Nhìn thấy vậy, sắc mặt Diệp Thần lập tức thay đổi rồi không chút nghĩ ngợi trực tiếp vung tay phải lên, nháy mắt đã thu tất cả thủ hạ của hắn vào trong tiểu thế giới.
Giây tiếp theo, tay phải hắn liền hướng về phía trước, một tiếng nổ mạnh nháy mắt vang lên.
“Oanh!”
Chỉ thấy một cơn cuồng phong nháy mắt xuất hiện cuốn đi luồng khí màu vàng nâu vừa mới dâng lên từ mặt đất, sau đó nhanh chóng bay về phía cổng không gian đột nhiên xuất hiện kia.
Một lúc sau luồng khí đó tiêu tán không còn.
Diệp Thần thấy vậy, ý niệm vừa động, thần thức ngay sau đó thâm nhập tiểu thế giới, sau khi xác nhận thủ hạ không bị trúng độc liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó sắc mặt lại trở lên khó coi.
Trí nhớ của hắn không thể sai, kiếp trước địa cung bí cảnh mở ra là lúc có mũi tên này không phải giả nhưng trên mũi tên không có độc, càng không thể nổ mạnh sinh ra độc khí......
Tại sao ở kiếp này mở ra địa cung bí cảnh lại xuất hiện biến cố như vậy......
Chẳng lẽ bởi vì ta giết Triệu Cơ nên địa cung bí cảnh mới mở ra trước.
Cũng không trách tại sao Diệp Thần lại nghĩ như vậy, rốt cuộc kiếp trước mở địa cung bí cảnh chính là do bị Triệu Cơ bám vào một người chơi nữ kích phát nhiệm vụ.
Mà sau khi hắn trọng sinh, cơ duyên rất trùng hợp, gặp hồn phách Triệu Cơ sau đó liền tiêu diệt nó và có được một trong chín mảnh dẫn tới nơi này .
Lúc sau, Diệp Thần liên tục vận khí đã gom đủ chín đỉnh tàng bảo đồ, sau đó khiến cho thời gian mở địa cung bí cảnh tới trước nửa năm so với kiếp trước.
Đây là chỗ bất đồng giữa kiếp này với kiếp trước, mà hiện tại Diệp Thần vừa vào địa cung bí cảnh liền gặp phải tình huống khác hoàn toàn khác kiếp trước liền kiến hắn nghi hoặc.
Nếu không phải vì giết Triệu Cơ mới xảy ra biến cố này, chẳng lẽ lại là do hai phiến đồng thau ở đầu núi bị ta thu kia......
Mặc kệ là nguyên nhân gì, tính nguy hiểm của địa cung bí cảnh tăng lên so với kiếp trước.
Nghĩ đến đây, hai mắt Diệp Thần nhíu lại, hàn quang chợt lóe rồi biến mất.
Tính nguy hiểm của địa cung bí cảnh tăng lên quả thật ngoài sự tính toán của hắn, nhưng ......
Bất luận thế nào hắn cũng phải lấy được trấn quốc cửu đỉnh.
Nghĩ đến đây, tay phải Diệp Thần nhất chiêu, đám thủ hạ mới bị thu vào bên trong tiểu thế giới lập tức xuất hiện phía sau hắn.
Hắn vừa chuẩn bị mở miệng thì đám người Triệu Vân, Điển Vi, Quách Gia, Quan Vũ, Trương Phi, Cao Thuận đồng thời khom người nói lớn:
“Đa tạ chủ công cứu mạng!”
“Không cần như vậy, có điều các ngươi hãy nhớ địa cung bí cảnh này không giống trước, hành sự chớ có trúng chiêu.” Diệp Thần nghe đến đó liền gật đầu sau đó mở miệng nói.
Đám người bọn họ nghe thấy vậy, sắc mặt đồng thời giống nhau rồi lại khom người đáp:
“Dạ! Chủ công!”
“Tiến bí cảnh!” Diệp Thần gật đầu sau đó mở miệng nói, nói xong liền bước vào sâu bên trong.
Đám người Triệu Vân, Điển Vi, Quách Gia, Quan Vũ, Trương Phi, Cao Thuận theo sát sau đó rồi đi thẳng vào cánh cửa màu lam theo Diệp Thần.
Thời gian ngắn ngủi trôi qua, Diệp Thần dẫn theo đám thủ hạ đi vào bên trong địa cung bí cảnh.
Sau khi mở hai mắt, lông mày hắn tức khắc nhíu lại.
Chỉ thấy lọt vào trong tầm mắt là cảnh hoang vu mà liếc mắt nhìn lại là màu đỏ ảm đạm, nhẹ nhàng nghe chính là khí huyết tinh nùng liệt.
Nơi này dường như đã trải qua một cuộc đại chiến không.
Kiếp trước địa cung bí cảnh cũng không phải như vậy.
Nghĩ đến đây, Diệp Thần phóng nhãn nhìn lại rồi sau đó lông mày lại lần nữa nhíu lại.
Chỉ thấy ở phương xa sương mù dày đặc căn bản vô pháp nhìn thấu.
Phát hiện điểm này, thần thức vừa động sau đó sắc mặt liền trầm xuống.
Sương mù dày đặc có thể ngăn cách thần thức hiệu quả, thần thức hắn chỉ có thể miễn cưỡng nhìn xa trăm mét, nếu dài hơn thì vô pháp làm được.
Quả nhiên, địa cung bí cảnh này khác kiếp trước.
Diệp Thần vừa định đến đây, một hơi thở túc sát đột nhiên từ phương xa truyền đến, những đám mây ở xa ban đầu đang ở trạng thái yên lặng, giờ đột nhiên tăng tốc bay tới chỗ hắn.
Các võ tướng Triệu Vân, Điển Vi, Quan Vũ, Trương Phi, Hứa Chử nhìn thấy vậy liền nhanh chóng nhận lấy binh khí rồi vọt tới trước người hắn, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm phía trước.
Đúng lúc này, hai mắt Quách Gia đột nhiên ngưng lại rồi lập tức nhìn về phía trước.
Một lúc sau, Quách Gia thu hồi tầm mắt, vội khom người nói:
“Chủ công, mau lui lại!”
“Phụng Hiếu, ngươi có thể nhìn thấu cái này?” Diệp Thần nghe đến đó, hai mắt tức khắc sáng lên sau đó nhìn về phía Quách Gia, mở miệng hỏi.
Quách Gia nghe thấy thế vội vàng gật đầu đáp rồi vô cùng nôn nóng nói:
“Chủ công, làn sương này được hóa thành từ nước hoàng tuyền, phía sau đó là vạn quân Tiên Tần, những người đó không đáng sợ, điều đáng sợ chính là nước hoàng tuyền kia có thể ăn mòn thân thể, hủy diệt hồn phách, xin chủ công cấp tốc rời khỏi địa cung bí cảnh!”
“Nước hoàng tuyền......” Diệp Thần nghe thấy vậy, sắc mặt tức khắc biến đổi.
Quách Gia nói nước hoàng tuyền, Diệp Thần tự nhiên không thể không biết nó là thứ gì.
Cái này đối với người sống mà nói, nó không phải thứ gì tốt, rơi vào trong đó thì huyết nhục sẽ bị mục rưỡi mà ký ức trong linh hồn cũng sẽ bị nước hoàng tuyền rửa sạch sẽ.
Đương nhiên, nó lợi hại thì lợi hại nhưng Diệp Thần sẽ không vì việc này mà chấn kinh hay sợ hãi.
Rốt cuộc, nước hoàng tuyền nguy hiểm hắn cũng có cách nào đối phó.
Sở dĩ sau khi nghe thấy làn sương dày đặc do nước hoàng tuyền hóa thành, sắc mặt hắn biến đổi là vì mức độ nguy hiểm ở nơi này vượt xa những gì hắn đoán.
Trước khi tiến vào địa cung bí cảnh hắn đã nhận ra điểm này nhưng như thế nào cũng không ngờ mức độ nguy hiểm ở đây còn vượt xa so với tưởng tượng của hắn.
Mẹ kiếp, rốt cuộc sao lại có việc như thế này, khó khăn của địa cung bí cảnh này thì tam quốc tân thủ khu ngoài hắn ra căn bản không thể có người có thể thâm nhập......
Diệp Thần vừa nghĩ đến đây, tức khắc ngẩn người sau đó một ý tưởng tự nhiên xuất hiện.
Ngọa tào! Sẽ không phải vì hắn mà khó khăn ở địa cung bí cảnh này tăng lên chứ......
Mẹ kiếp, thật đúng là có thể như vậy nha..
Cũng không trách tại sao hắn lại nghĩ như vậy, rốt cuộc hắn có bẩm sinh linh bảo, tiên thiên chí bảo, tu vi lại đến Thần Võ Cảnh, muốn nói đến biến số thì hắn mới là biến số lớn nhất trời đất này.
Nghĩ đến đây, hai mắt Diệp Thần đột nhiên giương lên rồi tay phải nhất chiêu, bẩm sinh linh bảo thủy linh châu nháy mắt xuất hiện.
Giây tiếp theo, bẩm sinh linh bảo thủy linh châu đột nhiên chấn động.
“Ong” một tiếng truyền đến, một nguồn lực lượng thủy hệ trong giây lát bùng nổ rồi trực tiếp bay lên không sau đó lập tức bay vào bên trong làn sương dày đặc.