Sau khi Diệp Thần nghe thấy ba người nam nhân trong phòng kinh hãi hô lớn chỉ lạnh lùng cười, trực tiếp nhìn về nam nhân trung niên ngồi ở vị trí chủ sự hỏi
“ Gia Cát Lượng đang ở đâu?”
Nam nhân trung niên nghe thấy cái tên đó sắc mặt hắn ngay lập tức biến đồi .
Dù có làm kín kẽ như thế nào chuyện hắn tính kế Luân Hồi Tiên Vực cuối cùng vẫn bi Diệp Thần phát hiện .
Bằng không làm sao Diệp Thần lại bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, còn vừa xuất hiện câu đầu tiên đã hỏi vị trí của Gia Cát Lượng .
Trong lòng nam nhân trung niên lúc này là hàng vạn dòng cảm xúc mang tên sợ hãi cùng cực cộng thêm cảm giác tử vong lướt qua lòng hắn .
Cùng lúc đó trái tim người nam nhân trung niên không còn chịu nổi cảm xúc bất thường sợ hãi đập kịch liệt .
“ Khoan…”
Cái chết đang đến dần, hon nữa còn là chết một cách triệt để đang đến trong lòng người nam nhân trung niên, hắn hoàn toàn sợ hại, hoảng sợ cực độ .
Bởi vì hắn biết rõ cách thức làm việc của Diệp Thần càng hiểu rõ trình độ tàn bạo của Diệp Thần .
Đương nhiên đây không phải là điểm mấu chốt, Thí Thần Thương mang theo bên người Diệp Thần là thứ vũ khí có thể trực tiếp cắn nuốt diệt sạch linh hồn người khác .
Một khi bị thứ này giết chết, trong thế giới hiện thực cũng chết hoàn toàn, đây chính là chết một cách hoàn toàn không thể siêu thoát .
Cũng là bởi vì điểm này nam nhân trung niên mới sợ hãi như vậy .
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh bị Diệp Thần một thương giết chết mình, thân thể nam tử trung niên không tự chủ được mà run lẩy bẩy .
Hắn không muốn chết, hắn còn muốn tiếp tục sống cho thật tốt cho nên người nam tử trung niên thất thần trong ba giây, ngay sau đó hắn không nói năng gì trực tiếp lựa chọn offline .
Nhưng người muốn lập tức rời khỏi thế giới trò chơi chỉ có người có năng lực cao hơn Diệp Thần trong thế giới trò chơi mới có thể tránh được uy áp của hắn, đức hạnh như hắn phải chết không còn chối cãi .
Hắn không hề nghĩ rằng một nhân vật đã từng giết qua hơn trăm vạn người, mắt không để trên đầu như Diệp Thần lại có thể bỏ qua hắn .
Nhưng mà trong khoảnh khắc khi nam nhân trung niên xuất hiện ý nghĩ muốn offline, hắn lại không thành công thoát ra ngoài .
Nam nhân trung niên nhận ra điều này, thân thể run lẩy bẩy sắc mặt hắn xanh mét sợ hãi, đồng thời thanh niên trẻ tuổi cùng với thanh niên mập mạp ngồi hai bên bàn lạnh lẽo, kinh ngạc hô
“ Vì sao lại không thể offline “
Hiển nhiên hai tên tiểu đệ bên cạnh nam nhân trung niên này không hề ngồi không, ý tưởng bọn hắn cũng giống nam nhân trung niên như đúc, cũng nghĩ rằng trực tiếp thoát trò chơi sau đó tránh thoát Diệp Thần .
Đáng tiếc ý tưởng của bọn họ rất tốt, bọn họ chỉ cần giả ngây nhưng trong đầu đem toàn bộ ý chí lực là có thể để mình offline, thế nhưng thất bại .
Bọn họ khiếp sợ nhưng vẫn không hề tin tưởng, lại suy nghĩ đến việc offline mấy chục lần nhưng kết quả cuối cùng vẫn giống nhau, bọn họ như cũ vẫn ở trong thế giới trò chơi, ở trong phòng tửu lâu của thành Lạc Dương hơn nữa trước mặt vẫn là Diệp Thần .
Diệp Thần nghe hắn kinh ngạc hô to thì liếc mắt nhìn ba người hắn một cái không hề lên tiếng .
Diệp Thần cũng là một người chơi tất nhiên biêt rõ trạng thái tiến vào của người chơi, nếu như bất chợt xuất hiện chuyện gì khó khăn hoặc nguy hiểm bọn họ chỉ cần suy nghĩ muốn offline là được .
Đương nhiên thứ này không quan trọng, quan trọng nhất là bọn họ rất rõ ràng đi vào sẽ gặp nguy hiểm nhưng vẫn thực nhiều người chơi tiến vào, bởi vì khi thực sự gặp nguy hiểm liên quan tới linh hồn bọn hắn có thể trực tiếp off. Ở kiếp trước của Diệp Thần cùng xuất hiện rất nhiều tình huống này.
Cũng bởi vì biết điểm này, ngay từ lúc Diệp Thần bắt đầu nghe thấy nội dung tin tức bọn hắn nói, Diệp Thần đã xuất ra uy áp bao vây chặt chẽ lại ba phía của người chơi, sau đó để mặc cho bọn chúng nghĩ cách thoát ra .
Làm như thế tất nhiên là vì muốn gây hạn chế, nói một cách rõ ràng ba người đang ở trong phòng này đừng có mơ sẽ thoát khỏi trò chơi .
Mà điều này quá rõ ràng khi nam nhân trung niên, thanh niên trẻ cùng với thanh niên mập mạp tên lão tam vừa nghe thấy tên Gia Cát Lượng đã muốn offline, nhưng thất bại .
Ở trước mặt lão tử còn muốn chơi trò offline, nghĩ nhiều rồi!
Nhìn thấy bọn họ cuống quýt sợ hãi, Diệp Thần lạnh lùng cười một tiếng sau đó âm trầm nói
“ Gia Cát Lượng đang ở đâu?”
Nam nhân trung niên nhận thấy thân thể mình không có cách nào thoát khỏi trò chơi, mặt hắn trắng bệch như mất máu lại nghe Diệp Thần trầm giọng hỏi thêm một câu, tim hắn không tự chủ được nữa mà “ bộp “ một tiếng vỡ vụn .
Bởi vì hắn từ trên câu hỏi của Diệp Thần đã ngửi thấy hương vị cái chết xoay quanh mình .
Cường thế hơn, bây giờ chỉ cần hắn không nói điều gì Diệp Thần nhất định ra tay giết chết hắn .
Nam nhân trung niên vừa mới nghĩ tới cái này lại sợ hãi liếc mắt nhìn Diệp Thần, Diệp Thần không hề chờ đợi hắn trả lời, tay phải vừa nhấc Thí Thần thương thô to ngăm đen trong chớp mắt xuất hiện trong lòng bàn tay phải Diệp Thần .
Trong một giây khi Thí Thần thương xuất hiện, không chỉ mình nam nhân trung niên sợ hãi, mà cả thanh niên trẻ tuổi cùng lão tam mập mạp kia không hề hẹn nhau mà đồng thời lùi về sau vài bước, trong ba người lão tam mập mạp chỉ còn thiếu chút nữa thôi phía sau quần đã ướt đãm một mảng .
Hiển nhiên bọn họ đã nhận ra sát khí lạnh lùng khi Diệp Thần hỏi câu đó, Diệp Thần có một khí thế cực kì cường đại lớn nhất trong tất cả các người chơi hơn nữa thứ lạnh lẽo nhất chính là trường thương màu đen sì kia với đặc tính mạt sát toàn bộ linh hồn .
Nếu như không nhận ra điều này bọn họ đã không có vẻ sợ hãi nguy hiểm như vậy .
Phải biết rằng nơi này là thế giới trò chơi, bị người chơi khác giết chết căn bản không hề chết thật sự, nhiều nhất cũng chỉ là rớt xuống cấp thấp nhất, nhưng mà mẹ nó nếu bị Thần Thương kia thọc chết sẽ chết thật sự, hơn nữa trong thế giới hiện thực ngươi cũng hoàn toàn tiêu vong .
Nam nhân trung niên với sắc mặt trắng bệch kinh hãi liếc mắt nhìn Thí Thần thương trong tay Diệp Thần, sau đó hẵn nỗ lực ổn định lại trái kim đang nhảy lên điên cuồng lúc này mới bình ổn lại, khom người bái Diệp Thần và nói
“ Nam Cung gia bái kiến U vương đại nhân “
Hai người thanh niên trẻ tuổi và thanh niên mâp mạp bên cạnh bởi vì Diệp Thần đột nhiên lấy ra Thí Thần thương mà hồn bay mất, lúc này nghe lão đại khom người bái kiến mới hoàn hồn, hai người ném cho nhau một ánh mắt lúc sau vội vàng khom người trước Diệp Thần bái
“ Nam Cung Chính – Nam cung Thăng bái kiến U Vương đại nhân “
Diêp Thần nghe ba người bọn họ đang khom người thì liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhưng không hề nói bất cứ điều gì .
Giây tiếp theo Diệp Thần bất chợt nhấc tay phải lên, Thí Thần thương trong tay lập tức chọc vào người thanh niên trẻ tuổi, một vị đau xót ngay lập tức truyền đến người hắn .
“ ai..”
Tiếng trường thương đâm vào bên trong thân thể vang lên .
Thí Thần Thương thô kệch ngăm đen trong nháy mắt đam vào trong bụng người thanh niên trẻ tuổi, lướt qua vị trí lá gan ngay sau đó nhanh chóng vừa đâm vào cơ thể liền chui ra .
Chiêu thức manh bạo ấy thanh niên trẻ tuổi lập tức trắng mét cả mặt, ngay sau đó hắn vì đau đớn định kêu lên nhưng không chờ hắn phát ra bất cứ âm thanh gì lại bùm một tiếng, bụng hắn lập tức nổ mạnh, ngay sau đó liền nhìn thấy lục phủ ngũ tạng cùng thịt nát của thanh niên trẻ đồng loạt vung vãi đầy mặt đất .
Nam nhân trung niên nhìn cảnh này thân thể run run lung lay như sắp đổ, mà thanh niên mập mạp Nam Cung Thượng sợ hãi nhìn người thanh niên trẻ tuổi phát ra một tiếng hét chói tai đến cực điểm .
Cùng lúc đó tiếng va chạm của Thần Thương khiến cho người nam nhân trung niên đau đến tận xương cốt, hắn cố gắng ổn định tâm tình tránh ngã xuống mặt đất, chỉ sợ một lát nữa những vết thương này sẽ xuất hiện trên người nam nhân trung niên Nam Cung Thắng cùng thanh niên mập mạp Nam Cung Thượng .
Diệp Thần nhìn Nam Cung Chính một thân nhiễm máu đỏ tươi, một mắt đã chuyển sang màu hồng của máu nằm trên mặt đất, sau đó quay lại nhìn hai người còn lại nói
“ Vẫn không nói?”
Vừa rồi ba người tự mình xưng tên, vừa thấy giống như cung kính chào hỏi, nhưng theo Diệp Thần nhìn ra bọn chúng chuẩn bị chối bay mọi thứ hoặc là chuẩn bị lừa dối .
Chính xác mà nói bọn hắn muốn lôi kéo quan hệ làm quen sau đó đem những việc vừa xảy ra trong Luân Hồi Tiên Vực toàn lực phủ sạch quan hệ .
Những loại hành vi như vậy, những người tiểu nhân như vậy trong tận thế không hề ít, những chuyện này chẳng đáng nhắc tới trên cơ bản tất cả mọi người đều có loại suy nghĩ tiểu nhân như thế .
Đương nhiên cho dù là trước khi sao băng rơi xuống, người có tính như vậy cũng không thiếu .
Bất quá chuyện này không quan trọng, quan trọng là hiện tại Diệp Thần đỡ phí một phen tâm tư tra xét thế lực phía sau lưng bọn họ là ai .
Bọn họ nói thẳng tất nhiên là tốt nhất, Diệp Thần sẽ để cho bọn họ chết một cách đau đớn nhất, thế nhưng bọn họ to gan dám tham dự vào chuyện tính kế Luân Hồi Tiên Vực .
Nếu như bọn họ không nói, Diệp Thần sẽ đâm đến khi nào bọn họ chịu nói .
Trên thực tế Diệp Thần vừa lên đã thẳng tay đâm chém người thanh niên kia không chỉ thể hiện thủ đoạn cuồng bạo mà còn có ý đồ khác .
Chính xác mà nói Diệp Thần muốn tạo cho bọn họ một ít áp lực, sau đó dựa vào tình huống bọn họ để ra tay .
Phải biết rằng Diệp Thần thật sự quyết tâm muốn giết chết Gia Cát Lượng, căn bản không có khả năng buông tha cho bất kì một tin tức nào cho nên Diệp Thần nhất định phải biết được hiện giờ Gia Cát Lượng đang ẩn nấp ở địa phương nào .
Còn chuyện ra tay như vậy có phải quá tàn bạo độc ác hay không không cần phải nói, đang kể chuyện cười sao, nếu như không phải Diệp Thần trở về kịp thời hơn nữa còn có cách thức ứng phó với bát quái trận đang liên tiếp tạo ra ác linh, Luân Hồi Tiên Vực của Diệp Thần trăm phàn trăm sẽ bị đại quân ác linh phá hủy, thậm chí thủ hạ của Diệp Thần cũng khó mà sống sót đến lúc nhìn thấy Diệp Thần .
Một người chủ tử đối mặt với tình huống như vậy làm sao có thể mềm lòng .
Mà cho dù không làm ra chuyện này, cho dù bọn chúng chưa làm bất cứ chuyện gì gây thương tổn cho Luân Hồi Tiên Cảnh đi chăng nữa, chỉ cần bọn họ tìm ra vị trí Luân Hồi, Diệp Thần nhất định không bỏ qua cho bất cứ một kẻ địch nào .
Diệp Thần không hề lo sợ cái gì gọi là đạo nghĩa, tụ nghiệp, trong từ điển của Diệp Thần không hề tồn tại hai chữ thỏa hiệp, càng không tồn tại thứ gọi là nhân từ .
Đơn giản một câu, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!