Diệp Thần vừa nói xong, nhóm người chơi ở phía xa đều run sợ.
Người có tên cây có bóng, không phải muốn bỏ qua là có thể bỏ qua, không trách bọn họ bị Diệp Thần dọa phát sợ.
Phải biết rằng Diệp Thần từ khi bắt đầu đến bây giờ biểu hiện ra ngoài rất thuần túy, chính là bá đạo, lãnh khốc, vô tình.
Chuẩn xác mà nói hắn căn bản không nói tình cảm, không để bụng người khác nói gì, chỉ cần chọc tới hắn thì chỉ có một chữ “giết”.
Hơn nữa Diệp Thần thật sự đã giết rất nhiều người.
“Hôm nay thời tiết không tồi a......”
“Đúng vậy, quả thật không tồi, ta nghe nói có chỗ xuất hiện lạc đơn yêu thú, ngươi có đi không?”
“Ta đi, ta đi.”
Các người chơi cười ha ha rồi rời khỏi nơi này.
Những người này rất thông minh, bọn họ biết không thể động tay đoạt lấy chiến lợi phẩm ở cửa thành cho dù chiến lợi phẩm chồng chất một tầng vô số thánh cấp công pháp, vô số thiên cấp binh khí thì cũng không ai có thể động tới.
Bởi vì Diệp Thần đang ở đây hơn nữa hắn lợi hại hơn xưa rất nhiều.
Cho nên bọn họ không dám động tới, bọn họ vẫn muốn sống sót.
Nếu bị Diệp Thần giết như vậy sẽ chết thật sự mà không có cơ hội sống lại.
Các người chơi rời đi rất nhanh, không ai dám tiếp tục ở lại nơi này.
“Cạc cạc cạc”
Tiếng mũi tên bay vô cùng dày đặc vang lên, đại quân Luân Hồi Thành tiếp tục kéo cung tiễn về hướng thành Cự Lộc.
Tiếng thảm gào, rống giận, tiếng kêu khóc, cầu cứu cùng âm thanh của những vật phẩm tuôn ra không ngừng đan xen vào nhau rồi sau đó vang vọng trời cao.
Các lực sĩ Khăn Vàng còn lại ở cửa thành Cự Lộc dũng mãnh không sợ chết xung phong ra ngoài thành.
Nhưng dù bọn họ có mạnh thế nào cũng không thể đánh lại tiên thiên cảnh giới của binh lính Luân Hồi Thành.
Các lực sĩ Khăn Vàng không ngừng lao ra cửa thành rồi sau đó cũng không ngừng bị bắn chết.
Mà các vật phẩm bọn họ tuôn ra chồng chất lên nhau, từng tầng một và càng ngày càng cao.
“Chúc mừng người chơi Diệp Thần chém giết Khăn Vàng Tôn Hạ, đặc khen thưởng người chơi Diệp Thần chiến công hai trăm vạn.”
“Chúc mừng người chơi Diệp Thần chém giết cừ soái Khăn Vàng Hà Nghi, thân phận đặc thù, thêm vào khen thưởng người chơi Diệp Thần chiến công một ngàn vạn.”
“....”
Âm thanh hệ thống nhắc nhở liên tiếp vang lên, tuy khoảng cách thời gian không ngắn nhưng lại vang lên hết lần này đến lần khác.
Cừ soái, tướng lĩnh và binh lính Khăn Vàng tất cả đều bị đại quân Luân Hồi Thành thu hoạch.
Tiếng thảm gào, kêu khóc càng ngày càng vang cao.
Bên trong thành Cự Lộc khắp nơi đều là thi thể.
Nhưng đại quân Luân Hồi Thành vẫn không dừng lại mà tiếp tục công kích.
Sau khi mưa tên buông xuống lần thứ ba, bên trong đại quân Luân Hồi Thành đột nhiên toát ra luồng khí vô cùng mạnh mẽ.
Sau khi cảm nhận được luồng khi phát ra bên trong đại quân Luân Hồi Thành, khóe miệng Diệp Thần không khỏi nhếch lên.
Năm mươi vạn tân binh quân đoàn Luân Hồi cùng hai mươi vạn binh lính cũ đều tiến giai tiên thiên cảnh giới......
Trương Giác chết thật đúng là một chuyện tốt......
Nghĩ đến đây Diệp Thần không khỏi cười cười.
Đúng lúc này một âm thanh thanh thúy vang lên bên trong thành Cự Lộc.
“Tội dân Trương Ninh, khẩn cầu Phiêu Kỵ đại tướng quân thu tay lại.”
Diệp Thần nghe đến đó không khỏi ngạc nhiên liền trau mày.
Thánh nữ quân Khăn Vàng Trương Ninh......
Thiếu chút nữa đã quên mất nàng......
Diệp Thần vừa định đến đây, Quách Gia đứng bên cạnh vội vàng khom người nói:
“Chủ công, Trương Ninh là con gái Trương Giác, hiện hắn đã bị chủ công chém giết.”
Diệp Thần nghe thấy vậy hơi sửng sốt sau đó liền mỉm cười.
Ý của Quách Gia, Diệp Thần đã rõ, chính là khuyên hắn không nên thu nhận Trương Ninh.
Rốt cuộc bên trong luân hồi tiên thành có Đồng Tước đài sớm đã không còn là bí mật nữa.
Đương nhiên điều này không quan trọng, quan trọng là đặc tính Đồng Tước đài đặc tính cực kỳ nghịch thiên, ai muốn phát huy đặc tính Đồng Tước đài nhất định phải dựa vào mỹ nữ mới có thể làm được.
Cũng chính vì nguyên nhân này nên sau khi nghe thấy giọng Trương Ninh, Quách Gia liền khuyên bảo Diệp Thần.
Trương Ninh là con gái Trương Giác mà người cũng đã bị Diệp Thần giết, nếu Diệp Thần thật sự thu nhận nàng rất có thể sẽ bị trả thù.
Cho dù Trương Ninh không có cách nào làm tổn hại đến Diệp Thần nhưng nàng có thể từ từ phá hủy từ bên trong, cứ như vậy cơ nghiệp của Diệp Thần rất có thể sẽ bị hủy hoại bởi người này.
Tuy tỷ lệ này không cao nhưng cũng không thể không đề phòng.
Quách Gia nhìn thần Diệp Thần đột nhiên mỉm cười, không khỏi ngẩn người sau đó mở miệng kêu lên:
“Chủ công......”
“Phụng Hiếu, ngươi cho rằng ta khó qua khỏi ải mỹ nhân sao?” Diệp Thần nghe thấy Quách Gia dò hỏi liền mỉm cười rồi mở miệng hỏi.
Quách Gia nghe thấy vậy hơi sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần liền thở phào nhẹ nhõm rồi khom người nói: “Chủ công anh minh!
Diệp Thần cười ha hả gật đầu rồi mở miệng nói:
“Nàng rất đẹp nhưng lại không phải tuyệt sắc giai nhân, huống chi sau khi nàng đi ra từ Thành Chủ phủ đã nuốt độc dược đặc thù và lộ rõ tâm địa báo thù, ta không thể tùy tiện thu nhận.”
“Độc dược?” Quách Gia nghe thấy vậy không khỏi ngạc nhiên liền mở miệng hỏi.
Diệp Thần thấy Quách Gia nghi hoặc thì mỉm cười rồi mở miệng nói:
“ Độc dược mà nàng uống cực kỳ đặc thù, nếu là người khác có lẽ không nhìn ra nhưng ta lại biết dược tính của nó, một khi cùng nam tử giao hợp chắc chắn sẽ sinh ra kịch độc.
Cho dù ta trúng chiêu cũng phải mất một thời gian ngắn mới có thể loại bỏ độc tố này, nếu là người bình thường từ cường giả Thuế Phàm Cảnh trở xuống trúng độc này cũng sẽ phải chết.”