Trương Nhượng rất nhanh đã đi tới cửa thành Lạc Dương, sau khi nghe thấy tiếng hoan hô vang trời từ trên tường thành, không khỏi sửng sốt.
Chẳng lẽ bệ hạ rời khỏi hoàng cung...
Nghĩ đến đây Trương Nhượng lập tức vui vẻ vội vàng quay đầu nhìn lại.
Giây tiếp theo hắn cảm thấy mình thật là ngốc.
Hắn cho rằng hoàng đế đại hán Lưu Hoành căn bản không thể xuất hiện nhưng ở trên tường thành nhóm binh lính đang hoan hô và nhảy nhót. Âm thanh hưng phấn ầm ầm vang lên ở Lạc Dương.
Tường thành Lạc Dương cực kỳ cao lớn, Trương Nhượng rời thành không xa, tự nhiên nhìn thấy ở ngoại thành khoảng ba trăm dặm hình ảnh Chu Tước một kích giết chết mấy ngàn vạn đại quân Yêu tộc.
Trương Nhượng khẳng định là không nằm mơ.
Rốt cuộc sao lại thế này.
Chẳng lẽ là có viện quân tới......
Nghĩ đến đây Trương Nhượng không chút nghĩ ngợi phóng thẳng đến tường thành.
Phiêu Kỵ Đại tướng quân, hy vọng là ngươi, bằng không tạp gia chết không thể dễ chịu......
Trương Nhượng vừa chạy như điên vừa thầm nghĩ.
Trên đường cái Lạc Dương, một đám không rõ nội tình nhìn về phía tường thành, vẻ mặt khó hiểu.
Thành Lạc Dương, trên không trung khoảng ba trăm dặm.
Chu Tước một kích tiêu diệt mấy ngàn vạn loài chim Yêu tộc rồi sau đó biến một bầu trời lửa chợt lóe rồi biến mất.
“Ầm ầm ầm!”
Âm thanh ngọn lửa bùng cháy vô cùng dày đặc lại vang lên.
Vô số loài chim Yêu tộc trong chớp mắt bị lửa thiêu sau đó hóa thành tro bụi phiêu tán theo gió.
Liệt hỏa vô tình thiêu cháy toàn bộ, đại quân Yêu tộc trên không trung tuy đều đạt tới cấp bậc yêu thú nhưng chúng nó căn bản không chắn được lửa của Chu Tước.
Trên không trung đại quân Yêu tộc bị đốt cháy hết, không một ai may mắn thoát khỏi.
Trong thành Lạc Dương, Trương Nhượng chạy như điên tới tường thành đột nhiên sửng sốt bởi vì toàn bộ Lạc Dương đang bị ánh lửa chiếu sáng, cả thành đều là ánh lửa.
Sau khi lấy lại tinh thần, Trương Nhượng vội vàng ngẩng đầu.
Giây tiếp theo hắn thấy được một cảnh mà cả đời khó quên.
Loài chim Yêu tộc trên không xoay quanh ở Lạc Dương tất cả đều bị lửa thiêu chết hết.
Đây...... Đây là...... Sao lại thế này...
Trương Nhượng không thể lý giải được những bất thường đột nhiên xuất hiện trên không trung bởi vì tất cả đều là việc không thể tưởng tượng.
Đại quân Yêu tộc trên không trung ít nhất phải có mấy ngàn vạn, rất đông đảo, vậy mà trong nháy mắt tất cả đều bị lửa thiêu.
Sau khi lấy lại tinh thần, Trương Nhượng nháy mắt chiếu xạ đến Lạc Dương.
Trên đường cái Lạc Dương.
Dân chúng ban đầu vốn sợ hãi không biết tương lai như thế nào nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn lên trời đột nhiên vang lên tiếng hoan hô rung trời.
“Trời cao hiển linh! Trời cao hiển linh!”
“Tiên nhân, là tiên nhân tới giải cứu chúng ta!”
“Ô ô ô, rốt cuộc không cần phải chết......”
Phía trên tường thành Lạc Dương.
Mấy trăm vạn binh lính thủ thành nhìn thấy uy lực của Chu Tước trong nháy mắt đã tiêu diệt toàn bộ loài chim Yêu tộc trên không trung, đồng thời ngẩn ngơ sau đó không hẹn mà cùng giơ binh khí trong tay lên mà điên cuồng hét.
“Trời phù hộ đại hán! Trời phù hộ đại hán!”
Hoàng cung, bên ngoài đại điện.
“Đây...... Đây......” Bọn thị vệ canh gác ngoài cửa đại điện đều ngây ngốc nhìn lên không trung, một cảnh mãi khắc ghi trong lòng bọn họ.
Hoàng cung nội cung đại điện.
Lưu Hoành nhìn thấy bên ngoài đại điện đột nhiên hét to không khỏi ngạc nhiên sau đó kinh thanh hô: “Sao lại thế này, mau đi kiểm tra! “
Loài chim Yêu tộc trên không trung che lấp mặt trời khiến ánh sáng không thể chiếu xuống mặt đất nhưng hiện tại trời đất đột nhiên khôi phục bình thường, ban đầu Lưu Hoành còn đang thấp thỏm lo âu thì sao có thể bây giờ không bị dọa cho được.
Rốt cuộc vây quanh Lạc Dương chính là Yêu tộc mà yêu tộc có năng lực gì Lưu Hoành cũng không biết.
Theo lời Lưu Hoành, thị vệ thống lĩnh vẻ mặt mừng như điên chạy tới đại điện, vừa vào cửa liền khom người nói:
Lưu Hoành nghe thấy vậy tức khắc sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần liền đứng thẳng dậy rồi kinh thanh hô:
“Cái gì!”
Yêu tộc có bao nhiên Lưu Hoành không biết cụ thể nhưng chắc chắn là quá trăm triệu mà hiện tại thị vệ nói đại quân chim chóc Yêu tộc bị giết, sao hắn có thể không khiếp sợ.
Hắn không thể tin được nhưng lại mong đây là sự thật cho nên lúc này mới gấp gáp hỏi lại thị vệ, hắn muốn xác nhận lại một lần nữa.
Kỳ thật không chỉ có Lưu Hoành hoảng sợ mà ngay cả các văn võ trong triều khi nghe tin này cũng thấy sợ hãi.
Thị vệ thống lĩnh nghe thấy Lưu Hoành hỏi liền cố gắng ổn định lại tâm trạng mừng rỡ sau đó đáp lớn:
“Bệ hạ, đại quân chim bay Yêu tộc đã bị giết!”
“Bị ai giết?” Lưu Hoành nghe thấy thế lập tức vui mừng, vội vàng mở miệng hỏi.
Thị vệ thống lĩnh lại khom người đáp:
“Bệ hạ, mạt tướng không biết, có lẽ là tiên nhân ra tay cho nên đại quân chim bay Yêu tộc mới trong nháy mắt bị thiêu chết toàn bộ như vậy.”
Lưu Hoành nghe thấy vậy liền ngửa mặt lên trời cuồng tiếu nói:
“Ha ha ha, tốt! Tốt!”
“Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng bệ hạ!” Các đại thần nghe thấy thế cũng vui mừng rồi sau đó không hẹn mà cùng khom người nói với Lưu Hoành.
“Đi! Chúng ta đi xem tiên nhân!” Lưu Hoành nghe vậy cả người tức khắc hưng phấn mà không chút nghĩ ngợi nói, nói xong liền rời khỏi ngai vàng bước ra cửa đại điện.
Văn võ trong triều thấy vậy vội vàng khom người nói:
“Bệ hạ, Yêu tộc có lẽ vẫn còn giờ phút này ra cung sợ là không ổn.”
“Liên cửu ngũ chí tôn, tiên nhân nay hạ giới diệt trừ Yêu tộc thì có gì phải sợ.” Lưu Hoành nghe đến đó liền giận dữ rồi bạo thanh quát.
Giờ khắc này trong lòng Lưu Hoành đang rất hưng phấn.
Bởi vì trời cao tới giúp hắn, bằng không đại quân chim bay Yêu tộc sao có thể bị hạ gục nhanh như vậy.
Đương nhiên, đây không phải là điều quan trọng, quan trọng là Lưu Hoành muốn nhân cơ hội này khoe khoang một chút.
Chính xác mà nói Lưu Hoành muốn cho khắp thiên hạ, đặc biệt là văn võ trong triều này thấy hắn là chân mệnh thiên tử, được trời xanh chiếu cố, ai dám đối đầu với hắn tất sẽ chịu sự trừng phạt của trời xanh.
Các đại thần nghe thấy thế, cả đám liền nhìn nhau rồi sau đó đồng thời khom người nói:
“Dạ! Bệ hạ!”
Giờ khắc này, các quan văn võ cho dù có tính toán như thế nào cũng đều giấu tâm tư vào trong bụng, bởi vì đột nhiên xuất hiện “Tiên nhân”, bọn họ cũng không dám làm chuyện gì cả.
Lưu Hoành thấy thế liền liếc nhìn các đại thần rồi hừ lạnh một tiếng, nói xong liền đi nhanh ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Lưu Hoành liền ngẩng đầu nhìn lại.
Sau khi thấy trên không trung rỗng tuếch, hắn tức khắc ngửa mặt lên trời cuồng tiếu rồi mở miệng quát: