Không trung, bởi vì huyết liên nên bầu trời có màu đỏ rực như hoàng hôn.
Đột nhiên xuất hiện bão sét che trời, khoảnh khắc đó khiến cho người chơi truy kích Mỹ Nhân Minh chú ý.
Giây tiếp theo, từng tiếng thét chói tai vang lên.
“Ngọa tào! Chạy mau!”
“Mẹ nó sao lại thế này, như thế nào sẽ có sấm sét!”
“Thảo! Diệp Thần, nhất định là Diệp Thần! Còn ai ngoài hắn , sát ý nhiều như vậy còn mẹ nó dám một mình uy hiếp năm vạn người.”
“Tha mạng a! Diệp Thần ta chỉ là qua đường! Qua đường a!”
Các người chơi một bên điên cuồng trốn một bên lớn tiếng thét chói tai, càng ngày càng náo nhiệt.
Mà nơi Mỹ Nhân Minh đang dừng nhân , các người chơi nữ đầu tiên là sửng sốt rồi sau đó đồng thời trừng lớn hai mắt, trên mặt cũng vào lúc này lộ ra biểu tình kinh hỉ.
“Diệp Thần ca ca là Diệp Thần ca ca! Tiểu loli nhìn sấm sét đang bổ xuống hưng phấn mạc danh la lớn.
“Thật là hắn......” Lý Mộng Dao nhìn trên không trung thất thần lẩm bẩm lẩm bẩm nói.
“Là hắn......” Hồ Tiểu Nguyệt cảm khái nói nhỏ .
“Chúng ta không cần bị bắt đi...... Ô ô ô......”
“Thật tốt quá...... Thật tốt quá...... Ô ô ô......”
Mọi người của Mỹ nhân minh một đám hỉ cực mà khóc, mà ở nơi xa truy kích bọn họ- các người chơi thuộc Thánh Đường lại là khóc vì vong hồn của mình.
Bởi vì sấm sét kia quá dày đặt, tốc độ đánh xuống cũng nhanh bất quá chỉ trong chớp mắt liền buông xuống mặt đất.
“Không!
“Tha mạng!”
“Ta không muốn chết......”
Từng tiếng hét chói tay kịch liệt vang lên.
Đúng lúc này cả bão sấm đồng thời giáng xuống
“Oanh” một tiếng truyền đến.
Tia sấm tiếp xúc với mặt đất, trong nháy mắt đại địa chấn động, phát ra âm thanh to lớn, nặng nề mà lâu dài.
Sau mấy cái hô hấp mây đen đầy trời rồi cũng tản đi sau đó lộ ra mặt đất toàn là thây khô chết cháy.
Năm vạn người của Thánh Đường tham gia truy kích Mỹ Nhân Minh không một ai ngoại lệ, tất cả đều bị đánh chết.
Bất quá chỉ qua vài khắc, tất cả máu tươi đều tập trung với nhau chảy về một hướng.
Không khí đầy mùi khét và máu chậm rãi dâng lên, rồi sau đó hội tụ đến cùng nhau, tùy ý khuếch tán ra khắp phía.
Tử vong, huyết tinh, cùng với thế giới không tiếng động, nháy mắt hợp thành một bức tranh thủy mặc đượm buồn.
Bên trong bức tranh không có tiếng than khóc, không có sinh vật sông, có chỉ là máu tươi, còn có vong hồn du mục xung quanh.
Nếu người bình thường khi người nhìn đến cái này chắc chắn da đầu tê dại trong lòng run sợ, nhưng mà khi mỹ nhân minh nhìn thấy các nàng đều biểu lộ sắc thái rất khác.
Mọi người chẳng những không có chút nào phản cảm, không khoẻ, ngược lại càng lộ ra biểu tình hưng phấn
Hiển nhiên, những người này từ khi sao băng rơi xuống đến hiện tại đã hoàn toàn thích ứng với thế giới tận thế này.
Ít nhất sát phạt cùng huyết tinh, đã vô pháp kích thích đến thần kinh của các nàng .
Mấy cái hô hấp sau, người chơi nữ của Mỹ Nhân Minh một đám thì nhảy cẩn lên thậm chí có người bắt đầu gào khóc, nhìn qua thật là náo nhiệt.
“Ô ô ô...... Thật tốt quá...... Quá hảo.........”
“Rốt cuộc...... Rốt cuộc không , không cần lo lắng ......”
Liền ở lúc các người chơi của Mỹ Nhân Minh đang vui vẻ liên hoan, âm thanh Diệp Thần lại lần nữa vang lên.
Mỹ Nhân Minh nghe đến đó một đám tức khắc an tĩnh lại, ngươi xem ta, ta xem ngươi, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao.
Ai cũng không nghĩ tới, Nhân tộc đệ nhất nhân -Diệp Thần, vừa mới ra tay cứu các nàng thế nhưng chuyển mắt liền chuyển ngôn từ đầy sát ý qua đây, không hề có bởi vì mọi người ở đây là mỹ nứ mà biểu hiện thương hoa tiếc ngọc hoặc ý muốn thân cận.
Nguyên bản các nàng còn tưởng rằng, Diệp Thần là ra tay cứu các nàng, nhưng ai mà ngờ tới .....
Diệp Thần vẫn là Diệp Thần, căn bản không sẽ bởi vì nữ nhân xinh đẹp mà động lòng hoặc là nói Diệp Thần vẫn như vậy đối với nhân loại đều ôm tâm trạng hoài nghi.
Lý Mộng Dao nghe được ngôn từ lạnh băng của Diệp Thần xong trầm mặc một lát, rồi sau đó nhìn về phía xa nơi của hoa sen đỏ như máy.
Giây tiếp theo, Lý Mộng Dao đối với huyết liên khom người thật sâu nói:
“Cảm ơn ngài, U Vương đại nhân.”
“Cảm ơn U Vương đại nhân!” Mỹ Nhân Minh nghe vậy một đám nhìn nhau rồi sau đó đồng thời đối với phương hướng của đóa huyết liên khom người bái nói.
Giây tiếp theo, Lý Mộng Dao đứng dậy, rồi sau đó nhìn về phía nhóm thủ hạ mở miệng quát: “Chúng ta đi!”
“Vâng ! Minh chủ!” Mọi người nghe đến đó, đồng thời mở miệng đáp, rồi sau đó đi theo Lý Mộng Dao, hướng tới phía đông rời đi.
Nơi huyết liên đang nở rộ.
Diệp Thần nhìn thoáng qua phương xa, khi các người chơi nữ của Mỹ Nhân Minh đang lẳng lặng rời đi không khỏi có điều suy nghĩ..
Đây là thật sự thần phục, vẫn là diễn kịch đây
Lý Mộng Dao còn có Mỹ Nhân Minh đã hạ mình rất thấp hơn nữa không lý do để giả trang.
Mặc kệ các nàng có phải hay không chân chính thần phục, hắn đều không thể mềm lòng ít nhất, hiện tại không được
Lòng người khó dò, đặc biệt là từ khi mọi chuyện phát sinh nhân tâm sớm đã thay đổi
Cái gì luân lý đạo đức linh tinh, trên cơ bản có thể nói đã hoàn toàn biến mất.
Mọi người vì ích lợi,có thể làm ra chuyện gì kiếp trước Diệp Thần đã thấy qua không ít, cái gì phản bội, tính kế , lợi dụng... đâu đâu chả có.
Mà này cũng là nguyên nhân căn bản khiến Diệp Thần vẫn luôn không muốn thu người chơi.
Này cùng thực lực không quan hệ, Diệp Thần chính là lại cường đại nhưng cũng vô pháp khống chế hay thay đổi tính cách của một người.
Điểm này, Diệp Thần rất rõ ràng, cho nên Diệp Thần không không dám ở chuyện này mà đưa ra mấy cái ý tưởng kì lạ.
Nếu nhất định phải thu người chơi kia cũng là ở thời điểm Diệp Thần có được trăm phần trăm nắm chắc mới có thể thực hiện.
Tỷ như một ít đặc thù bảo vật, có thể ký kết khế ước nô lệ, mà người kí kết không thể nảy ra ý muốn làm nguy hại đến Diệp Thần.
Chỉ cần mang dị tâm liền sẽ bị khế ước hung hăng trừng phạt, nghiêm trọng sẽ trực tiếp hồn phi phách tán.
Chỉ cần Diệp Thần có được bảo vật như vậy hắn liền có thể thử thu người chơi vào Luân Hồi Thành.
Muốn công bằng, muốn nhân đạo vậy phải xem chính bản thân người chơi, còn muốn gia nhập Luân Hồi Thành nhất định phải ký kết khế ước nô lệ.
Nếu không Diệp Thần làm vậy chẳng khác nào mang bên mình mấy chục quả bom hẹn giờ.
Đương nhiên, mệnh đăng trong miệng những người chơi Thánh Đường cũng là một loại phương pháp khống chế người chơi, nhưng là cái này cũng không hoàn hảo bằng không sau những ngừơi chơi đó có thể mưu đồ độc chết thanh giao vương.
Diệp Thần trọng sinh nên hắn biết đến mệnh đăng tuy rằng không hiểu cách luyện chế nhưng hắn cũng không quan tâm lắm đến món đồ này.
Bây giờ trước phải luyện hóa Nghiệp Hỏa Hồng Liên, chưởng khống hồng liên nghiệp hỏa, sau đó thử dung hợp với hồng lôi hoàn toàn khống hỏa hồng lôi, như vậy sau khi phi thăng Hồng Hoang khi gặp Yêu Vương, cũng có thể một sét đánh chết nó......
Đến nỗi thanh giao vương, chờ khi hắn có thể khống chế được nghiệp hồng lôi kiếp liền có thể đi tìm nó......
Thanh giao vương trong miệng các người chơi có phải là Dâm Yêu Vương trong kiếp trước không thì hắn không rõ ràng, nhưng là Diệp Thần sẽ đi nhìn xem nếu đúng là nó thì trực tiếp tiêu diệt tránh cho nó làm hại dân tộc.
Đương nhiên, nguyên nhân thực chết cũng không phải là Diệp Thần thương xót nhân loại hay gì hết, hắn chỉ là nói chơi vậy thôi.
Mà nguyên nhân thực sự chính là bảo vật trấn tộc của thanh giao vương, Nặc Tức châu
Nặc tức châu là bẩm sinh linh bảo, công năng thực đơn giản, chính là che dấu hơi thở từ Kim Tiên trở xuống ai cũng đừng nghĩ phát hiện ra.
Mục đích của Diệp Thần chính là cái này.
Đương nhiên nó cũng không phải là yêu vương kiếp trước mà hắn biết.
Nghĩ đến đây, Diệp Thần thật dài thở ra khẩu khí rồi sau đó khoanh chân ngồi, bắt đầu luyện hóa Nghiệp Hỏa Hồng Liên Đích Liên Tử.