Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 685: Thiên tướng

Chương 688: Thiên tướng

Triệu Vân, Quan Vũ, Điển Vi, Trương Phi nghe đến đó, trường kiếm pháp bảo trong tay liền hướng về phía Mông Điềm sau đó bạo thanh quát:

“Phụng lênh chủ công chúng ta tới lấy đầu chó của ngươi!”

Bọn họ nói xong, thanh liên kiếm quyết nháy mắt bắt đầu vận chuyển, bẩm sinh chân khí ngay sau đó cũng chuyển động rồi bổ tới Mông Điềm.

“Ong, ong, ong......” Mười mấy tiếng tiếng xé gió nháy mắt vang lên.

Chỉ thấy hơn mười đạo kiếm khí màu xanh lá trong khoảnh khắc xuất hiện rồi nhanh chóng hướng tới Mông Điềm.

Mông Điềm thấy vậy, khinh thường bĩu môi rồi bạo thanh quát:

“Tới hết đây cho ta!”

Mông Điềm kêu xong, chân phải đột nhiên bước về hướng Triệu Vân, trong chớp mắt liền tới trước mặt Triệu Vân với tốc độ cực nhanh.

Cùng lúc đó, cây đại thương trong tay Mông Điềm hung hăng ném thẳng đến Triệu Vân, không hề có ý né tránh kiếm khí màu xanh lá.

“Ầm.....” Mười mấy tiếng truyền đến.

Chỉ thấy cổ Mông Điềm trong khoảnh khắc bị cắt ra hơn mười miếng thật nhỏ.

Một tia máu đen nháy mắt chảy ra trên cổ.

Cùng lúc đó, cây đại thương của hắn cũng hung tợn chém vào đỉnh đầu Triệu Vân.

“Oa!” Một tiếng vang lớn truyền đến.

Cây đại thương màu đen đại chạm tới cơ thể Triệu Vân và thì cơ thể người kia lại phân thành hai sau đó biến mất không thấy.

Mông Điềm vừa muốn nở ra ý cười thì trên mặt nháy mắt bị việc này làm cho ngưng lại, lúc này, tiếng xé gió sắc nhọn lại tiếp tục vang lên.

“Xoạt.”

Chỉ thấy hơn mười đạo kiếm khí màu xanh lá lại tiếp tục xuất hiện sau đó nhanh chóng cắt cổ hắn.

Đám người Quan Vũ, Trương Phi, Điển Vi, Cao Thuận, Hứa Chử lại huy động trường kiếm rồi dùng kiếm khí công kích Mông Điềm.

Nhận thấy điểm này, Mông Điềm lạnh lùng cười sau đó bạo thanh quát:

“Các ngươi cũng dám tranh huy với nhật nguyệt, tới hết đây cho ta!”

Theo tiếng quát lớn, Mông Điềm nhặt cây thương lên rồi quét ngang về phía đám người Quan Vũ, Trương Phi, Điển Vi.

“Khụ khụ khụ......” Mấy tiếng sau, Quan Vũ, Trương Phi, Điển Vi, Cao Thuận, Hứa Chử cũng giống như Triệu Vân, nháy mắt đã bị cây thương màu đen đảo qua biến thành hai tàn ảnh rồi biến mất không thấy.

Ở nơi xa, Diệp Thần vẫn luôn nhìn về chiến trường để chuẩn bị ra tay thấy vậy thì vừa lòng gật đầu.

Không tồi, không tồi, không ngờ bọn họ lại nắm rõ pháp thuật thanh liên kiếm quyết.

Phép thuật dịch chuyển của thanh liên kiếm quyết này chỉ là sau khi phóng thích kiếm khí, bản thể sẽ xuất hiện tại vị trí kiếm khí sau đó khiến cho công kích thất bại.

Mà đây chính là nguyên nhân căn bản khiến đám người Triệu Vân, Điển Vi, Quan Vũ nhìn như bị Mông Điềm đánh trúng và bị thương.

Diệp Thần vừa định đến đây, đám người Triệu Vân, Điển Vi, Quan Vũ ở bên trong chiến trường liếc mắt nhìn nhau sau đó đồng thời gật đầu.

Giây tiếp theo, trường kiếm trong tay bọn họ đồng thời hướng về phía trước sau đó buông tay.

Cùng lúc đó, mọi người tung trường kiếm ra đồng thời ngừng ở trước người bọn họ, chuôi kiếm hướng về sau mũi kiếm hướng phía trước rồi nhanh chóng xoay tròn.

“Ha, ha, ha......”

Ảo ảnh của đoán hoa sen trong giây lát xuất hiện dưới chân họ.

Cùng lúc đó, một luồng khí sắc bén huyền ảo mà sung mãn trong giây lát dâng lên phía trên bông sen màu xanh lá sau đó bao vây các võ tướng.

Cách đó không xa, Diệp Thần nhìn thấy động tác của Triệu Vân, Điển Vi, Quan Vũ, lông mày không khỏi giương lên.

Thanh liên kiếm thuật......

Diệp Thần vừa định đến đây, Mộng Điềm phát hiện công kích thất bại, sắc mặt âm trầm xoay người nhìn đi.

Khi hắn thấy vận tốc quay trường kiếm của đám người Triệu Vân, Quan Vũ, Điển Vi, Trương Phi, Hứa Chử, Cao Thuận càng lúc càng nhanh, hai mắt liền co rụt lại.

Sao có thể!

Trong nháy mắt, Mông Điềm cảm nhận được sự uy hiếp, uy hiếp đến từ tử vong.

Loại cảm giác này, hắn cảm nhận được từ việc chiến mã của hắn bị Diệp Thần thọc chết chỉ bằng một mũi thương.

Tuy rằng hắn kinh ngạc và cũng không để ý tới nhưng hắn tin đám người bọn họ căn bản không có uy hiếp đến hắn.

Cho dù họ có cho người phóng thích kiếm khí, làm hắn bị thương cũng chỉ bị thương đến da thịt mà thôi, căn bản không cần để trong lòng.

Nhưng hiện tại, hơn mười cây trường kiếm bay nhanh đến chỗ hắn lại khiến hắn có cảm giác tử vong.

Điều này đối với Mông Điềm, người luôn tự nhận có thể đánh thắng tất cả các võ tướng bên ngoài bí cảnh mà nói, là một kích thích quá to lớn. Thế giới này, có người có thể khiến hắn bị thương còn chưa nói nhưng sao có thể có nhiều như vậy!

Lão tử không tin!

Nghĩ đến đây, hai mắt Mông Điềm đột nhiên mở to sau đó bạo thanh quát:

“Các ngươi dám mưu toan trộm bảo vật của chúng ta, còn không chịu đưa cổ chịu trận mà đợi đến khi nào.”

Mông Điềm rống xong, trực tiếp nhằm phía đám người Triệu Vân, Điển Vi, Quan Vũ.

“Giết!” Bọn họ thấy vậy, trường kiếm trong tay đồng thời hướng về phía trước rồi bạo thanh quát.

Bọn họ vừa nói xong, hơn mười trường kiếm cấp pháp bảo nháy mắt chấn động và nhanh chóng bắn ra, nháy mắt đã lao tới chỗ Mông Điềm.

Mông Điềm cũng công kích lại với tốc độ cực nhanh, đại thương trong tay trong chớp mắt đã đến chỗ bọn họ.

Có điều cây đại thương ban đầu đang hung hăng hướng tới liền bị trường kiếm cấp pháp bảo chặn được.

Mông Điềm liền từ bỏ ý tưởng chống lại trường kiếm bởi vì trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện cảm giác nguy hiểm mà lại càng ngày càng mãnh liệt.

Loại cảm giác này hắn thật sự không tin tưởng. Có điều loại cảm giác này quá mức chân thật, trái tim đã mấy trăm năm không hề chấn động đột nhiên kịch liệt nhảy lên.

Cũng chính vì điểm này, Mông Điềm vội bỏ ý tưởng tiếp tục công kích đám người Triệu Vân, Điển Vi, Quan Vũ sau đó dừng lại, ngăn cản trường kiếm đang cấp tốc phóng tới.

“Răng rắc! Răng rắc!”

Âm thanh bị cắt kịch liệt truyền ra, cây đại thương nháy mắt bị cắt thành mảnh nhỏ.

Nhận thấy điểm này, hai mắt Mông Điềm co rụt lại.

Trong nháy mắt, hắn xác nhận cảm giác nguy hiểm này là hư ảo nhưng tồn tại thật sự.

Sau khi lấy lại tinh thần, hắn liền rống lên:

“Các ngươi rốt cuộc là ai, sao lại có những binh khí này!”

Mông Điềm vừa nói xong, âm thanh mấy tiếng binh khí xuyên thấu nháy mắt vang lên.

“Vèo, vèo, vèo.........”

Chỉ thấy số trường kiếm này nhanh chóng xoay tròn lập tức xuyên qua thân thể hắn rồi lập tức bay về phía không trung.

Đám người Triệu Vân, Điển Vi, Quan Vũ, Trương Phi, Cao Thuận, Hứa Chử thấy vậy liền nhình nhau rồi đồng thời nhìn về phía Mông Điềm quát:

“Giết!”

Mười mấy tiếng vang lên rồi sau đó một thanh trường kiếm bay đi rồi lập tức xuyên qua óc hắn, trong chớp mắt đầu hắn liền bị Triệu Vân phi tới chộp vào trong tay.

Ở nơi xa nhìn đến đây, Diệp Thần vừa lòng gật đầu, đúng lúc này, tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên.

“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần, Triệu Vân vượt cấp khiêu chiến thành công, người bị khiêu chiến thuộc tộc cương thi, đặc khen thưởng Triệu Vân phong hào thiên tướng.”

“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần, Điển Vi vượt cấp khiêu chiến thành công, người bị khiêu chiến thuộc tộc cương thi, đặc khen thưởng Điển Vi phong hào thiên tướng.”

Liên tiếp hơn mười âm thanh hệ thống nhắc nhở vừa kết thúc, Diệp Thần không khỏi sửng sốt.

Thiên tướng......

Đây là tình huống như thế nào......

Nghĩ đến đây, Diệp Thần không khỏi nhìn về phía giao diện thuộc tính trên người đám người Triệu Vân.

Sau khi thấy thuộc tính thiên tướng phong hào, hai mắt Diệp Thần đột nhiên sáng ngời.

Ngọa tào! Lần này quả thật kiếm lớn rồi......

Thiên ướng: phong hào đặc thù, người sở hữu có thể ở bên trong thế giới cấp thấp, làm lơ hạn chế thiên địa pháp tắc trăm phần trăm phát huy thực lực bản thân và áp chế hiệu quả yêu ma.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch