Diệp Thần trợn mắt lớn, sát ý nháy mắt từ từ bốc lên, ngày càng lan tỏa đậm đặc.
Một màn này trực tiếp làm nhiệt độ không khí xung quanh Luân Hồi thành trở về 0 độ, trên trời cao mây đen cuồn cuộn, mà dưới đất là bông tuyết đầy trời.
Diệp Thần như thế nào cũng không nghĩ tới, biến cố đột nhiên xuất hiện này thế nhưng nhiên là Ngọa Long Tiên sinh nổi tiếng khắp Tân Thủ Khu Tam Quốc làm ra.
Nếu không phải Gia Cát Lượng, chuẩn xác điểm nói, là trận quẻ mà Gia Cát làm ra thì trấn hồn bia bên trong luân hồi thành hoàn toàn có thể trấn áp quỷ vực kia, mà sẽ không giống như bây giờ, bị lực lượng nghịch chuyển âm dương, mạnh mẽ sửa chửa, không thể giết chết ác linh mà ngược lại còn giúp bọn chúng trùng tu..
Người có thể tính toán mọi thứ chu toàn chính xác như vậy trừ hắn ra sẽ không còn người thứ hai.
Bởi vì Tam Quốc người có thể làm chỉ có một người là Gia Cát Lượng.
Có thể nói, nếu không phải tính toán của hắn luân hồi tiên vực căn bản sẽ không xuất hiện biến cố như vậy .
Mà Gia Cát Lượng vì cái gì muốn tính kế Diệp Thần,phế bỏ luân hồi tiên vực, giờ phút này cũng đã xác thực.
Xác điểm nói, hết thảy căn nguyên liền ở trên người của Hoàng Nguyệt Anh.
Phải biết rằng, ở trong lịch sử tam quốc, Hoàng Nguyệt Anh cuối cùng sẽ được cả cho Gia Cát Lượng.
Nếu Gia Cát Lượng đã biết đươc “Lịch sử” nói, tám chín phần mười sẽ đối Diệp Thần sinh ra hận thù.
Cứ như vậy, Gia Cát Lượng trả thù Diệp Thần, cũng không khó hiểu.
Mà này, cũng là nguyên nhân kiến Diệp Thần bạo nộ.
Tại khu tân thủ, lịch sử Tam Quốc đã được hắn viết lại từ đầu, mà ngày này giờ phút này Hoàng Nguyệt Anh đã trở thành nữ nhân của Diệp Thần, mà Gia Cát muốn bởi vì lý do này mà tấn công tiên thành của hắn, Diệp Thần lại sao có thể không giận.
Nhưng xem xét kĩ lưỡng, hành vi này của Gia Cát Lượng thực không phù hợp với cách làm người của hắn, hơn nữa hắn cũng không có khả năng biết lịch sử của tam quốc.
Hệ thống không cho phép người chơi người lén nói cho “Dân bản xứ”quỹ đạo của nơi đây.
Chính là, chớ quên, Gia Cát sở dĩ được gọi là Ngọa Long, liền ở hai năng lực của hắn, hơn nữa ở tam quốc tân thủ thôn có một đạo cụ được gọi là lưỡng giới thạch,
Như Gia Cát Lượng bị người chơi nào đó tìm được rồi cho hắn sử dụng Lưỡng giới thạch hắn liền có thể đi đến thế giới hiện thực.
Mà ở đây hạn chế của hệ thống trò chơi đối các người chơi cũng không có lớn như vậy.
Cho nên, chỉ cần Gia Cát Lượng bị người chơi tìm được rồi đưa về thế giới hiện thực, chín đến mười phần sẽ nói cho hắn nghe quỹ đạo của lịch sử, càng sẽ nói cho hắn biết vận mệnh của bản thân
Cứ như vậy, sẽ tạo ra oanh động rất lớn.
Bởi vì Gia Cát Lượng chắc chắn sẽ không để yên mặc cho số phận bản thân như vậy
Cũng như Lưu Hiệp, bất chấp mọi nguy hiểm, dùng hết sức lực của khả năng để thay đổi nó.
Phải biết rằng những người tham gia tam quốc không ai có được kết cục mà họ mong muốn
Lưu Hiệp không muốn, vậy thì Gia Cát Lượng, lại sao có thể nguyện ý.
Nhưng Diệp Thần không để ý tâm tư của mấy tên kia, dám đụng đến hắn chỉ có chết!
Nghĩ như vậy, Diệp Thần nheo mắt sát ý trong lòng cũng nhoi nhém lên
Giây tiếp theo, hắn quay đầu nhìn viêm hổ rồi mở miệng nối mở miệng nói
“Ngươi ở đây canh giữ đám này.”
Diệp Thần nói xong, tay phải vung lên, liền nhìn thấy ba tòa kiến trúc sừng sững xuất hiện trên đường cái
Viêm Hổ nhìn theo, liền thấy ba cách cửa to lớn vững chắc đứng đó, hướng Diệp Thần trả lời
“Hảo, ca ca... ta...”
Diệp Lâm nói tới đây thoát dừng lại rồi lại tiếp tục
“Ca ca, nếu mọi chuyện khó giải quyết cứ nói, ta có thể.”
“Đây là vấn đề không tồn tại, hơn nữa hiện tại ta đã biết rõ đối thủ là ai, muốn đối phó hắn không hề khó, ngươi an tâm trấn thủ luân hồi thành đến cùng là được” Diệp Thần nghe đến đó trong lòng liền ấm áp rồi sau đó sờ sờ đầu nhỏ của viêm hổ, cười ha hả nói
Diệp Lâm nghe thấy vậy liền yên tâm, ôm lấy tay Diệp Thần, thành khẩn nói
“Ca ca nhất định phải nhớ rõ, Tiểu Lâm không sợ chết, ca ca phải tự bảo trọng.”
“Hảo, ta nhớ kỹ,” diệp thần nghe thế thật sâu nhìn diệp lâm một cái, rồi sau đó mở miệng nói, nói xong, nhẹ nhàng đẩy nàng ra, nhìn Quách Gia, rồi sau đó nói tiếp
“Phụng hiếu, chúng ta trở về!”
“Là! Chủ công!” Quách Gia chờ câu này đã lâu
Diệp Thần thấy vậy cũng không chần chừ, lập tức bước vào khoang trò chơi. Trước khi đóng nấp khoang, bỗng nhớ tới cái gì, nhìn về hướng Diệp Lâm mà dặn dò
“Diệp Lâm, phạm vi trăm dặm xung quanh luân hồi thành, mặc kệ là ai, chỉ cần không nghe khuyên bảo, muốn tiến vào, giết không tha!”
Diệp Thần dặn dò viêm hổ như vậy bởi vì hắn nhớ lại uy lực của Thập Tự Kim cùng hỏa lôi địa đạn. Nếu có người mang chúng tiến vào gần Luân Hồi Thành, mọi chuyện sẽ cực kì nguy hiểm.
Rất có khả năng Luân Hồi thành sẽ bị hư tổn nặng nề hoặc hoàn toàn biến mất.
Mà đây không phải là tình huống Diệp Thần muốn nghĩ đến.
Hắn suy nghĩ thêm một hồi rồi lại cặn dặn
“Đúng rồi, nếu ngươi nhìn thấy sinh vật có màu kim hoàng, hoặc là biến dị đặc biệt nào đó chạy tới nơi này, không cần do dự, trực tiếp làm thịt nó, máu thịt nó là thứ tốt, ngươi có thể tùy tiện ăn.”
Nếu dấu hiệu cừu hận trên người hắn có tác dụng, tất nhiên sẽ dẫn không ít tộc tiến hóa đến nơi này. Vừa lúc có thể cấp thức ăn cho viêm hổ
“Là! ca ca!” Viêm Hổ nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt thèm thuồng, mặt sau vội vàng gật đầu đáp.
Diệp Thần đến nơi đây, cười cười, rồi sau đó khởi động khoang trò chơi
Quách Gia thấy vậy cũng nhanh chóng điều kiển ý thức trở về thế giới kia.
Thế giới Trò chơi, Khu tân thủ Tam Quốc, Luân Hồi tiên thành, đại sảnh phủ Thành Chủ.
Từng đạo cột sáng đột nhiên xuất hiện, rồi sau đó Diệp Thần và Quách Gia, lập tức xuất hiện tại đây
Cột sáng vừa tiêu tan, Diệp Thần mở ra hai mắt, vừa mới hồi thần, âm thanh “Sát” liền truyền vào tai hắn.
Đó là các tướng lĩnh và binh lính của hắn đang giao chiền, rồi sau đó nguyên thần vừa động, thần thức khổng lồ nháy mắt thoát ra bao vây toàn bộ tiên vực,
Giây tiếp theo, Diệp Thần bước một bước về phía trước rồi biết mất không thấy.
Phía tay rừng rậm Luân hồi một bên là sinh khí dày đặc, bên còn lại chính là hắc khí tràn ngập.
Giờ này khắc này, Triệu Vân, Điển Vi, Quan Vũ,… chúng võ tướng, người thì điều lĩnh các binh lính tham gia trận chiến, người thì trực tiếp ra chiến trường chém giết đám ác linh.
Trên không trung, các loại phù văn bùa chú cũng liên tiếp sáng lên.
Mà đối ứng, ác linh từ bên trong Quỷ Vực lao ra giống như là biển lớn, nhiều không kể nổi .
Phía bên tiên vực, mỗi một binh lình và các pháp trận đều đang ra sức tiêu diệt những ác linh kia, không cho chúng vượt qua rừng rậm.
Nhưng mà, ác ý mỗi lần bị chém giết đều sẽ hóa thành một đoàn hắc khí, rồi sau đó bay trở về Quỷ Vực, sau đó chưa tới ba giây, liền sẽ lại lần nữa xuất hiện, hơn nữa thực lực càng mạnh, rồi tiếp tục như thủy triều tràn tới đại quân Luân Hồi Thành.
Mà đôi khi, đám ác linh này còn hợp thể với nhau, ác điểu dài cả trăm thước gây loạn trong đội hình quân ta.
Mỗi khi chúng xuất hiện, từ doanh trại sẽ xuất hiện đám người Điêu Thuyền, Triệu Vũ phi kiếm ra rồi cùng hợp lực tiêu diệt chúng nó .
Tình hình chiến đấu căng thẳng, độ nguy hiểm luôn rất cao, nhưng mà, bất luận là binh sĩ luân hồi tiên vực hay các nữ nhân của hắn, không có ai lộ ra biểu tình sợ hãi, càng không có ai lui về sau một bước, dù cho bọn họ bị ác linh đánh bị thương cũng là như thế.
Nùng liệt sát khí, vũ khí, ý chí, tham lam, tiếng kêu, vị khổ, không ngừng đan chéo, lại đan chéo, sau đó kịch liệt va chạm ở bên nhau.
Cảnh tượng này như ở mười tám tần địa ngục.
Đúng lúc này, không gian phía trên đại quân luân hồi bỗng giao đồng, liền thấy Diệp Thần bước ra..
Theo Diệp Thần xuất hiện, đám người Triệu Vân cùng có chúng nữ, đồng thời nhìn về phía Diệp Thần, thế nhưng không hẹn mà cùng lộ ra ánh mắt sáng ngời.
Đúng lúc này, một quân sĩ thấy thấy được Diệp Thần, hơi hơi đứng người sau đó, cuồng vọng vương quang hô:
“Chủ công! Chủ công, đã trở lại!”
Giây tiếp theo, một âm thanh chấn động rừng núi từ doanh trại truyền tới