Diệp Thần vừa nghĩ đến đây, biến hóa của không gian hay còn gọi là tiểu thế giới rốt cuộc cũng ngừng lại.
Nhìn thoáng qua tiểu thế giới cao tới chín vạn mét, đường kính chín ngàn km, bên cạnh còn có vòng bảo hộ trong suốt, khóe miệng Diệp Thần không khỏi nhếch lên.
Đợi khi tiểu thế giới lớn lên sẽ không ngừng cung cấp năng lượng cho ta......
Đến lúc đó, ta có thể tùy ý chiến đấu, hoàn toàn không cần băn khoăn việc tiêu hao năng lượng......
Nghĩ đến đây, hắn liền cười ha ha sau đó ý niệm vừa động, thần thức ngay sau đó rời khỏi tiểu thế giới.
Sau khi thần thức trở lại thân thể, Diệp Thần mở hai mắt rồi nhìn về phía ngộ đạo trà cao tới trăm mét.
Giây tiếp theo, tay phải nhấc lên, năm đạo không gian nháy mắt xuất hiện rồi cấp tốc cắt về xung quanh cây trà ngộ đạo trà.
“Bì, bì, này......” Sau mấy tiếng, cây trà ngộ đạo trà và cả bùn đất xung quanh đều bị cắt ra.
Nhìn thấy vậy, Diệp Thần ý niệm vừa động.
Giây tiếp theo, cây trà cao tới trăm mét trong nháy mắt biến mất không thấy.
Nhìn thoáng qua cây trà bị di chuyển đến tiểu thế giới của mình, Diệp Thần vừa lòng gật đầu sau đó ý niệm vừa động.
Giây tiếp theo, một lực huyền ảo đến cực điểm nháy mắt xuất hiện ở tiểu thế giới rồi sau đó tấn công vào thượng phẩm linh mạch được ẩn giấu trong linh tuyền.
“Răng rắc” một tiếng truyền đến.
Thượng phẩm linh mạch bị phong ấn trong giây lát rách nát.
“Oanh!” Một tiếng truyền đến.
Trong khoảnh khắc linh khí thiên địa khổng lồ bùng nổ từ thượng phẩm linh mạch thỏa ra khắp các phía trong không gian của Diệp Thần.
Thấy vậy Diệp Thần ý niệm vừa động, tiểu thế giới nháy mắt phát ra một lực hút huyền diệu khó giải thích sau đó liền đem thượng phẩm linh mạch bộc phát ra linh khí bao bọc xung quanh ngộ đạo trà trong vòng trăm mét.
Cùng lúc đó, thượng phẩm linh mạch và cả cực phẩm linh tuyền đã giải phong cũng theo đó xuất hiện phía dưới cây trà ngộ đạo trà.
Hạt giống cây thế giới còn chưa nẩy mầm nên không có cách nào hấp thu linh khí thiên địa cho tiểu thế giới, mà ngộ đạo trà sinh trưởng cần phải có linh khí thiên địa cho nên, Diệp Thần mới đem thượng phẩm linh mạch chuẩn bị phóng tới Luân Hồi Thành sắp đặt ở đây.
Bằng không ngộ đạo trà ở tiểu thế giới sẽ vô pháp tiếp tục sinh trưởng.
Nhìn thoáng qua ngộ đạo trà đã được sắp đặt tốt lông mày Diệp Thần không khỏi giương lên.
Chỉ cần đủ linh khí, tiểu thế giới lớn lên là có thể thay đổi quy tắc thời gian, như vậy có thể cuồn cuộn không ngừng có được ngộ đạo trà......
Diệp Thần muốn cuồn cuộn không ngừng là mỗi năm, mỗi tháng, thậm chí mỗi ngày có thể thu hoạch được ngộ đạo trà.
Mà không phải giống như lá trà ngộ đạo trà thời gian thực tế là trăm năm mới trưởng thành, một lần thu hoạch chín trăm chín mươi chín lá.
Vừa nghe qua có điểm mơ mộng hão huyền nhưng trên thực tế Diệp Thần cũng không vọng tưởng.
Đến nỗi nguyên nhân chính là thế giới này do hắn khống chế..
Thế giới được cấu thành từ cây thế giới có thể bị áp đặt các quy chế do hạt giống điều kiển..
Giờ phút này Diệp Thần là chủ nhân của hại giống cây thế giới, chuẩn xác mà nói Diệp Thần có thể thiết lập quy tắc thời gian.
Mà thiết lập này không hề liên quan đến thế giới gốc của hắn, tỷ như, tiểu thế giới qua đi ngàn năm, bên ngoài mới qua một năm, một tháng, thậm chí chỉ là một ngày.
Cứ như vậy, thế giới bên ngoài ngàn năm mới có thể thành khắc linh dược, còn sinh trưởng ở tiểu thế giới chỉ cần một năm, một tháng, thậm chí một ngày là có thể thành thục.
Cho nên Diệp Thần muốn thu hoạch không ngừng ngộ đạo trà căn bản không phải vọng tưởng gì.
Đương nhiên, có thể thu hoạch không ngừng ngộ đạo thạch chắc chắn cũng có thể thu hoạch không ngừng linh dược khác.
Mà đây cũng là nguyên nhân căn bản mà hắn hưng phấn sau khi có được hạt giống cây thế giới.
Đương nhiên, để tiểu thế giới biến thành nghịch thiên mà lại sản sinh ra linh dược lớn mạnh thì phải để nó trưởng thành lên mới được.
Bằng không tất cả đều chỉ là ảo tưởng.
Để tiểu thế giới trưởng thành lên đối với người khác mà nói sẽ gặp phải không ít khó khăn.
Còn với ta mà nói hoàn toàn không vấn đề gì......
Nghĩ đến đây, lông mày Diệp Thần không khỏi giương lên.
Diệp Thần tự tin như vậy là bởi vì hắn có bẩm sinh linh bảo và ngũ hành linh châu.
Chỉ cần hắn đồng ý là có thể đem ngũ hành linh châu đánh vào tiểu thế giới.
Cứ như vậy tiểu thế giới liền có được năm đại nguyên tố cơ bản, hơn nữa lại là lực lượng căn nguyên tính chất nguyên tố, tiểu thế giới muốn không bay nhanh trưởng thành cũng không được.
Đợi khi tiểu thế giới tưởng thành tới trình độ nhất định, Diệp Thần có thể bắt đầu chế định quy tắc thời gian sau đó sẽ không ngừng thu hoạch các loại linh dược và bảo mệnh dùng ngộ đạo trà.
Đương nhiên Diệp Thần chắc chắn sẽ không làm ngay như vậy bởi vì hắn còn cần dựa vào ngũ hành linh châu tiến giai ngũ hành thần thể.
Nếu trực tiếp dùng ngũ hành linh châu cho tiểu thế giới thì kế hoạch tăng tư chất của Diệp Thần có thể sẽ bị ngâm nước nóng.
Nghĩ đến đây, Diệp Thần cười ha ha cười sau đó thần thức rời khỏi tiểu thế giới.
Khi thần thức trở về, hắn mở hai mắt, ngàn năm thạch nhũ đã luyện hóa xong, con khỉ bị thương giờ đã phục hồi như lúc ban đầu đột nhiên khom người nói:
“Tiểu hầu khẩn cầu chủ nhân giúp tiểu hầu báo thù.”
“Báo thù?” Diệp Thần nghe đến đó, hơi sửng sốt mà mở miệng hỏi.
Khỉ vàng gật mạnh đầu rồi mở miệng nói:
“Có một đám rắn độc muốn giết tộc của ta.”
“Tộc của ngươi? Đều là linh thú?” Diệp Thần nghe đến đó lại rất ngạc nhiên hỏi.
Khỉ vàng gật đầu đáp:
“Chủ nhân, tộc của tiểu hầu quả thật đều là linh thú, sở dĩ tiểu hầu dùng huyết thực tu luyện từ bỏ thân phận lịnh thú cũng là vì đám rắn độc kia......”
Diệp Thần thấy bộ mặt đầy thương tâm của con khỉ liền vỗ vỗ bả vai nó rồi nói:
“Chuyện quá khứ không cần suy nghĩ, mau nói cho ta nghe.”
Khỉ vàng nghe thấy vậy tức khắc ngạc nhiên, nó không nghĩ Diệp Thần lại tốt như vậy.
Phải biết rằng, Diệp Thần vẫn luôn biểu hiện ra bên ngoài là lãnh khốc, tàn bạo, bằng không sao lại giết chết nhiều người, nhiều Yêu tộc như vậy mà không có chút nào mềm lòng.
Ai ngờ hắn lại hiền hòa như vậy với thủ hạ của mình.
Nghĩ đến đây, khỉ vàng cảm thấy thật ấm áp liền khom người nói:
“Đa tạ chủ nhân, có điều độc tính của đàn rắn độc kia rất mạnh, đặc biệt con xà vương, độc tố của nó ngay cả cục đá cũng có thể ăn mòn...
“Không sao, nếu là vạn vật trong thiên nhiên đều sẽ có yếu điểm. Mau kể rõ ràng cho ta.” Diệp Thần nghe thấy vậy hơi mỉm cười rồi mở miệng nói.
Khỉ vàng nghe thấy thế, trong lòng lại ấm áp rồi sau đó vô cùng trịnh trọng khom người nói:
“Tiểu hầu thề sống chết đi theo chủ nhân, nếu phạm lời thề, trời tru đất diệt.”
Diệp Thần nghe vậy liền cười ha hả gật đầu sau đó mở miệng nói:
“Được, nói cho ta biết chỗ đó ở đâu, ta còn muốn đi nơi khác.”
“Cách phía Tây Bắc trăm hai mươi năm dặm trong sơn cốc.” Con khỉ nghe đến đó vội mở miệng nói, nói xong nó đột nhiên nhớ tới cái gì rồi vội vàng nói tiếp:
“Chủ nhân, trong sơn cốc đó có một hang động đá vôi, bên trong có một gốc cây linh dược, hình như là trú nhan quả.”