Trương Giác nhìn thấy đầy trời mũi tên đang phóng tới hai mắt đột nhiên trợn lên sau đó quát lớn:
“Phong!”
“Ô...... Ô......”
Cơn lốc cuồng bạo bỗng nhiên xuất hiện trên người Trương Giác rồi sau đó khuếch tán ra tứ phương.
Giây tiếp theo mũi tên buông xuống nhưng vừa mới gặp cơn lốc liền bị thay đổi phương hướng và xoay tròn theo cơn lốc.
Dưới tường thành.
Triệu Vân, Điển Vi, Quan Vũ, Trương Phi bọn họ nhìn thấy vậy sắc mặt đồng thời biến đổi.
Đúng lúc này tay phải Trương Giác nhất chiêu, một quyển thư tịch cổ nháy mắt xuất hiện.
Trương Giác liếc nhìn thư tịch sau đó mở miệng quát:
“Oanh......”
Tiếng sấm vô cùng dày đặc nháy mắt vang lên.
Vạn dặm không mây đột nhiên xuất hiện những tia chớp ngang dọc đan xen.
“Không tốt!” Triệu Vân, Điển Vi, Quan Vũ, Trương Phi thấy vậy sắc mặt cùng biến đổi.
Cự Lộc, phía trên pháp đàn.
Nhìn thấy đại quân Luân Hồi Thành bên ngoài thành rốt cuộc cũng thay đổi sắc mặt, Trương Giác liền lộ ra ý cười tàn nhẫn.
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền đến.
Lúc này một vị nam tử trên người mặc bộ trường bào quý giá đẹp đẽ đột nhiên xuất hiện phía trên đại quân Luân Hồi Thành với ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt cương nghị, đầu tóc dài đón gió phi dương.
Thấy vị nam tử đó, trong nháy mắt hai mắt Trương Giác đột nhiên co rụt lại.
Bởi vì vị nam tử này không cần làm gì nhưng vẫn có khí thế cuồng bạo, sát ý đầy trời.
Hắn liếc mắt một cái, Trương Giác liền cảm giác như rơi vào băng tuyết, toàn thân phát lạnh.
Đúng lúc này, vạn lôi cuồng hàng vừa mới rớt xuống liền bay về phía vị nam tử trong không trung rồi sau đó biến mất.
Chín mươi vạn kỵ binh Luân Hồi Thành cùng lên tiếng làm thanh chấn trời cao.
Cự Lộc, phía trên pháp đàn.
Trương Giác nghe thấy đại quân Luân Hồi Thành gọi như vậy, hai mắt đột nhiên co rút lại rồi kinh thanh hô:
“Ngươi...... Ngươi là Diệp Thần!”
Diệp Thần sau khi nghe thấy Trương Giác kinh thanh hô thì lạnh lùng cười rồi bước ra một bước.
Giây tiếp theo, Diệp Thần xuất hiện ở phía trước Trương Giác, tay phải nhanh chóng túm lấy cổ hắn.
“Ong, ong, ong”
Một âm thanh kịch liệt nháy mắt vang lên trong không trung.
Lại là cuốn thái bình thiên thuật muốn bảo vệ Trương Giác.
Diệp Thần thấy vậy liền lạnh giọng nói: “Ngươi muốn chạy thoát như vậy không dễ đâu.”
Diệp Thần nói xong, thí thần thương mang theo luồng khí hủy diệt nồng đậm nháy mắt xuất hiện sau đó chỉ hướng “ Thái bình thiên thuật”.
Giây tiếp theo đột nhiên quyển sách đó lại trở nên yên tĩnh.
Trương Giác nhìn thấy bảo bối của mình lại bị một cây thương dọa, khuôn mặt tức khắc xám như tro tàn.
Có thể xuất hiện tình huống như vậy chỉ có một lý giải chính là cây thương kia phẩm cấp quá cao, bằng không sẽ không xảy ra tình huống đó.
Trên thực thái bình thuật là Tiên Khí nhưng bản thân nó lại làm thư tịch, ký lục công pháp, uy lực có thể lớn tiên khí thông thường.
Trương Giác căn bản không thể luyện hóa toàn bộ cuốn thái bình thiên thuật, hơn nữa hắn cũng không có bản lĩnh đó.
Cố gắng ổn định nỗi sợ hãi trong lòng, Trương Giác mở miệng hỏi Diệp Thần:
“Ngươi...... Ngươi không phải người thế gian... Vì sao...... Vì sao......”
Trương Giác biết Diệp Thần rất mạnh, là kẻ địch sinh tử của hắn là người ngăn cản hắn hoàn thành kế hoạch, bằng không hắn cũng sẽ không liều mạng triệu tập Khăn Vàng đến sau khi đại quân Luân Hồi Thành đi vào Cự Lộc.
Nhưng hắn không nghĩ Diệp Thần mạnh như vậy lại căn bản không phải như hắn đã nghĩ.
Chuẩn xác mà nói Diệp Thần nắm giữ lực lượng viễn siêu nhất thế gian mà đây chính là nguyên nhân căn bản khiến Trương Giác thấy tuyệt vọng.
Cho nên hắn mở miệng dò hỏi Diệp Thần là vì hắn nghi ngờ Diệp Thần hoàn toàn có thể phi thăng nhưng tại sao người kia vẫn cố tình lưu tại nhân gian.
Tuy nhiên hắn càng muốn khiến Diệp Thần từ bỏ ý định giết hắn cho dù có bắt hắn thu tay lại ẩn cư núi rừng cũng không sao.
“Vì sao? Không có vì sao cả, chỉ là... ngươi đáng chết." Diệp Thần nghe thấy vậy thì lạnh lùng cười rồi mở miệng quát, nói xong tay phải liền giơ lên.
Trương Giác nháy mắt đã bị thí thần thương hướng tới.
Giây tiếp theo “Giai nha” một tiếng truyền đến
Thân thể hắn lập tức bị Thí Thần Thương đâm xuyên, cùng lúc đó ô quang thần thương chợt lóe rồi trực tiếp cắn nuốt linh hồn Trương Giác.
“Chúc mừng người chơi Diệp Thần chém giết thiên công tướng quân Hoàng Cân Trương Giác, đặc khen thưởng người chơi Diệp Thần chiến công một trăm triệu, đặc thù thân phân, thêm vào khen thưởng điểm bẩm sinh thuộc tính X500.”
Âm thanh hệ thống nhắc nhở vừa kết thúc, tay phải Diệp Thần giơ lên hư không.
Bên trong thành Cự Lộc, vẻ mặt Trương Bảo hoảng sợ khi nhìn thấy những việc xảy ra trong không trung – tất cả đều do Diệp Thần gây ra.
Trương Bảo thấy Trương Giác trong tay Diệp Thần liền thấy mình cũng giống như vậy, sẽ dễ dàng bị đâm chết nên hắn không có dũng khí đối kháng người kia, thậm chí giờ khắc này trong lòng hắn chỉ có nỗi sợ hãi vô biên.
Vì vậy khi bị một trảo của Diệp Thần tóm lấy hắn liền không chút do dự bắt đầu xin tha.
“Đừng...... Đừng giết ta...... Ta............”
Trương Bảo hoảng sợ đến cực điểm nhưng hắn còn chưa kêu xong đã bị Thí Thần Thương xuyên thủng trái tim rồi linh hồn cũng bị cắn nuốt.
“Chúc mừng người chơi Diệp Thần chém giết tướng quân Khăn Vàng Trương Bảo, đặc khen thưởng người chơi Diệp Thần chiến công một trăm triệu, đặc thù thân phân, thêm vào khen thưởng người chơi phun thần điểm bẩm sinh thuộc tính 300.”
Âm thanh hệ thống nhắc nhở vừa kết thúc, tiếng gọi rung trời nháy mắt vang lên.
“Chủ công vạn thắng! Vạn thắng!”
Đại quân Luân Hồi Thành không ngừng giơ binh khí trong tay lên và hô to, cảm xúc vô cùng phấn chấn.
Bên trong thành Cự Lộc đại quân Khăn Vàng, người chơi Khăn Vàng và các đại tướng Khăn Vàng đều không dám tin nhìn về phía Diệp Thần đang đứng yên bất động trong không trung.
Bọn họ dù thế nào cũng không nghĩ rằng thiên công tướng quân và địa công tướng quân bọn họ cũng giống như con chim nhỏ bị Đại Hán đế quốc Phiêu Kị đại tướng quân Diệp Thần giết chết một cách đơn giản thô bạo.
“Sao có thể, thiên công...... thiên công tướng quân......đã bị giết......” Một cừ soái Khăn Vàng vẻ mặt không tin hô.
“Tại sao...... Tại sao thiên công tướng quân không có gì không làm được...... Tại sao lại bị giết như vậy.” Một đại tướng Hoàng Trung vẻ mặt đầy kinh hoàng quát.
“Không! Không! Đây chỉ là ảo thuật, đây là giả...... Nhất định là giả.”
“Ta cũng không tin, đây là ảo giác, toàn bộ đều là ảo giác! Thiên công tướng quân có thể hô mưa gọi gió rải đậu thành binh, là thiên tử, chắc chắn sẽ không thể chết!”
“Mẹ kiếp, tại sao...... Tại sao lại như vậy, Trương Giác còn chưa phát uy lực đã lập tức bị Diệp Thần giết chết.....”
“Lão tử còn chưa lãnh được mộ binh lệnh thiên cấp......”
“Đừng có ở đó mà nói nữa hãy mau nghĩ biện pháp làm thế nào mới có thể sống sót, chúng ta là trận doanh Hoàng Trung, nếu Khăn Vàng bại chúng ta cũng khó qua!”
“Không có biện pháp nào cả, Diệp Thần rất lợi hại, căn bản không có cách nào đối phó, Khăn Vàng tất bại, sớm biết vậy lão tử đã không tham mà lựa chọn Hoàng Trung......”
Các cừ soái, đại tướng và người chơi Khăn Vàng bên trong thành Cự Lộc ngươi một lời ta một ngữ hô lên.
Bởi vì trụ cột tinh thần nhóm Hoàng Trung Trương Giác đã bị giết, bọn họ không có cách nào tiếp nhận hiện thực này cho nên họ mới tranh nhau vạch rõ ngọn ngành rồi điên cuồng hét lên.
Mà các người chơi Hoàng Trung bởi vì thấy được kết cục Khăn Vàng tất bại nên hoảng loạn, sợ hãi, lo lắng, hối hận và bắt đầu kêu gọi, thảo luận để tìm kiếm biện pháp.
Trên không trung Diệp Thần nhìn thoáng qua đại quân Khăn Vàng bên trong thành Cự Lộc rồi mở miệng quát:
“Trương Giác, Trương Bảo, Trương Lương vì tư lợi bản thân, nhũng nhiễu bá tánh, làm loạn thiên hạ nên đã phải đền tội, ta vốn dĩ muốn xử tử toàn bộ nhưng trời xanh có đức hiếu sinh, hiện tại nếu các ngươi thành tâm ăn năn, buông bỏ binh khí trong tay ra khỏi thành đầu hàng, nếu không sẽ giết toàn bộ!”