Ánh mắt Lưu Hoành nhìn vô định nhưng sâu bên trong đó là vô vàn hoảng sợ .
Tuy hắn đã cực lực che dấu nhưng căn bản không có cách nào che đậy được những cảm xúc tiêu cực trong mắt hắn .
Giờ phút này, khăn vàng phản loạn đã bị tiêu diệt, Yêu tộc cũng bị xua đuổi không còn hình bóng, nhưng việc này là do cái gì làm ra ?
Cho dù biết rõ mọi nguy cơ đã bị thanh trừ, trong lòng Lưu Hoành vẫn chưa có hoàn toàn xua tan sợ hãi .
Mà những sợ hãi này theo sau việc ngoài thành Lạc Dương bất chợt xuất hiện muôn vàn thiên lôi đã bạo phát .
Lưu Hoành lại bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây, sau đó bắt đầu nghi ngại .
Trương Nhượng đứng bên cạnh Lưu Hoành nghe thấy Lưu Hoành dò hỏi, sắc mặt hơi đổi nhưng ngay lập tức khôi phục lại bình thường .
Bởi vì hắn không dám để Lưu Hoành nhìn thấy hắn thay đổi biểu tình, đương nhiên cái này không phải là quan trọng nhất, quan trọng là Trương Nhượng cảm thấy bên trong lời nói của Lưu Hoành có chút ý tứ lo ngại .
Nghi ngại chẳng là gì, ai mà chẳng có có một điều nghi ngại từ trong tâm .
Nhưng nếu như sự nghi ngại xuất phát từ bậc Đế vương như vậy thì lại khác .
Bởi vì khi đế vương nghi ngại, kết quả thường thường sẽ đổ máu, hơn nữa còn không nói đạo lý với chuyện này .
Mà Lưu Hoành nghi kỵ theo Trương Nhượng xem thấy đến tám chín phần mười là nhằm vào Phiêu Kỵ đại tướng quân Diệp Thần mới được phong vương .
Mà nguyên nhân ư, rất đơn giản .
Vào thời điểm này ở Đại Hán đế quốc, chỉ có Phiêu Ky đại tướng quân Diệp Thần mới khiến cho Lưu Hoành đoán gìa đoán non .
Mà cũng vì nguyên nhân đặc biệt này sắc mặt Trương Nhượng mới đột nhiên thay đổi như vậy .
Theo cách nhìn của Trương Nhượng, hệ thống hoạn quan không thể thiếu một nhân vật quan trọng như vậy, dù có soi như thế nào cũng không thể nhìn thấy Diệp Thần có vấn đề gì .
Nếu mất hắn, uy vọng của hoạn quan trong triều sẽ giảm xuống nhanh chóng
Đây không phải là tình huống mà Trương Nhượng muốn nhìn thấy .
Nghĩ đến đây, Trương Nhượng thật cẩn thận nhìn về phía Lưu Hoành, đưa mắt nhìn một cái sau đó khom người nói
“ Bệ Hạ chính là cửu ngũ chí tôn, là chủ nhân của trời đất, bằng không vào thời điểm Đại Hán náo động nhất làm sao có thể xuất hiện một anh hùng cái thế như vậy. những tia chớp vừa rồi …nô tài nhìn thấy , đó là ông trời đang thanh trừ yêu khí còn lưu lại ở nhân gian, rốt cuộc yêu tộc vừa mới bị U Vương quét sạch khỏi Đại Hán, chắc chắn là còn chút yêu khí vẫn bảo tồn ở nhân gian “
Tất nhiên là Trương Nhượng đang nói hươu nói vượn, nhưng khi chúng vào lỗ tai hoàng đế nó lại là việc nói có sách mách có chứng .
Trên thực tế Trương Nhượng nói như vậy cũng là bất đắc dĩ, hắn không muốn chỉ vì ngoài thành Lạc Dương xuất hiện những cột thiên lôi đáng sợ mà Lưu Hoành lại một lần nữa lo ngại Diệp Thần .
Lưu Hoành nghe được những lời Trương Nhượng nói, hơi hơi ngạc nhiên sau đó nhìn ra bên ngoài thành Lạc Dương vẫn còn bao phủ trong đêm tối, hắn nhìn một hồi thật lâu lúc này Lưu Hoành mới thở dài một hơi sau đó nói
“ Nghĩa Phụ nói không sai, gian sơn của trẫm là do U Vương trợ giúp bảo vệ cho ta, hơn nữa trẫm đã lập thánh chỉ tứ hôn, gả hai vị công chúa cho U Vương …U Vương sẽ không phản bội trẫm “
Lưu Hoành nói tới đây bên trong hai mắt lấp lánh ánh sáng như mặt trời cuối cùng kiên định lại không ít .
Lúc này Lưu Hoành không hề nói tới cái gì mà trời cao đang cảnh cáo mà trực tiếp gọi ra tên Diệp Thần, rất rõ ràng vừa nãy Lưu Hoành lại một lần nữa nghi kỵ Diệp Thần mà nguyên nhân chính là do bên ngoài thành Lạc Dương đột nhiên đổ xuống những tia chớp to như lu nước .
Nếu như Diệp Thần mà biết chuyện này khẳng định sẽ đau trứng một hồi, đương nhiên Diệp Thần không thể biết được nên trứng của Diệp Thần vẫn chưa bị gì .
Trên thực tế cho dù Diệp Thần có biết Lưu Hoành lại một lần nữa nghi ngại mình hắn cũng sẽ không để ý .
Bởi vì Diệp Thần rất rõ ràng một chuyện Trương Nhượng là một thái giám rất tài giỏi, có lão bên cạnh hoàng đế, mọi chuyện của hắn sẽ được Trương Nhượng giải quyết tốt
Điểm này Diệp Thần rất rõ ràng .
Rốt cuộc từ lúc xây dựng cho tới nay Diệp Thần trừ bỏ chiến công hiển hách của đại hán chính là người có một quan hệ trụ cột rất vững vàng .
Đương nhiên chỉ với điều này mà cả văn võ trong triều cùng bọn hoạn quan đều tưởng Diệp Thần cùng thuyền với họ.
Mà việc này đều là công lao của Quách gia lúc trước đã bày mưu .
Tuy rằng thời điểm lúc trước Diệp Thần lần đầu tiên đi Lạc Dương từng có tính kế nhưng Quách gia vì Diệp Thần đã bổ sung kế hoạch, lúc này mới khiến cho tài hoa của Diệp Thần cùng với hai hệ thống không gian không chút sơ hở vẫn luôn giữ kín .
Trương Nhương nghe được Lưu Hoành cảm động nói cộng thêm cố gắng thuyết phục bản thân hắn tin là thế, vẻ mặt Trương Nhượng lập tức hớn hở nói
“ Bẹ Hạ nói cực kì chí lí, bất quá bẩm Bệ Hạ, nô tài có cảm giác hôn nhân của U Vương chính là đại sự, hơn nữa sự tình giang sơn xã tắc không được chần chừ lâu dài, không bằng Bệ Hạ trực tiếp xác nhận thời gian chính xác sớm để cho Phiêu Kỵ đại tướng quân thành hôn, như thế là cách nhanh nhất làm cho những loạn thần tặc tử của Đai Hán run sợ trong lòng, để cho bọn người đó không dám làm điều vọng động “
Những lời Trương Nhượng nói nếu chợt nghe thì giống như mọi thứ đều suy nghĩ vì Lưu Hoành, trên thực tế lại có ẩn tình khác trong lời nói .
Chuẩn xác mà nói Trương Nhượng là đang ám chỉ Lưu Hoành, Diệp Thần không phải là uy hiếp của Đại Hán đế quốc, những uy hiếp thật sự chính là loạn thần tặc tử kia những gian thần luôn muốn đánh cắp giang sơn Đại Hán, mà trái lại Phiêu Kỵ đại tướng quân Diệp Thần lại một lòng như một .
“ Không tồi, không tồi, Nghĩa Phụ, ngươi nhanh chóng tìm người tra xét thời gian chuẩn bị hôn sợ U Vương, càng nhanh càng tốt “
Lưu Hoành nghe được những lời đó hai mắt bỗng thấy sáng ngời sau đó vẻ vô cùng hưng phấn nói .
Trong lời nói của Lưu Hoành tràn đầy hưng phấn nhưng đồng thời đã thả lỏng, rất rõ ràng Lưu Hoành lại một lần nữa gạt bỏ hết những nghi kỵ cùng lo ngại về Diệp Thần ra khỏi suy nghĩ, duy nhất một điều còn suy nghĩ chính là tìm cách nhanh chóng để Diệp Thần nghênh thú Đại Kiều, Tiểu Kiều về bên người .
Đối với Lưu Hoành mà nói Diệp Thần càng nhanh chóng cưới Đại Kiều là Chiêu Dương công chúa cùng với Tiểu Kiều là Trường Nhạc công chúa, hắn càng cao hứng đương nhiên hắn cũng càng an tâm .
Trương Nhượng nghe đến đó âm thầm hít ngụm khí, sau đó hắn trưng ra vẻ mặt nịnh nọt khom người nói
“ Vâng, Bệ Hạ! Nô tài ngay bây giờ sẽ đi sai người tra tìm ngày lành tháng tốt, nhất định để cho U Vương sớm ngày nghênh đón Chiêu Dương công chúa cùng với Trường Nhạc công chúa “
“ Tốt, mau đi đi “
Lưu Hoành cười haha vài tiếng phân phó .
Trương Nhượng vẻ mặt đầy ý cười gật đầu, lại một lần nữa khom người bái một cái lúc này hắn mới xuay người vội vội vàng vàng rời khỏi đại điện .
Ngay sau khi Trương Nhượng rời khỏi đại điện đi vào một góc không người, lúc sau hắn vội ngó trái ngó phải xem có người không rồi mới vẫy vẫy tay về phía góc tối nhất .
Giây tiếp theo một tiểu thái giám vội vàng chạy tới khom người bái
“ Nô tài bái kiến công công “
“ Nhanh chóng đi tìm U Vương, sau đó nói cho U Vương cần phải mua sắm sĩnh lễ phong phú một chút , nếu sĩnh lễ có gì khó khăn liền nói với ta, tạp gia sẽ giúp hắn, còn có việc nữa, phái ra một vạn Ngự lâm Quân đi đem Chiêu Dương công chúa cùng với Trường Nhạc công chúa tiến cung “
Trương Nhượng hơi gật đầu hạ thấp giọng nói .
Tiểu thái giám nghe hết thì hơi sửng sốt sau đó mới trả lời
“ Công công, liệu U Vương có còn ở Lạc Dương hay không ?”
Hiển nhiên tiểu thái giám biết chuyện sau khi Diệp Thần rời khỏi phủ đệ của Trương Nhượng đã lập tức rời khỏi Lạc Dương, bằng không hắn đã không dò hỏi như vậy .
Trương Nhượng nghe hắn hỏi hơi trầm tư một lúc sau đó giọng điệu khẳng định chắc chắn gật đầu nói
“ Lúc trước Phiêu Kỵ đại tướng quân có lẽ đã rời đi, nhưng thánh chỉ Bệ Hạ đã ra chắc chắn Phiêu Kỵ đại tướng quân sẽ trở về thành Lạc Dương chờ đợi nghênh đón hai vị công chúa. Như vậy đi, ngươi phái ra thêm nhiều người chia làm hai đội, một đội ở Lạc Dương tìm kiếm U Vương, một đội đi đến U Châu trước cần phải nhanh chóng tìm được Vương đem những lời tạp gia nói nói với Vương, chậm một giây có thể sinh biến “
Trương Nhượng nói chậm một giây có thể sinh biến tất nhiên là lo lắng trong lòng Lưu Hoành lại xuất hiện nghi ngại gì đó với Diệp Thần .
Nếu nói đến ai khác Trương Nhượng có lẽ không rõ họ nghĩ gì, nhưng nếu là Lưu Hoành, Trương Nhượng quá rõ ràng, nhưng cũng bởi vì quá rõ ràng Trương Nhượng mới muốn nhanh chóng đem Đại Kiều, Tiểu Kiều cùng với hôn sự của Diệp Thần giải quyết cho thỏa đáng .
Chỉ khi Diệp Thần nghênh thú hai vị công chúa của Đại Hán đế quốc thành công, Lưu Hoành mới có thể hoàn toàn từ bỏ mọi nghi ngại với Diệp Thần, sau đó Diệp Thần có thể bình yên vô sự .
Cũng chỉ khi Diệp Thần bình yên vô sự những hoạn quan bọn họ mới có thể như mặt trời ban trưa, có thể nghiền át toàn thể triều thần văn võ, diễu võ giương oai .
Rốt cuộc Diệp Thần là cùng một phe với hoạn quan, có Diệp Thần ở đây cả triều thần văn võ mới thấy hổ thẹn mà không dám ngẩng đầu .
Ngẫm lại cũng biết, cả triều thần văn võ đối với Hoàng Cân phản loạn phải đau đầu, với quân xâm lấn Yêu tộc cũng bó tay không biện pháp, ai cũng không nghĩ ra cách giải quyết trong khi toàn thể Đại Hán đế quốc đang tai họa ngập đầu .
Cuối cùng còn không phải người tài ba cùng một thuyền với hoạn quan là Phiêu Kỵ đại tướng quân Diệp Thần ra tay giải quyết .
Cho nên chỉ cần có Diệp Thần ở đây, cả triều thần văn võ chắc chắn sẽ bị bên hoạn quan chèn ép hơn nữa là chèn ép triệt để .
Cũng đúng là vì nguyên nhân này Trương Nhượng mới hao hết tâm tư tìm cách trợ giúp Diệp Thần .
Đương nhiên đây đều là do Trương Nhượng tự mình nhận thấy, hơn nữa là hắn tự mình quan điểm không thể thay đổi .
Bằng không sẽ không có khả năng chỉ vì Diệp Thần cung cấp tiền tài cho Trương Nhượng mà hắn toàn tâm toàn ý trợ giúp Diệp Thần .
Đáng tiếc Trương Nhượng không biết một điều, tất cả những thứ này đều chỉ do hắn ảo tưởng .
Diệp Thần căn bản không thuộc về bất cứ phe phái nào .
Mặc kệ là hoạn quan hay là quan thần, bọn họ đều nghĩ đều quan điểm như thế, nhưng tất cả chỉ là những biểu hiện giả dối , là thiết kế của Diệp Thần từ khi bắt đầu .
Tiểu thái giám sau khi nghe Trương Nhượng phân phó vội vàng khom người đáp