Thanh niên mập mạp Nam Cung Chính nghe được câu hỏi lạnh băng của Diệp Thần mà rùng mình.
Bởi vì sợ hãi nên thân thể đều run rẩy, nhưng đột nhiên lại đứng lên bất ngờ.
Giây tiếp theo, Nam Cung Chính đang vô cùng khủng hoảng nhìn về phía Diệp Thần, rồi sau đó lắp ba lắp ba nói:
“Ngươi...... Ngươi đáp ứng... không giết ta, thì ta lập tức...... nói......”
Hiển nhiên, Nam Cung Chính đang lo lắng, hắn sợ sẽ bị Diệp Thần giết chết nên hắn mới dùng điều kiện thỏa thuận với Diệp Thần.
Nam Cung Chính không muốn chết, hắn muốn sống sót.
Diệp Thần nghe đến đó, nhìn Nam Cung Chính tra xét một lượt rồi vung Thí Thần Thương lên đâm thẳng xuống.
“Hầu trần” một lời truyền đến, Thí Thần Thương cắm xuyên qua đùi của Nam Cung Chính.
Nhìn thấy mũi thương phía trên đùi mình, sắc mặt Nam Cung Chính lập tức cứng đờ.
Hắn thấy được quá trình Thí Thần Thương đâm xuống, càng cảm nhận được cảm giác đùi bị đâm thủng, nhưng vì tốc độ của Thí Thần Thương quá nhanh, trực tiếp xuyên đùi hắn, Nam Cung Chính lại không nhận thấy được đau đớn.
Ngay lúc này Nam Cung Chính chỉ muốn trực tiếp chết luôn cho rồi.
Bởi vì hắn bị Thí Thần Thương chuyên chiếm đoạt linh hồn đâm phải, có thể làm người chơi trong trò chơi thật cảm nhận được cái chết.
Không đợi Nam Cung Chính nghĩ thêm, cảm giác đau đớn thâm nhập cốt tủy rồi dần lan ra toàn thân, rồi sau đó hướng thẳng đến thần kinh của Cung Chính.
Cảm giác liên tiếp ập đến khiến vẻ mặt Nam Cung chính lập tức biến sắc, rồi sau đó phát ra một tiếng thảm gào thê lương.
“Toan......”
Đây là thế giới trò chơi, các người chơi trên tuyến trò chơi nếu bị thương thì thân thể ở thế giới hiện thực cũng sẽ không bị thương, sẽ không đổ máu, nhưng chắc chắn sẽ đau sẽ nhức như thường
Mà đây cũng là điều kiện tiên quyết Diệp Thần giúp tra hỏi Nam Cung Chính vị trí của Gia Cát Lượng.
Nếu không phải bởi vì cái này, Diệp Thần cũng vô pháp tra hỏi Nam Cung Chính.
Cảm giác đau đớn đến không nói nên lời, liền không nhanh hết, càng không dễ biến mất.
Nhưng không ai thích cái chết, dù không phải là cái chết thống khổ vẫn có thể thật sự dọa người.
Cứ như vậy, hiệu lực tra hỏi sẽ giảm bớt.
Dĩ nhiên, đau đớn bên trong trò chơi so với hiện thực sẽ giảm bớt.
Đương nhiên, này chỉ là giả thiết, sự thật là nhân vật trong trò chơi bị tổn thương gì thì thân thể trong hiện thực cũng sẽ cảm nhận được cùng một loại thống khổ.
Chính xác mà nói, Nam Cung Chính sẽ nếm được vị đau đớn từ xương cốt ở chân lan khắp cơ thể.
Loại cảm giác này, làm cho tinh thần của Nam Cung Chính thiếu chút nữa sụp đổ, khiến thân thể không ngừng điên cuồng run rẩy.
Đương nhiên, Nam Cung Chính như vậy cũng không chỉ bởi vì xương cốt trên cơ thể đau đớn mà trong nội tâm cũng thống khổ muốn chết.
Diệp Thần nhìn thoáng qua Nam Cung Chính vì chân bị trọng thương mà run rẩy kịch liệt mà mở miệng nói:
“Nói ra, ta sẽ khiến người đỡ đau đớn hơn, cho dù không sống thì người cũng sẽ lâu chết hơn, còn nếu như ngươi muốn kích hoạt độc bạo trong cơ thể thì cứ việc thử.”
Trong cơ thể Nam Cung Chính có độc bạo cổ trùng, nếu như Nam Cung Chính không muốn tiếp tục bị giày vò mà kích hoạt độc bạo thì sẽ nhanh chóng nhận lấy cái chết, đương nhiên, thân thể thật sự cũng sẽ chết.
Bởi vì Nam Cung Chính luyện trùng độc trong cơ thể ở thế giới thật, kích hoạt ở thế giới trò chơi thì độc tố trong thế giới hiện thực sẽ đồng bộ kích hoạt.
Cứ như vậy, xương cốt thậm chí máu thịt bên trong Nam Cung Chính cũng đều sẽ nọc độc hóa, từ đó sinh ra thống khổ rồi sau đó sẽ như bị tra tấn dữ dội.
Diệp Thần ở kiếp trước đã tận mắt nhìn thấy những tên làm bia đỡ đạn tự nguyện hoặc là bị động tiếp nhận độc bạo cổ trùng.
Thời điểm độc trùng phát tán, cơ thể người giữ độc trùng sẽ rất thảm, nếu không chính tay nghe chính bọn họ gào thiết rên rỉ thì không có cách nào hình dung ra được.
Đơn giản mà nói, bị độc trùng sẽ có hại loại giày vò, mới đầu sẽ là thống khổ, sau đó là đau đớn giống như bị tra tấn một cách vô nhân tính.
Nam Cung Chính nghe đến đó, thân thể vốn đang vặn vẹo thì đột nhiên chính là vùng lên.
Nam Cung Chính dự tính sẽ kích hoạt độc trùng, vào thời điểm bộc phát trước khi chết, tấn công Diệp Thần.
Cho dù có thành công hay không, hắn đều chuẩn bị làm như vậy.
Bởi vì, trong cơ thể hắn có độc trùng khẳng định sẽ chết, sẽ hoàn toàn quải rớt.
Nhưng hiện tại, nghe được Diệp Thần lại bắt đầu dò hỏi gì đó, lại còn nói ra việc độc trùng sẽ mang lại đau lớn thổng khổ khổng lồ .
Nghe đến đây, ban đầu Nam Cung Chính khó hiểu, sau đó lại bắt đầu tỉnh ngộ.
Chính xác hơn là hắn sẽ không chết, ít nhất hiện tại sẽ không chết.
Nếu không, Diệp Thần sẽ không dò hỏi hắn.
Nghĩ vậy cách, Nam Cung nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẻ mặt Nam Cung Chính lại lập tức trở nên trắng bệch.
Bởi vì bên trong lời nói của Diệp Thần còn có mấy chữ “thống khoái”, cái này có nghĩa gì, có phải cuối cùng Diệp Thần vẫn muốn giết chết Nam Cung Chính hắn hay không
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Nam Cung Chính lập tức nhăn lại.
Mẹ nó quá biến thái, nói cũng giết, không nói cũng giết, vậy có muốn ta nói hay không chứ…
Nam Cung Chính nghĩ đến đây, vẻ mặt lập tức nhăn lại.
Diệp Thần làm sao biết được bí mật của độc bạo cổ trùng.
Cái này rõ ràng là bí mật của Nam Cung nhất tộc chúng ta.
Ở thời điểm Nam Cung Chính khiếp sợ, thậm chí kinh ngạc vì sao Diệp Thần lại biết nhiều bí mật như vậy, Diệp Thần tiếp tục nói:
“Quá trình độc phát sẽ thống khổ hơn hiện tại, người có thể không thấy được quá trình phát uy của độc trùng một khi bộc phát, bất quá ta có thể nghiêm túc nói cho ngươi biết thống khổ thật sự.
Đúng rồi, quên nói cho ngươi, Nam Cung nhất tộc các ngươi ở Nam Cung trấn hay là một nơi khác? Ta biết rõ vị trí của nó.
Nếu như ngươi không nói, ta sẽ trực tiếp giết ngươi, một thương tiếp một thương đâm xuống.
Đương nhiên, cho dù ngươi nói, ta cũng sẽ giết ngươi.”
Diệp Thần nói tới đây, cười ha hả nhìn Nam Cung Chính một cái rồi sau đó vung tay phải lên.
“Ai vị “ một tiếng truyền đến, Thí Thần Thương trong nháy mắt rời khỏi chân của Cung Nam Chính
Cùng lúc đó dòng máu tươi từ chỗ bị đâm trên chân trực tiếp bắn ra.
“......”
Nam Cung Chính trong nháy mắt liền phát ra một tiếng thảm gào thê lương.
Ngay lúc này, Diệp Thần vung Thí Thần Thương một lần nữa hướng thẳng đến Nam Cung Nam .
“Vèo” một tiếng truyền đến.
Mũi thương trong nháy mắt đâm thẳng vào một con mắt của hắn.
Còn chưa kịp hoàn hồn, Nam Cung Chính lại trực tiếp phát ra một tiếng gào thét đến kinh người.
“......”
Nam Chung Chính trợn trắng hai mắt, rồi sau đó hôn mê bất tỉnh.
Cả người Nam Cung Chính đều ngã nhào trên mặt đất,
Diệp Thần nhìn đến đây, lông mày không khỏi nhăn lại.
Mẹ nó, sau khi sao băng rơi xuống đến nay, tốt xấu gì cũng có, ý chí tên mập này làm sao lại yếu như vậy...
“Ăn” Một tiếng truyền đến, sau đó liền thấy mặt của Cung Nam Chính sung lên.
Cùng lúc đó, bởi vì đau đớn mà Nam Cung Chính đang hôn mê đột nhiên tỉnh lại.
Sau thời gian mê man ngắn ngủi, Nam Cung Chính trong nháy mắt bị cảm giác đau đớn khiến cho thức tỉnh rồi sau đó trực tiếp nhìn về phía Diệp Thần, mở miệng hô:
“Ta nói! Hãy cho ta thống khoái!”
Hắn không muốn chết, hắn càng không muốn tiếp tục bị tra tấn, nếu như kết cục đã định rồi, vì cái gì còn phải tiếp tục chịu đựng đau đớn kia.
Ngẫm lại cũng biết, Thí Thần Thương kinh người như vậy, một thương xuyên xương cốt, ghim thẳng vào mắt, đau đớn đến mức nào.
Đây chỉ mới là một chân, nếu là trực tiếp là đâm xuyên qua đũng quần, đừng nói Diệp Thần không làm được, Diệp Thần vốn tàn bạo vô tình nên rất có khả năng làm ra chuyện như vậy.
Chính là nghĩ tới cùng loại khả năng này nên Nam Cung Chính mới nổi lên ý định nói ra đáp án cho Diệp Thần
Ngay từ đầu Nam Cung Chính đã thực sự nghĩ tới việc độc sát chính mình, nhưng trải qua một phen được Diệp Thần giải thích, Nam Cung Chính ngược lại không muốn làm như vậy.
Bởi vì như vậy, rất có khả năng sẽ càng thống khổ.
Nam Cung chính ngược lại không cho rằng Diệp Thần nói dối, nếu đổi thành người khác thì có lẽ sẽ nói dối, nhưng Diệp Thần sẽ không.
Bởi vì Diệp Thần hiện tại là Độ kiếp kì, dựa theo ghi chép của Nam Cung nhất tộc sau khi sao băng rơi xuống, tu sĩ Độ kiếp kỳ có khả năng “nói là làm”.
Chính xác mà nói, tu sĩ có tu vi càng cao thì càng không thể tùy tiện nói bậy bạ, bằng không sẽ bị trời trừng phạt.
Cũng bởi vì điểm này nên Nam Cung Chính mới không nghĩ tiếp tục thống khổ.
Đương nhiên hắn không biết vì sao Diệp Thần biết rõ, bởi vì chỉ có Nam Cung nhất tộc biết đến độc bạo cổ trùng, nhưng cái này quan trọng, quan trọng là sau khi độc bạo cổ trùng kích hoạt Nam Cung Chính sẽ phải thừa nhận một nỗi thống khổ không có cách nào tưởng tượng ra, Nam Cung Chính không muốn chịu thống khổ như vậy.
Đương nhiên, hắn cũng không muốn bị Diệp Thần tra tấn.
Đã đúng là bởi vì nguyên nhân này, Nam Cung Chính mới quyết định nói ra điều Diệp Thần muốn biết.
Tuy không để bụng, ở sâu trong nội tâm lại là một ý nghĩ cực kì sâu xa nhưng lại không có biện pháp, hắn ở trước mặt Diệp Thần chỉ là một con kiến, không có khả năng chống lại.
Hối hận? Sao có thể!
Nếu có thể trọng sinh, Nam Cung Chính tình nguyện chơi trò chơi một cách đàng hoàng, không phải nghe theo mệnh lệnh của Nam Cung Thập Tam, tính kế Diệp Thần.
Nghĩ vậy, Nam Cung Chính vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Thần một cái rồi mở miệng nói:
“Nếu ngươi đã biết rõ vị trí của Nam Cung nhất tộc, ta đây sẽ nói vị trí của Gia Cát Lượng, hiện tại hẳn là trốn ở Hồ Kỳ Sơn”