“Dạ! Bệ hạ!” Trương Nhượng nghe thế tức khắc cười sau đó khom người nói, nói xong liền vẫy tay về phía cửa đại điện.
Giây tiếp theo, một tên tiểu thái giám vội vàng chạy tới, sau khi cúi chào Lưu Hoành, Trương Nhượng liền nói vài câu vào tai hắn rồi hắn vội khom người nói:
“Tuân lệnh! Nô tài đi ngay!”
Nói xong, tiểu thái giám vội rời khỏi đại điện.
Diệp Thần nhìn thấy vậy, lông mày không khỏi giương lên.
Tên Hà Tiến này có lẽ sẽ bị Lưu Hoành cùng Trương Nhượng chơi cho một lần...
Cũng không trách tại sao Diệp Thần lại nghĩ như vậy, phải biết rằng Lưu Hoành chính là hoàng đế Đại Hán đế quốc, hơn nữa vô cùng tham làm, nói mua phủ đệ mới của Hà Tiến thì thật dễ nghe nhưng cuối cùng hắn tuyệt đối sẽ không tốn một phân tiền.
Điểm này, Diệp Thần rất rõ ràng, có điều hắn vẫn cần phải bỏ tiền, nếu không Lưu Hoành sao có thể càng cao hứng được.
Đương nhiên, một chút tiền bạc Diệp Thần cũng sẽ không để ý.
Nghĩ đến đây, hắn lại nhìn về phía Lưu Hoành rồi khom người nói:
“Bệ hạ, chuyện hôn phòng xin cảm ơn bệ hạ, vi thần xin trở về chuẩn bị để tránh năm ngày sau đón hai vị công chúa lại xuất hiện sai lầm.”
“Hiền tế cứ yên tâm, việc hôn phòng chắc chắn trẫm sẽ làm thỏa đáng, nếu Hà Tiến dám không phục sẽ lấy cái đầu chó của hắn!” Lưu Hoành nghe thấy vậy liền cười ha ha rồi vỗ vỗ vai Diệp Thần và mở miệng nói.
Trong lời nói của Lưu Hoành mang vẻ rất thân cận với Diệp Thần.
Không có biện pháp ai biểu Diệp Thần lấy nữ nhi hắn, còn cho hắn nhiều rương vàng như vậy.
Nếu Lưu Hoành không thấy được vàng bạc thì sao hắn có thể hưng phấn và thân cận với Diệp Thần như vậy được.
Diệp Thần nghe thấy vậy thì vô cùng cảm kích nói:
“Đa tạ bệ hạ!”
“Người một nhà chớ khách sáo, hiền tế mau về chuẩn bị đi.” Lưu Hoành gật đầu nói.
“Dạ! Bệ hạ, vi thần cáo lui!” Diệp Thần nghe thấy vậy liền gật mạnh đầu sau đó khom người nói, nói xong liền xoay người rời khỏi đại điện.
Diệp Thần vừa mới rời đi, đại thái giám Trương Nhượng nói với Lưu Hoành:
“Bệ hạ, u Vương đại nhân vì hai vị công chúa không tiếc số tiền lớn đặt mua hôn phòng, thiết đãi toàn bộ bá tánh, chắc hẳn rất vừa lòng với hôn sự này, bằng không sẽ không như vậy.”
“Trẫm cũng không ngờ hiền tế vì hôn sự này mà lấy ra nhiều tiền bạc như vậy.” Lưu Hoành nghe đến đó, cười ha ha sau đó mở miệng nói.
Trương Nhượng gật đầu rồi mở miệng nói:
“Như vậy có thể thấy u Vương đại nhân quả thật đã hướng về bệ hạ, biết được bệ hạ khó xử, nếu đổi là người khác, có thể bằng một phần vạn của u Vương đại nhân quả không tồi.”
“Chính xác như vậy, hôm nay nếu không phải Diệp Thần, trẫm thật sự đã gặp nguy hiểm.” Lưu Hoành nghe thấy lời này liền gật đầu nói.
Trên đường tới cửa thành hoàng cung.
Thần thức Diệp Thần vẫn luôn phóng ra xung quanh đang nghe thấy Trương Nhượng và Lưu Hoành đối thoại, lông mày không khỏi giương lên.
“Mẹ kiếp, cuối cùng đã hoàn toàn đánh mất nghi kỵ của Lưu hoành......”
Có điều việc này cũng ít nhiều nhờ vào Lý Mộ Bạch làm bậy, bằng không lão tử thật đúng là vô pháp trình diễn màn “Cứu giá” này......
Việc này xem như đã rõ, chỉ đợi năm ngày sau thành thân......
Tiếp theo nên đi xem những thế lực thần bí kia......
Nghĩ đến đây, Diệp Thần ý niệm vừa động, thần thức nháy mắt biến mạnh.
Giây tiếp theo, hai mươi vạn dặm xung quanh hắn nháy mắt đều bị thần thức bao trùm.
Thời gian trôi qua, hai mắt Diệp Thần nhảy dựng lên rồi nhanh chóng hướng về cửa thành hoàng cung.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, hắn liền đi đến một góc không người sau đó ý niệm vừa động, không gian phía trước nháy mắt xoay chuyển.
Nhìn thoáng qua không gian, Diệp Thần bước vào rồi biến mất không thấy.
Dự Châu - Nhữ Nam
Bên trong đại sảnh của một đại trạch viện.
Sau khi nghe người trung niên nói xong, lông mày lão già tóc bạc tức khắc nhíu lại.
Giây tiếp theo, lão già tóc bạc nhìn hắn rồi trầm giọng hỏi:
“Tử sơ, những đệ tử đó thật sự đều đã chết?”
“Đúng vậy, phụ thân, sau khi có được tin tức này, con cố ý ở lại xem xét một chút, kết quả hoàn toàn giống nhau.” Nam trung niên nghe thấy vậy liền gật đầu rồi mở miệng nói.
Lão già thấy vậy, lông mày lại nhíu lại, một lát sau, hai mắt lão nhảy dựng lên sau đó mở miệng nói:
“Nói như vậy, Lý Mộ Bạch chẳng những bị Diệp Thần giết chết mà còn làm mất thanh liên kiếm pháp......”
“Đúng vậy, phụ thân, Diệp Thần dùng thủ đoạn ở đó rõ ràng chính là kiếm khí, hơn nữa là thanh sắc kiếm khí, cùng thời điểm Lý Mộ Bạch dùng kiếm khí phóng thích giống nhau như đúc.” Sắc mặt nam trung niên không tốt lắm liền gật đầu nói.
Hắn vừa nói xong, một nam thanh niên ngồi dưới sắc mặt tức khắc biến đổi sau đó nhìn về phía lão già tóc bạc, nói:
“Gia gia, mấu chốt không phải thanh liên kiếm quyết bị ai lấy được, mấu chốt là thanh liên kiếm quyết kiếm khí có thể trực tiếp mạt sát linh hồn, đây mới là điều đáng sợ nhất.”
Một thiếu niên nhỏ hơn nam thanh niên đó vài tuổi nghe thấy thế thì lạnh lùng cười sau đó mở miệng nói:
“Ta đã nói giết chết Lý Mộ Bạch sớm một chút rồi đoạt lấy thanh liên kiếm pháp, các ngươi lại nói thời cơ chưa tới, bây giờ thì tốt rồi, thanh liên kiếm pháp phóng thích kiếm khí, có thể mạt sát linh hồn, còn bị Diệp Thần lấy được, nếu hắn tìm tới chúng ta, ta xem các ngươi lấy cái gì ngăn cản!”
“Câm miệng! Không biết lớn nhỏ!” Nam trung niên nghe thấy vậy liền trầm giọng quát.
Sau khi nghe thấy nam trung niên nói vậy, sắc mặt người này lập tức đỏ lên liền đứng lên rồi lớn tiếng quát:
“Ta nói chính là sự thật! Giết chết Lý Mộ Bạch sớm một chút rồi đoạt lấy thanh liên kiếm pháp, có thể có được kiếm khí mạt sát linh hồn."
“Nghịch tử! Câm mồm lại cho ta!” Nam trung niên thấy hắn chống đối mình, ánh mắt tức khắc trầm xuống rồi tức giận quát.
Người này thấy vậy thì hừ một tiếng sau đó nhìn về phía lão già tóc bạc rồi mở miệng nói:
“Gia gia, ta đã nói đi nói lại rồi mà ngài không tin. Hiện tại thì tốt rồi, thanh liên kiếm pháp có thể trực tiếp mạt sát linh hồn, còn bị Diệp Thần đoạt mất.
Đợi khi hắn tới cửa, đừng nói mở bí cảnh kia ra, Lý gia trên dưới một trăm người chúng ta có thể giữ được mạng sống hay không cũng là vấn đề!”