Lưu Hoành chẳng những chạy đến trên thành Lạc Dương, còn nổi trống trợ uy cho Bạch Hổ, mục đích là gì sao Diệp Thần lại nhìn không ra được.
Cũng chính vì nhìn ra nên hắn mới kết luận Lưu Hoành diễn cũng thật sâu.
Đương nhiên đó chỉ là mặt ngoài của Lưu Hoành, mục đích thật sự của hắn chính là tuyên bố cho khắp thiên hạ biết ai là chân mệnh thiên tử, ai được trời cao chiếu cố, cho dù là quan viên, bá tánh hay là cây cỏ cũng đều phải an phận thủ thường.
Nếu không tất nhiên sẽ bị trời xanh trừng phạt.
Suy nghĩ của Lưu Hoành là tốt, hắn muốn nâng cao uy nghiêm hoàng tộc Đại Hán, củng cố giang sơn Đại Hán.
Bởi vì những năm gần đây, Đại Hán gặp phải không ít tai họa các nơi thường xuyên xảy ra phản loạn, đặc biệt năm nay xuất hiện loạn khăn vàng càn quét khắp cả nước.
Đáng tiếc, điều Lưu Hoành không biết chính là kính đã vỡ, hủ bại bất kham, Đại Hán đế
Quốc sao bây giờ còn muốn xoay chuyển càn khôn không thể đơn giản như vậy được.
Hơn nữa, Lưu Hoành càng không biết hắn còn sống không được bao lâu.
Hắn thật sự cũng chẳng rõ thiên hạ Đại Hán cùng không tồn tại được bao lâu.
Đợi khi Lưu Hoành vừa chết, Đại Hán đế quốc sẽ hoàn toàn rơi vào diệt vong.
Đương nhiên, Lưu Hoành làm vậy đối với Diệp Thần mà nói lại không phải là chuyện gì xấu.
Rốt cuộc nhờ có hắn cổ vũ mà đã đem đến lực công kích, lực phòng ngự còn cả sĩ khí gấp hai lần cho đại quân kỵ binh Luân Hồi Thành.
Sĩ khí đối với đại quân kỵ binh Luân Hồi Thành vốn đã đạt đến đỉnh điểm mà nói cũng không có tác dụng gì nhưng lực công kích và lực phòng ngự lại rất cần thiết.
Cứ như vậy, không những đại quân kỵ binh Luân Hồi Thành có thể dễ dàng chém giết Yêu tộc mà còn có thể đảm bảo an toàn lớn nhất cho bản thân các binh lính.
Phải biết rằng các yêu thú tuy rằng vô tâm ham chiến hơn nữa lại liều mạng bỏ trốn nhưng sau khi bị công kích vẫn sẽ phản kích.
Tuy nhiên sức mạnh đó đối với nhóm người Triệu Vân, Quan Vũ, Trương Phi, Điển Vi đám người đem theo bốn mươi vạn binh lính tiên thiên cảnh giới xung phong cũng không có gì đáng nói.
Có điều nếu xảy ra chuyện ngoài ý, những kỵ binh Luân Hồi Thành chưa tiến giai tiên thiên cảnh giới chắc chắn sẽ xuất hiện thương vong.
Mà hiện tại hành vi hành vi của Lưu Hoành lại giúp Diệp Thần.
Gấp hai lực công kích đủ để đảm bảo đại quân kỵ binh Luân Hồi Thành chưa tiến giai tiên thiên cảnh giới có thể nháy mắt hạ gục thực lực yêu thú.
Gấp hai lần lực phòng ngự cũng tăng độ an toàn của nhóm binh sĩ.
Lưu Hoành xuất hiện thật đúng thời điểm, không thì những binh lính chưa tiến giai tiên thiên cảnh giới sẽ bị thương tổn không ít.
Nghĩ đến đây, lông mày Diệp Thần không khỏi giương lên sau đó liền nhìn về phía tây nam thành Lạc Dương sáu trăm dặm, chỗ đó có một sơn cốc, cửa vào khu dân cư Yêu tộc tân thủ .
Khi Diệp Thần truyền tống lại đây đã cố ý thả ra thần thức, dựa theo trí nhớ ở kiếp trước liền tra xét vị trí nhập khẩu Yêu tộc tân thủ khu.
Đáng tiếc, cho dù Diệp Thần có tra xét như thế nào cũng không thể phát hiện ra .
Nguyên nhân cũng không có gì phức tạp, thậm chí có thể nói là rất đơn giản.
Vị trí nhập khẩu Yêu tộc tân thủ khu chỉ xuất hiện khi Yêu tộc hoàn toàn thất bại hoặc là từ bỏ tấn công Nhân tộc.
Đương nhiên đây là sau khi tra xét thất bại, Diệp Thần mới đưa ra phán đoán như vậy.
Chẳng qua Diệp Thần không cách nào xác nhận định vị trí của nơi này còn giữ nguyên khi ở kiếp trước hay không.
Bằng không hắn sẽ không dọa đại quân yêu thú, khiến chúng có ý định chạy trốn rồi mở ra đường dẫn tới sơn khẩu.
Kết quả đã chứng minh được phán đoán của Diệp Thần.
Khi đại quân yêu thú bắt đầu chạy trốn, vị trí dân cư Yêu tộc tân thủ khu hiện ra mà vị trí cũng không giống kiếp trước.
“Không khác biệt lắm, có điều các yêu thú đã thật sự muốn chạy về Yêu tộc tân thủ khu......”
Nghĩ đến đây, Diệp Thần ý niệm vừa động.
Giây tiếp theo, Bạch Hổ hóa thành ánh sáng đầy trời rồi biến mất không thấy, Diệp Thần và quân đoàn Luân Hồi lập tức xuất hiện.
Tường thành Lạc Dương.
“Bạch...... Bạch Hổ thần thú đâu...... Sao không có......” Đang quan sát Bạch Hổ, Hà Tiến nhìn thấy Bạch Hổ đột nhiên biến mất, không từ ngạc nhiên liền kinh thanh hô.
“Tại sao...... Tại sao lại như vậy...... Ngoài thành còn có hàng tỉ yêu tộc, tại sao Bạch Hổ thần thú lại có thể trực tiếp rời đi như vậy......” Vẻ mặt một văn thần dại ra hô.
“Có thể là Bạch Hổ thần thú có việc phải rời đi......”
Thời điểm các quan văn võ đang kinh thanh hô, Lưu Hoành vội vàng dừng lại việc đánh trống rồi xoay người nhìn về phía ngoài thành.
Sau khi nhìn thấy Bạch Hổ ngoài thành kia thật sự biến mất không thấy, sắc mặt Lưu Hoành đột nhiên thay đổi.
Ban đầu hắn còn muốn mượn Bạch Hổ để thể hiện một phen.
Ai ngờ vừa nổi trống Bạch Hổ liền biến mất.
Đây không phải là kết quả Lưu Hoành muốn nhìn thấy.
Một trăm dặm phía đông thành Lạc Dương.
Diệp Thần liếc nhìn các binh lính quân đoàn Luân Hồi sau đó mở miệng quát:
“Vạn người một đội, chia thành các nhánh - xung phong!”
“Dạ! Chủ công!” Bọn lính nghe thấy vậy đồng thời khom người đáp rồi lập tức phân thành năm mươi mốt đội.
Giây tiếp theo, năm mươi mốt đội đại quân kỵ binh vô cùng dũng mãnh nhằm về phía đại quân yêu thú.
“...Ầm ầm ầm...... Ù ù...”
Vạn mã lao nhanh, đại địa nổ vang.
Quân đoàn Luân Hồi vừa mới đấu với đại quân Yêu tộc liền bắt đầu điên cuồng thu hoạch .
Các yêu thú giống như bị cắt lúa từng con một ngã xuống đất mà chết.
Mặc dù quân đoàn Luân Hồi không hề dùng bẩm sinh chiến trận, thậm chí còn chia làm năm mươi mốt đội vẫn bá đạo giống nhau.
Bọn họ đạt tiên thiên cảnh giới đều đại viên mãn, võ lực cũng ở mức cao nhất cho nên việc giết các yêu thú quả thực quá đơn giản.
Đặc biệt là nhóm binh cũ quân đoàn Luân Hồi còn cưỡi Man Hoang Tê Ngưu – chỉ riêng chúng nó cũng không kém cỏi gì so với bọn yêu thú.
“Ầm ầm ầm “
Nơi đại quân kỵ binh Luân Hồi Thành đi qua, thi thể yêu thú cũng đầy khắp nơi, máu tươi giàn giụa.
Tiếng rống giận, tiếng kêu rên, âm thanh binh khí đâm vào thân thể yêu thú không ngừng đan xen vào nhau rồi vang vọng ra khắp chiến trường.
Diệp Thần lại tiếp tục dùng thần thức dò xét chiến trường, sau khi xác nhận bọn lính chưa tiến giai tiên thiên cảnh giới thật sự không nguy hiểm gì, hai chân hắn liền kẹp bụng ngựa.
“Hí luật luật......”
Tiếng kêu nháy mắt vang lên.
Giây tiếp theo thiên mã tiểu kim bay thẳng về phía trước rồi biến mất không thấy.
Sáu trăm dặm phía tây nam Lạc Dương, không gian bên trong một tòa sơn cốc rất lớn đột nhiên thay đổi.
Một nam tử mặc trường bào đẹp đẽ quý giá cưỡi một con thiên mã tiểu kim xuất hiện.
Vị nam tử nháy mắt xuất hiện, một con báo yêu thú đột nhiên nhảy đến sơn cốc rồi chạy như điên tới chỗ Diệp Thần.
Nó vừa chạy như điên vừa quay đầu quan sát, khuôn mặt tức khắc xuất hiện vẻ đắc ý, tươi cười.
Nhưng giây tiếp theo hoa yêu thú đột nhiên ngạc nhiên sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Sau khi nhìn thấy vị nam tử cưỡi kim sắc thiên mã, mắt nó đột nhiên co rút rồi kinh thanh hô: “Diệp Thần!”