Bách hoa tửu là một trong mười loại rượu nổi danh nhất Hồng Hoang, vốn không thuộc về trần thế, Diệp Thần may mắn đoạt được.
Tuy hiện tại loại rượu này chưa sản xuất thành công, nhưng dựa vào đặc tính của loại Bách Hoa tửu, dù thất bại này, rượu ngon bên ngoài cũng không thể sánh được.
Huống chi, Quách Gia là sâu rượu, càng khó kiềm chế được mị lực của nó.
Diệp Thần đương nhiên hiểu rõ, chính vì thế không cảm thấy kì quái khi nhìn thấy biểu hiện của Quách Gia.
Nguyên nhân Quách Gia vui vẻ cũng chính là do Diệp Thần đã dồng ý với yêu cầu uống rượu của hắn, sau đó hắn hơi sửng sốt, sau khi hoàn hồn, vội vàng nói:
“Chủ công có lòng muốn làm quan ư?”
“Hả? Phụng Hiếu sao lại biết?” Diệp thần có chút kinh ngạc hỏi.
Diệp Thần thực sự thấy lạ, hắn chưa hề nói qua, vậy mà Quách Gia lại biết được tính toán muốn đi làm quan của Diệp Thần hắn, hắn chính là thập phần khó hiểu.
Có thể kì quái như vậy sao, vừa mới gặp mặt không bao lâu, Diệp Thần chưa nói gì, Quách gia đã nói ra ý của hắn rồi.
“Chủ công, còn muốn đi Lạc Dương?” Quách Gia nói đến đó, sắc mặt nhất thời biến đổi, hắn không trả lời Diệp Thần, ngược lại có chút lo lắng hỏi.
Quách gia nhìn ra hắn muốn đi Lạc Dương?
Quả nhiên… đúng là lịch sử văn thần nhất lưu… không đơn giản chút nào…
Chỉ là… Quách Gia sao lại sốt ruột như vậy…
Chẳng lẽ… hành trình tới Lạc Dương…
Nghĩ tới đây, lòng Diệp Thần không khỏi chùng xuống, sau đó mở miệng:
“Ta vốn muốn đi Lạc Dương, cuối cùng Phụng Hiếu lại tới đây, nên không đi được…”
Diệp thần nói chưa xong, Quách Gia vội khom người nói
“Chủ công! Chuyền này đi Lạc Dương với chủ công mà nói, là hoạ phúc tương y, mong chủ công suy xét.”
Diệp Thần nghe tới đó, lòng trầm xuống .
Nếu Quách Gia đã nhận chủ, còn trở thành tử trung, thì tuyệt đối không bắn tên không đích, lại càng không lừa gạt, hay cố ý khoe mẽ gì với hắn.
“Phụng Hiếu thấy nguy hiểm từ đâu tới?” Diệp Thần im lặng một lát, sau đó hỏi.
“Chủ công, nhất định phải đi Lạc Dương sao?” Quách Gia liếc về phía đỉnh đầu Diệp Thần một cái, hỏi.
“Đúng vậy, phải đi, giờ ta không thể ở lại, chức quan đó, ta phải nắm trong tay. Nếu không, sẽ phá hỏng hết kế hoạch của bản thân.” Diệp Thần gật đầu thật mạnh.
Lạc Dương, Diệp Thần phải đi, chức quan, hắn phải nắm trong tay.
Đây chính là nước cờ nhằm vào loạn quân Khăn Vàng của Diệp Thần, không thể không đi, dù nguy hiểm thì vẫn phải đi.
“Chủ công có thể nói sơ qua về kế hoạch đi Lạc Dương với Gia không?” Quách Gia im lặng một hồi, sau đó mở miệng nói.
Diệp Thần nghe tới đây, không do dự mảy may nói ra kế hoạch.
Nếu là người khác, hắn sẽ không nói, bởi vì chuyện này có dính tới các hoạn quan , nhưng Quách Gia thì không giống vậy.
hoạn quan : theo một nguồn thông tin tin cậy, hoạn ngoan y chỉ triều thần cậy thế làm loạn, chứ không phải thái giám đâu
Hắn đã nhận Diệp Thần là chủ, hơn nữa còn trung thành trăm phần trăm.
Quách Gia sau khi nghe xong kế hoạch của Diệp Thần, đi tới đi lui một hồi, bấy giờ mới dừng lại, nhìn về phía Diệp Thần, nói:
“Chủ công, tiêu diệt được cường bạo chứ khó nén nổi miệng lưỡi khoa trương của người đời, chủ công diệt đạo tặc, hiện giờ xác đã bị huỷ rồi, cho dù triều đình có truy nã tên trùm cướp đó thật, thì giờ phút này đào xác lên, cũng không có cách phân biệt.”
Diệt phỉ công lao
Diệp thần có chút sửng sốt, cũng không hiểu được sao Quách Gia đột nhiên lại đề cập tới.
Chỉ là lời Quách Gia cũng khiến Diệp Thần tỉnh táo.
“Phụng Hiếu, ngươi xem, công ta diệt 1 vạn 5 ngàn kỵ binh Ô Hoàn, đã đủ to lớn chưa?” Diệp Thần nhìn Quách Gia, mở miệng hỏi.
Quách Gia nghe vậy, nhất thời ngẩn người, có chút khiếp sợ nhìn về phía Diệp Thần, nói: “Chủ công diệt một vạn năm ngàn kỵ binh Ô Hoàn ư?”
Diệp Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy, ta mai phục trong rừng, diệt hết 1 vạn 5 ngàn kỵ binh.”
“Việc này thành rồi!” Quách gia nghe tới đó hai mắt sáng ngời, vô cùng vui vẻ nói:
“Chủ công hẳn cùng biết, ngoài tướng quân đã chết bên ngoài kia, còn có một vị thế lực lớn nữa?”
“Ý ngươi nói… là đại tướng quân Hà Tiến?” Diệp Thần hơi sửng sốt, sau đó hỏi.
Quách Gia lắc lắc đầu, sau đó trỏ thẳng ngón tay, chỉ lên trên.
“Ý ngươi là…” Diệp Thần nhìn động tác tay của Quách gia, hiểu ngay lập tức, , hoá ra Quách gia nói người này.
Quách gia gật gật đầu, sau đó nói:
“Đúng, chủ công, việc này chỉ cần làm đúng kiểu, thì chủ công sẽ không tổn thất gì cả.”
“Mau mau nói!” Diệp Thần nghe đến đó, mắt sáng ngời, nói.
Quách gia nhìn phải nhìn trái, xác định không có ai, mới nhỏ giọng bày kế hoạch.
Nghe xong kế hoạch của Quách gia, Diệp Thần không khỏi sửng sốt, sau ngửa mặt lên trời cười lớn:
“Phụng Hiếu, có ngươi tương trợ, ta không sợ nghiệp lớn không thành.”
“Chủ công, việc này vô cùng quan trọng, trăm phần không được mắc một sai lầm nhỏ, nếu không…” Quách gia cười khổ, sau trịnh trọng nói.
“Việc này chắc chắn thành.” Hai mắt Diệp Thần loé lên ánh sáng chói lọi, nói.
“Nhưng phải tổn thất một phần chiến mã, mong chủ công không trách vu Gia.” Quách Gia cung kính khom người, vẻ mặt tỏ ra bất đắc dĩ.
“Ha ha ha, chỉ là chiến mã mà thôi, nói sao, cũng không phải toàn bộ, hơn nữa, chiến mã rất nhanh sẽ tăng, còn tăng rất nhiều.” Diệp Thần cười ha hả, sau đó nói.