Đạo hàn quang trong mắt Diệp Thần chợt lóe lên rồi biến mất, tuy rằng lướt qua cực nhanh nhưng người chơi không bị mà hào quang bao phủ kia nắm bắt được .
Trong nháy mắt người chơi không bị tầng ánh sáng bao phủ sắc mặt hắn lập tức trắng bệch rồi kinh hãi hô lên
“ U Vương đại nhân tha mạng a, việc này thật sự không có quan hệ gì với ta, ta chỉ là bị Lý Mộ Bạch cưỡng bách nếu như ta không nghe mệnh lệnh của hắn đứng ở đây chờ tin tức tên tiểu thái giám kia, hắn sẽ về thế giới hiện thực giết ta, ta không có biện pháp a, U Vuong đại nhân “
“ câm miệng ‘
Diệp Thần nghe hắn lải nhải lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó quát hắn .
Nghe tiếng tiếng quát lạnh băng hung hăng cực điểm của Diệp Thần, người chơi không bị ánh sáng bao vây không tự chủ được mà run rẩy lập cập, sau đó hắ liền nhìn đến vị trí đũng quần của hắn đã lan ra một tảng lớn .
Ni mã, thế nhưng là nước tiểu .
Diệp Thần nhìn đến chỗ này lông mày hơi thả lỏng liền vung tay phải lên, trong nháy mắt liền đem cả người chơi lẫn vòng ánh trên không trung kia xuống .
Sau đó Diệp Thần vẫy tay trong hư không, vòng ánh sáng bên ngoài người chơi kia rầm một tiếng vỡ vụn, người chơi bên trong liền lộ ra bên ngoài .
“ U Vương đại nhân, ta nói, ta nói “
Người chơi từ trong ánh sáng lộ ra khi hắn vừa nhìn thấy Diệp Thần liền mở miệng vội vàng hô lên .
Diệp Thần nghe thế khinh thường mà bảo hắn
“ Nhớ kỹ, ngươi chỉ có cơ hội một lần “
Người chơi này nghe thế vội vàng gật đầu nhanh chóng hô
“ Lý Mộ Bạch, lão đại của ta là Lý Mô bạch, hắn dùng độc khống chế bang phái chúng ta tất cả các thành viên ngay cả bang chủ của bang chúng ta cũng bị Lý Mộ Bạch khống chế .
Sau đó hắn từ kho hàng chúng ta tìm ra được Cửu Chuyển Âm Dương đài, hắn có được chín lần luân hồi .
Ở ngay ngày hôm qua hắn thành công biến thành Lưu Hiệp, sau đó hắn ra lệnh cho chúng ta ở chỗ này chờ tiểu thái giám truyền lời nếu như không đợi được phải nhanh chóng trở về nói cho hắn biết .
Nếu như chờ thấy tiểu thái giám hắn cho chúng ta rời khỏi Lạc Dương ngay lập tức sau đó triệu tập các thành viên trong bang phái đi đến U Châu trước, chờ đợi mệnh lệnh của hắn “
Người chơi kia nói tới đây thì dừng lại chút thời gian rồi lần nữa nói
“ U Vương đại nhân, lão đại trước của chúng ta cùng với chúng ta đều đã khuyên bảo Lý Mộ Bạch, nhưng mà tiện nhân này luôn muốn nghĩ cách ám toán U Vương đại nhân, thỉnh Vương đại nhân minh giám a “
Thần thức của Diệp Thần vẫn luôn cố định người chơi này nghe thấy hắn nói thế, hai mắt lập tức nhảy dựng lên .
Thì ra là thế .
Tên hỗn đản này hạ từng nước cờ không hề nhỏ a, một bên thì đối phó ta một bên thì âm mưu đoạt U Châu của lão tử, nếu như hắn thất bại vẫn còn có thân phận Hoàng tử hảo vệ hắn .
Tính kế rất tốt, mưu kế đủ thâm độc, đáng tiếc hắn nghĩ nhiều rồi .
Thật đúng là nghĩ lấy thân phận Nhị hoàng tử thì lão tử sẽ nương tay ?
Nghĩ đến đây Diệp Thần lạnh lùng cười sau đó tay trái liền nắm lại .
“ oa ngao “
Tiếng thân thể của hai người bị bóp nát nổ tung trong nháy mắt vang lên .
Hai người chơi bị Diệp Thần khống chế thân thể trong nháy mắt bị nổ, từng khối thịt bay đầy trời tung tóe đầy mặt đất .
Diệp Thần nhìn thoáng qua mặt đất đầy khối thịt nát cùng máu chảy lan tràn rồi lại nhìn về phương hướng hoàng cung trong Lạc Dương, lạnh lùng hừ một tiếng, khẽ động ý niệm .
Giây tiếp theo không gian trước người Diệp Thần đột nhiên vặn vẹo .
Diệp Thần nhìn thoáng qua cửa không gian đang vặn vẹo rồi sau đó liền bước vào, cả người lập tức biến mất .
Đại điện hoàng cung .
Một tiểu thái giám vội vàng chạy vào đại điện, hắn vừa mới tiến gần đến cửa liền khom người bái
‘” Khởi bẩm Bệ ha, Nhị Hoàng tử có nói với nô tài hắn muốn hiến vật quý cho Bệ Hạ “
Lưu Hoành vừa mới động bút nghe thế lại ngẩn người một lần nữa, Lưu Hoành buông ngự bút trong tay xuống nhìn tiểu thái giám hỏi
“ Hiệp nhi tới hiến vật quý “
“ Khởi bẩm Bệ Hạ, Nhị Hoàng tử đã nói như thế với nô tài, hơn nữa còn nói rất trịnh trọng, thế nên nô tài không dám chậm trễ vội vàng chạy về đây báo cáo với Bệ ha “
Tiểu thái giám vội vàng khom người bái .
Lưu Hoành nghe đến đó, có chút kì dị nhì về phía đai thái giám Trương Nhượng bên cạnh, hỏi
“ ngươi có biết Nhị hoàng tử có bảo vật gì không?”
“ Khởi bẩm Bệ Hạ, nô tài cho rằng nếu Nhị hoàng tử nói đó là bảo vật thì đó tất nhiên là bảo bối có một không hai, không ngại nên nhìn một lần?’
Trương Nhượng nghe thấy Lưu Hoành hỏi mình thì tức khắc cười, hắn khom người trả lời .
Trong lúc Trương Nhượng nói chuyện luôn giữ vẻ mặt tươi cười nên Lưu Hoành không nhìn thấy lúc mà Trương Nhượng khom người, trong mắt hắn hiện lên đạo hàn quang .
Đương nhiên Lưu Hoành càng không nghe ra được trọng giọng nói của Lưu Hoành còn ẩn chứa ý tứ .
Cái gì mà có một không hai, đó bất quá chỉ làm cho trong lòng Lưu Hoành có thêm một ít chờ mong, chờ cho đến khi Lưu Hoành nhìn thấy bảo vật mà Lưu Hiệp dâng lên cũng chỉ được như vậy tất nhiên hắn sẽ thất vọng, mà đây lại là mục đích của Trương Nhượng .
Đối với Trương Nhượng mà nói, Lưu Biện chính là chủ tử mà hắn muốn nâng đỡ, Lưu Hiệp là một kẻ địch muốn tranh giành ngai vị tất nhiên Trương Nhượng không hề thích .
Đương nhiên đây chính là cơ hội để Trương Nhượng cố ý ám toán .
Nguyên nhân Lưu Hiệp là nguyên nhân thứ nhất, còn một nguyên nhân khác quan trọng hơn là Trương Nhượng vừa từ thủ hạ từ nơi ở Lưu Hiệp mật báo một tin tức .
Vị này nhìn như một hoàng tử nhỏ tuổi yếu đuối của Đại Hán đế quốc thế nhưng trong một canh giờ ngắn ngủi đã thu mua được một tiểu thái giám, sau đó sai tiểu thái giám này ra ngoài cung không biết là đi làm nhiệm vụ gì .
Tuy rằng Trương Nhượng đã phái người đi điều tra tiểu thái giám này nhưng mà đến tận bây giờ Trương Nhượng vẫn chưa thu được một tin tức chính xác .
Đối với cảm giác không cách nào khống chế này thực sự Trương Nhượng không thích, do đó Trương Nhượng càng chán ghét vị hoàng tử nhỏ tuổi của Đại hán đế quốc này .
Lưu Hoành nghe được Trương Nhượng nói xong trước mắt bỗng thấy sáng ngời, ngay sau đó nhìn về phía tieru thái giám đứng ở cửa đại điện gật đầu nói
“ tuyên hắn tiến vào “
“ Vâng, bệ hạ “
Tiểu thái giám nghe thấy câu này vội vàng khom người đáp, ngay sau đó xoay người đi ra khỏi đại điện, ra gọi nhị hoàng tử Lưu Hiệp tiến vào đại điện .
Lưu Hoành nhìn thoáng qua tiểu thái giám vừa mới rời đi rồi lại nhìn về phía án kỷ trước mặt mình, văn tự còn một đống chưa viết nhìn thật chán ghét, mày Lưu hoành không khỏi nhíu lại
Giây tiếp theo Lưu Hoành nhìn về phía Trương Nhượng hỏi
“ ngày thành hôn không thể chuyển lên ngày gần nhất sao ?”
‘ khởi bẩm bệ hạ, nô tài cũng ngóng trông ngày thành hôn có thể chuyển lên sớm nhất, để Dược Kỵ đại tướng quân kéo lại gần hơn với bệ Hạ, nhưng mà Khâm Thiên Giám tính đi tính lại nhanh nhất cũng phải chờ hơn năm ngày a, nếu như vào những ngày phía trước đều không phải là ngày tốt, sẽ có ảnh hưởng lớn tới bệ hạ “
Lưu Hoành nghe đến đó thở dài một hơi, sau đó mới nói tiếp
“ Một khi đã như vậy liền chờ thêm năm ngày nữa đi, đến lúc đó hai nữ nhi đều được gả cho con rể tốt của trẫm, trẫm có thể kê cao gối mà ngủ “
“ Đương nhiên như thế, Bệ Hạ, người không nói nhưng nô tài còn cố ý tìm Khâm Thiên Giám tính toán qua, năm ngày sau Đại hán đế quốc có khí vận dồi dào, tướng rồng uốn lượn quá rõ ràng, đến lúc đó Đại hán đế quốc trong tay người tất nhiên sẽ như mặt trời giữa trưa, vượt xa mọt đế vương, mà bệ hạ người sẽ trở thành vị đại đế duy nhất trong thiên cổ hào quang để muôn đời “
Trương Nhượng nghe đến đó tức khắc lộ vẻ cười lấy lòng khom người đáp .
Lưu Hoành nghe hắn nói hai mắt đột nhiên sáng lên, mừng rỡ như điên mà hô
“ thật đúng như thế ?”
‘ bệ hạ, nô tài không dám lừa gạt bệ hạ “
Trương Nhượng nghe hắn nói vội vàng quỳ xuống đất lớn tiếng trả lời .
Lưu Hoàng nghe hắn chắc chắn thì cười ha ha rồi quát lên