoá, lại căn bản không có tư thái hư nhược, chẳng những không có mà cả người còn tản ra một loại khí thế đặc thù, khí thế kia như mũi tên sắc bén.
Người có thể có khí thế này khẳng định là cái cao thủ võ đạo, với tuổi này còn có khí thế này......
Diệp Thần vừa nghĩ đến đây, binh lính trên thành Luân Hồi đồng thời quỳ một gối xuống đất, rồi sau đó hướng về phía Diệp Thần vô cùng cung kính lớn tiếng bái nói:
“Tham kiến chủ công!”
Diệp Thần nghe đến đó, tức khắc hoàn hồn, rồi sau đó hướng về phía các binh lính trên tường thành.
Ở cửa thành, Chu Thương nghe đến đó vội vàng ngẩng đầu, rồi sau đó quỳ một gối xuống đất, lớn tiếng bái nói:
“Bái kiến chủ công!”
Diệp Thần cười ha hả gật gật đầu, chính chuẩn bị mở miệng dò hỏi, lão nhân tóc trắng xoá trực tiếp khom người đối với Diệp Thần bái nói:
“Kinh Châu - Đồng Uyên, Đồng Hùng Phó bái kiến Dược kỵ đại tướng quân!”