“Dạ, ca ca.” Viêm Hổ Diệp Lâm nói xong, lập tức nhằm về phía cánh cửa đỏ sau đó xông vào Yêu tộc bí cảnh.
Không lâu sau, Viêm Hổ Diệp Lâm trở lại, lúc này, tay phải Diệp Thần nhất chiêu, cây thí thần thương ngăm đen nháy mắt xuất hiện.
Đúng lúc này, âm thanh rít gào phẫn nộ đến cực điểm đột nhiên vang lên.
“Rống!”
Giây tiếp theo, một con nhím siêu lớn đột nhiên từ trong Yêu tộc bí cảnh vọt ra.
Diệp Thần nhìn thấy vậy, tay phải cầm thí thần thương liền buông lỏng ra sau rồi dùng lực ném ra.
“Minh” một tiếng truyền đến, thần thương ngăm đen nháy mắt hóa thành một đạo quang chợt lóe rồi biến mất.
Giây tiếp theo, “Oa” một tiếng truyền đến.
Con nhím siêu lớn trong khoảnh khắc bị thí thần thương cắm xuyên đầu.
Nó còn chưa kịp phát uy liền bị mất mạng sau đó bị thí thần thương cắn nuốt linh hồn.
“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần chém giết người chơi Yêu tộc đặc thù, người này thân phận đặc thù, đặc khen thưởng người chơi Diệp Thần điểm bẩm sinh thuộc tính 300.”
Hệ thống nhắc nhở vừa kết thúc, Diệp Thần vừa lòng gật đầu, Viêm Hổ Diệp Lâm đứng bên cạnh không đợi Diệp Thần phân phó liền tiếp tục vào Yêu tộc bí cảnh, một lúc sau xuất hiện liền nói với Diệp Thần:
“Có thể, ca ca.”
Diệp Thần nghe thấy vậy hơi mỉm cười sau đó lập tức phi vào Yêu tộc bí cảnh.
Không lâu sau hắn liền đem theo hai cái linh mạch thượng phẩm rời khỏi Yêu tộc bí cảnh sau đó lại đưa Viêm Hổ Diệp Lâm truyền tống đến nơi khác.
Hết lần này đến lần khác truyền tống rồi đánh chết người chơi Yêu tộc đặc thù, Diệp Thần đã thu hoạch được các loại thiên tài địa bảo, linh tuyền, linh mạch, nhanh chóng càng ngày càng nhiều.
Mà thời gian mỗi lần rửa sạch Yêu tộc bí cảnh chỉ là một phút đồng hồ!
Nếu có người biết Diệp Thần đang làm việc chắc chắn sẽ trừng lớn hai mắt mà kinh hô một tiếng thật lợi hại.
Đương nhiên, đây chỉ là nói nếu vì nơi Diệp Thần xuất hiện thì tất cả đều cách rất xa an toàn thành thị.
Nhưng giờ phút này đối với nhân loại mà nói không ai có thể vượt qua mười dặm bên ngoài.
Đương nhiên, an toàn thành thị cũng không còn thời gian mấy ngày nữa phải biết rằng phòng hộ bảo hộ thành thị sắp biến mất, nhiều nhất cũng chỉ có hai ngày nữa thì phòng hộ sẽ hoàn toàn tan rã.
Lúc ấy, toàn bộ thế giới sẽ chính thức tiến vào lịch sử tử vong mới.
Thời gian qua đi, Diệp Thần thọc chết một con Đại Tinh tinh rồi trực tiếp lấy đi năm linh mạch thượng phẩm trong bí cảnh sau đó lập tức đi ra biển.
Bởi vì các người chơi Yêu tộc đặc thù đều bị Diệp Thần xử lý xong rồi, chỉ còn lại một con rồng vẫn chưa giết được.
Trên thực tế, con rồng này cũng không thể tính là Yêu tộc, nó giống như sự phân chia các loại thần thú, tiên thú, linh thú bên trong Yêu tộc.
Long tộc cũng tồn tại đặc thù.
Ở bờ biển Đông không gian đột nhiên thay đổi.
Giây tiếp theo, Diệp Thần đem theo Viêm Hổ Diệp Lâm bước ra từ trong không trung.
Sau khi nhìn thấy sao băng rơi xuống biển Đông, Diệp Thần không khỏi sửng sốt.
Bởi vì địa cầu biến đại cho nên biển Đông thay đổi khá nhiều.
Vô số hải âu bay lượn thành đàn trong không trung.
Mặt biển trước khi sao băng rơi xuống căn bản không tồn tại hải đảo.
Mà nước biển bởi vì gió và lực thủy triều mà dâng sóng, từng đợt từng đợt cao hơn trước lúc sao băng rơi xuống.
Thật ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy vô số loại cá nhảy lên mặt biển tựa như đang chơi đùa
Cảnh trước mắt không có dấu chân nhân loại, chỉ thuần túy là sinh thái, thiếu chút nữa đã khiến cho Diệp Thần có được một ảo giác an toàn.
Nhưng Diệp Thần biết kỳ thật hải dương còn nguy hiểm hơn lục địa.
Số lượng các yêu thú thủy tộc nơi này còn nhiều hơn ở lục địa rất nhiều, nếu không phải tính hạn chế bẩm sinh thì việc xưng bá lục địa chắc chắn là thủy tộc trong hải dương chứ không phải dã thú hay loài chim bay kia.
Sau khi lấy lại tinh thần, nguyên thần vừa động, thần thức khổng lồ nháy mắt trào ra sau đó bao trùm phạm vi hai mươi vạn dặm.
Một lúc sau, hai mắt Diệp Thần đột nhiên trợn lên, tinh quang chợt lóe rồi biến mất.
Quả nhiên có rồng, có điều con rồng này dường như sắp chết.
Nghĩ đến đây, Diệp Thần nhìn về phía Viêm Hổ Diệp Lâm nói:
“Ngươi ở đây đợi một lát, ta xuống biển xem thế nào, đợi ta quay lại rồi trở về Luân Hồi Thành.”
“Dạ, ca ca.” Viêm Hổ Diệp Lâm nghe đến đó thì do dự một chút rồi gật đầu đáp.
Trên thực tế, nó muốn cùng Diệp Thần xuống biển, chẳng qua nó biết sau khi xuống biển nó chẳng những không giúp được hắn mà còn ảnh hưởng tới hắn, nếu không chắc chắn nó sẽ năn nỉ Diệp Thần cho một chuyến xuống biển chơi.
Diệp Thần thấy được suy nghĩ của Diệp Lâm, có điều hiện tại cũng không phải là thời điểm du ngoạn cho nên phải để nó ở lại rồi hắn lập tức bay lên sau đó trực tiếp vọt vào trong nước biển.
Hắn nhảy xuống biển khác với thường nhân ở chỗ không xuất hiện âm thanh “Thình thịch” mà giống như trực tiếp dung nhập vào biển và có chút gợn sóng.
Dưới mặt biển không biết sâu rộng bao nhiêu.
Diệp Thần bị nước biển bao trùm rồi lập tức phóng xuống đáy biển, tốc độ không hề kém so với khi bay trong không trung.
Nước biển màu lam nhưng khi theo hắn lặn xuống thì tất cả đều trở nên hắc ám.
Dù vậy, Diệp Thần cũng không có chút nào hoảng loạn bởi vì hắc ám đối với hắn mà nói căn bản không phải là chướng ngại, hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy ban đêm, hơn nữa hắn còn có nguyên thần, có thần thức, muốn nhìn thấy tất cả xung quanh căn bản không có áp lực.
Diệp Thần càng lặn xuống càng nhìn thấy nhiều sinh vật thủy tộc, hắn vừa thưởng thức vừa hướng thần thức tra xét “Long Cung”.
Có điều trời không chiều lòng người, các loại cá và sinh vật thủy sinh hung mãnh tới tấn công Diệp Thần.
Sau khi phát hiện điểm này, hắn trực tiếp khai sát tứ phuong mà phương pháp rất đơn giản chính là vận dụng một chút lực lượng lôi hệ.
Đơn giản, thô bạo mà rất có hiệu quả.
Mà cách làm này cũng khiến cho các loại cá trong phạm vi một dặm quanh Diệp Thần không ngừng bị tia chớp giựt chết.
Chỉ cần vào trong vòng một dặm quanh hắn là đều phải chết.
Khoảng mười phút sau trước mắt Diệp Thần xuất hiện ánh sáng.
Không sai, chính là ánh sáng, nơi này cách mặt biển ít nhất một vạn ba ngàn mét, nơi như thế này bình thường phải là màu đen hoàn toàn mới đúng.
Nhưng ở đây lại xuất hiện ánh sáng, xa xa nhìn lại chỗ phát ra ánh sáng chiếm phạm vi rất lớn, rõ ràng là không thích hợp.
Nếu người khác nhìn thấy vậy chắc chắn sẽ kinh hô một tiếng có bảo bối nhưng hắn lại khác.
Bởi vì hắn sớm đã dùng thần thức tra xét rõ ràng nơi này.
Nhìn thoáng qua đáy biển cách đó không xa bị nguồn sáng lớn chiếu đến, lông mày Diệp Thần không khỏi giương lên.
Ai cũng nói Đông Hải long cung có nhiều bảo bối, không biết con rồng này là thần thoại truyền thuyết Long Cung trong thế giới hiện thực hay là cố ý làm ra Long Cung......
Cho dù là cái nào thì trứng rồng cũng không chạy được......