Trên mặt đất, thi thể kỵ binh Ô Hoàn nằm ngổn ngang, trên người cắm vài gốc thậm chí mười mấy mũi tên.
Trên mặt bọn họ mang theo sự kinh hoàng, mang theo mờ mịt, mang theo nỗi tuyệt vọng máu tươi nhiễm đỏ đất đai dưới chân, mùi máu tanh bắt đầu ở rừng rậm Luân Hồi lan tỏa khắp nơi.
Kỵ binh Ô Hoàn bị tiêu diệt hết, để lại chiến mã đang phát ra tiếng phì phì trong mũi.
Đây là một trận thắng lớn, bởi Diệp Thần chiếm được thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Muốn không thắng cũng khó!
Nhìn tử thi khắp nơi trên đất, còn có vô số tiếng phì phì của chiến mã, khóe miệng Diệp Thần nhếch lên:
"Dọn sạch chiến trường, xác chết mai táng, chiến mã, bị thương trị liệu, tàn phế giết chết, còn lại chở về Luân Hồi thôn!"
Diệp Thần vừa ra lệnh xong, các binh lính Luân Hồi thôn lập tức nhận mệnh:
" Là, Chủ công!"
Vào giờ phút này, bọn lính Luân Hồi thôn tâm tình hưng phấn không nói nên lời.
Vì dưới sự chỉ huy của Diệp Thần, bọn họ đã đánh thắng một trận lớn, không người nào bỏ mạng, không người nào bị thương, tiêu diệt hết một vạn năm ngàn người!
Bọn lính Luân Hồi thôn chưa từng nghĩ tới, vậy mà không có người chết trong chiến tranh!
Bọn họ nhìn về phía ánh mắt Diệp Thần, sự kính trọng xưa kia giờ biến thành tôn sùng cuồng nhiệt.
Một thương đâm chết một gã vương cấp võ tướng, chỉ huy bọn họ toàn thắng kỵ binh Ô Hoàn!
Đi theo lĩnh chủ như vậy, đánh đáy lòng bọn họ dâng lên tự hào, đánh đáy lòng đến hưng phấn.
Quân sĩ trên cây Luân Hồi thôn đầy đủ tiếp đất, thi hành mệnh lệnh của Diệp Thần.
Mai táng thi thể, thu thập chiến mã.
Thời gian một nén nhang vừa qua, chiến trường đã được dọn sạch sẽ.
Lúc này, một tên binh sĩ đi tới trước người Diệp Thần, khom người bẩm báo: "Chủ công! Chúng ta phát hiện một món binh khí xem không hiểu."
"Binh khí xem không hiểu?" Diệp Thần hơi ngạc nhiên.
"Đúng vậy chủ công, kiểu dáng món đồ kia rất quái lạ, một đầu còn có chút lớn." Binh sĩ vội vàng lên tiếng.
"Dẫn ta qua xem!" Diệp Thần trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra binh khí binh sĩ nói là vật gì.
"Vâng!" Binh sĩ nói xong, lập tức xoay người hướng phía xa xa bước đi.
Diệp Thần mang theo nghi hoặc đi theo, đi được một đoạn mới nhìn thấy một đám binh sĩ đang tò mò đánh giá một món mô hình quái dạng gì đó.
"Chủ công!" Bọn lính thấy Diệp Thần sang đây, nhất tề đứng dậy chào.
Diệp Thần gật đầu một cái, nhìn về phía vật thể đen thui bị binh lính gọi là binh khí kì lạ
Đây là . . .
Sàng nỏ! Cư nhiên là sàng nỏ! Tầm bắn cực xa, uy lực mạnh mẽ sàng nỏ!
Ô Hoàn tại sao có thể có sàng nỏ . . .
Diệp Thần khẽ cau mày, bất quá rất nhanh liền bỏ qua suy xét vấn đề này.
Làm sao có, cùng Diệp Thần không quan hệ, hắn chỉ muốn biết cái sàng nỏ này, kỵ binh Ô Hoàn mang đến nhiều ít bao nhiêu.
Mặc kệ họ mang đến bao nhiêu sàng nỏ, bây giờ, những thứ này đều mang họ Diệp!
Sàng nỏ chính là quản chế phẩm, không đơn giản chiếm được, mặc dù là quân đội chính quy Đại Hán đế quốc, cũng rất khó được chiêm ngưỡng một lần. Diệp Thần hiển nhiên sẽ không bỏ rơi những sàng nỏ này, có bao nhiêu Diệp Thần lấy bấy nhiêu.
Càng nhiều sàng nỏ, đối với Luân Hồi thôn càng có lợi, chẳng bao lâu nữa, tam quốc sẽ rơi vào chi tiết kịch thứ nhất, Loạn quân Khăn vàng .
Luân Hồi thôn sở hữu nhiều sàng nỏ, quả thực như lông nhím, ai tới cũng không cách nào xuống miệng.
Điều này đối với Diệp Thần mà nói, có thể yên tâm hơn khi rời thôn, trong cuộc chiến Khăn vàng có thể an tâm vơ vét chỗ tốt!
"Đi kiểm tra! Những thứ này được thồ trên lưng ngựa đúng không?" Diệp Thần vội vàng phân phó binh lính chung quanh.
"Là! Chủ công!" Các binh lính cảm thấy hơi khó hiểu nhưng nhanh chóng làm theo.
Bọn họ không nghĩ tới chủ công đối với cái đồ chơi này lại coi trọng như vậy, từ thái độ của ngài có thể nhìn ra, vật này rất có giá trị.
Các binh lính đối với Diệp Thần gần như đã đạt đến tình trạng sùng bái mù quáng, đương nhiên ai cũng vô cùng hăng hái chạy đi kiểm tra.
Đây không chỉ là làm theo mệnh lệnh, mà còn là sự nguyện ý phát ra từ nội tâm - vì Diệp Thần mà làm việc.
Rất nhanh, tất cả binh sĩ Luân Hồi thôn đều đến kiểm tra lại chiến mã.
Không bao lâu, một sĩ binh vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh Diệp Thần bẩm báo:
"Chủ công! Phân nửa những chiến mã kia đều thồ loại binh khí này, nửa còn lại thồ những mũi tên rất to rất dài."
Nghe đến đó, trước mắt Diệp Thần sáng ngời lên.
Ô Hoàn kỵ binh thực sự là người tốt, là người tốt.
Vừa nghĩ tới lúc này Luân Hồi thôn có một vạn năm ngàn sàng nỏ, tâm tình Diệp Thần phá lệ hả hê.
"Được rồi! Truyền lệnh, đem tất cả mọi thứ, kể cả chiến mã, không sót món nào đem về thôn!" Hai mắt Diệp Thần sáng lòe.
"Vâng! Chủ công!" Binh sĩ lĩnh mệnh, vội vội vàng vàng truyền đạt mệnh lệnh.
Rất nhanh, đoàn quân đã bắt đầu lên đường, mang theo hơn hai vạn chiến mã cùng lượng lớn chiến lợi phẩm, trở về Luân Hồi thôn.
Luân Hồi cốc, cửa vào.
Diệp Thần vừa về đến, liền thấy một thân ảnh xinh đẹp.
Đúng là Triệu Vũ, nàng ở cốc khẩu chờ Diệp Thần quay về.
Ải mỹ nhân luôn khó lòng vượt qua, tuy rằng Triệu Vũ chưa từng mang mở lời với Diệp Thần, thế nhưng tình cảm nàng dành cho Diệp Thần, hắn có thể cảm nhận được.
Diệp Thần thở ra, sau đó phóng ngựa chạy như điên.
Triệu Vũ nhìn kỵ mã đang chạy tới, không khỏi cười một tiếng, không chút nào bởi chiến mã lao nhanh mà sợ sệt.
Thời điểm chiến mã lướt qua người Triệu Vũ, Diệp Thần cúi người, tay phải ôm lấy eo nàng đặt vào trước người.
Sàng nỏ : cái nỏ to ơi là to, mà bắn được nhiều mũi tên bự bự á
Quân Khăn vàng : là một cuộc khởi nghĩa nông dân chống lại nhà Hán vào năm 184. Cuộc khởi nghĩa có tên này là do các lãnh tụ và binh lính khởi nghĩa đeo khăn vàng trên đầu.