Nam tử trung niên với bộ râu dê vừa nói xong, từ trong đại sảnh, một vị trung niên ước chừng 55 tuổi bước ra nhìn về phía nam tử trung niên bên trong kính bát quái rồi mở miệng nói:
“Gia Cát tiên sinh có tin tức của Cửu Vĩ Hồ phiến hay không?”
“Nam Cung tộc trưởng, nơi này là lãnh địa Hồ tộc, ta cũng chỉ là một con người không có tài lực , cho nên không cần Nam Cung tộc trưởng nhọc tâm, ta đã cố gắng tiến thêm một bước đạt được tín nhiệm của tộc trưởng Hồ tộc” nam tử bên trong kính bát quái nghe đến đó, hơi hơi mỉm cười rồi mở miệng nói.
Nam Cung tộc trưởng nghe đến thế, sắc mặt tức khắc trầm xuống
Đúng lúc này, một nam tử ước chừng hơn 20 tuổi đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, rồi sau đó lập tức nhìn vào nam tử bên trong kính bát quái rồi mở miệng nói:
“Gia Cát Lượng, ngươi tốt nhất không nên ba hoa, đừng tưởng rằng đã tới Hồ Kỳ Sơn thì ngươi có thể vạn sự đại cát, có thể đuổi giết Diệp Thần, coi thường Nam cung Thập Tam ta
Người khác có lẽ không có biện pháp bắt ngươi nhưng Nam Cung Thập Tam ta có rất nhiều biện pháp, sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Lời nói của Nam Cung Thập Tam vừa rơi xuống đất, không gian trong đại sảnh đột nhiên rung chuyển.
Đúng lúc này, Gia Cát Lượng bên trong kính bát quái nhìn Nam Cung Thập Tam đang tức giận thì hơi hơi mỉm cười, rồi sau đó mở miệng nói:
“Nam Cung công tử, ta có thể thề, tuyệt đối không hề có tâm tư như vậy, lúc trước có nói lời ngon ngọt với Nam Cung công tử đều là vì thay đổi vận mệnh.
Vì thế, ta thậm chí đã tiếp nhận độc bạo cổ trung của Nam Cung công tử. Chẳng lẽ như thế, vẫn chưa thể chứng minh lòng thành của ta ư?”
Nam Cung Thập Tam nghe đến đây, sắc mặt có chút trầm xuống, liền nhìn về phía Nam Cung tộc trưởng, thấy được ánh mắt sắc lạnh của Nam Cung tộc trưởng, Nam Cung Thập Tam lúc này mới nhìn về phía Gia Cát Lượng mở miệng nói:
“Tốt nhất là như thế, nếu không ta sẽ cho ngươi biết cái gì là sống không bằng chết! Về phần Long Giang quả của ngươi, sản lượng cực kỳ ít, ta nhiều nhất sẽ cho người thêm mười cái.
Nếu như cái này vẫn không thể khiến ngươi đạt được tín nhiệm của tộc trưởng Hồ tộc, ngươi vẫn sẽ phải đi cướp lấy Cữu Vĩ Hồ phiến, mặc kệ ngươi có năng lực hay không, cũng mặc kệ người có thể thành công hay không thì đều phải đi làm
Nếu không, ta sẽ kích hoạt độc bạo cổ trùng, mặc kệ ngươi có thấy như thế nào! Ngươi đã rõ chưa?”
“Thập Tam công tử cứ yên tâm, Lượng nắm chắc có được tín nhiệm của tộc trưởng Hồ tộc, mặt khác, còn có một chuyện muốn cầu xin Nam Cung công tử.” Gia Cát Lượng nghe đến đây, mỉm cười gật gật đầu, rồi sau đó mở miệng nói.
Nam Cung Thập Tam nghe đến này, chịu đầu hơi đỏ lên liền mở miệng hỏi:
“Chuyện gì?”
Gia Cát Lượng bên trong kính bát quái nghe đến đó thì trầm một lát, rồi sau đó trả lời:
“Ở Luân Hồi thành dày đặc những trận pháp bát quái, kết quả như thế nào thì không thể biết được, nhưng có thể xác định Diệp Thần tất nhiên sẽ không bị chút ảnh hưởng nào.
Nếu như quỷ vực Luân Hồi rừng rậm không thể bị tiêu diệt thì Luân Hồi tiên vực tất nhiên sẽ bị liên lụy, nếu là người khác sẽ không để ý, tuy nhiên có một người khiến ta không có cách nào quên được!”
Gia Cát Lượng nói đến đây liền nhìn về phía Nam Cung Thập Tam rồi sau đó nổi lên ý nghĩ gì đấy.
Giây tiếp theo, Nam Cung Thập Tam nhìn về phía Gia Cát Lượng trong kính bát quái, cũng khẩu nói:
“Ngươi nói chính là Hoàng Nguyệt Anh?”
“Đúng là người này, nếu như không có Diệp Thần, nàng là thê tử của ta, lúc này khẩn cầu Nam Cung công tử phái người đến Luân Hồi thành trước để điều tra, nếu tìm được Hoàng Nguyệt Anh xin công tử đem vật này tới cho nàng!” Gia Cát Lượng nói đến đây, vẻ mặt đầy tâm trạng nhìn về phía Nam Cung Thập Tam.
Đúng lúc này, bên trong phòng xuất hiện gì đó, nhưng mọi người vẫn chưa chú ý đến xung quanh, trong không trung một nam tử cả người phẫn nộ chợt đi ra từ luồng khí hiện lên.
Trong đại sảnh, cả tộc nhân Nam Cung nhất tộc không hẹn mà cùng nhìn về phía nam tử đột nhiên xuất hiện đó, họ giật mình trừng lớn hai mắt.
Giây tiếp theo, cả bọn hít mạnh một hơi, hai mắt hiện lên sự kinh ngạc.
“Diệp Thần!”
“Rầm... rầm… rầm...”, cả đám hàng loạt đứng lên khỏi ghế tạo ra tiếng ồn không dứt.
Này những biểu cảm sợ hãi, kinh hoảng, hóng chuyện đủ cả hiện lên trên mặt những người đang đứng vây quanh Nam Cung trong đại sảnh.
Đúng lúc này, người trong kính Bát Quái hành lễ với Nam Cung Thập Tam, lại nghe thấy tiếng động lạ nên đứng thẳng dậy, nhìn lại, đột nhiên sắc mặt xanh mét.
Thần sắc Gia Cát Lượng lập tức biến chuyển. Một khắc này, mùi vị tính kế thất bại không tự chủ được mà tràn lan trong lòng.
Diệp Thần nhìn thoáng qua tộc nhân Nam Cung nhất tộc đứng trong đại sảnh, sau đó lập tức nhìn về gương, có thể sản đại biến nói oanh ngôn, cất giọng lạnh lùng:
“Gia Cát Lượng, lá gan ngươi thật lớn!”
Diệp Thần vừa dứt lời, cả người phát ra hơi thở phẫn nộ, khí lực bộc phát, luồng gió mạnh dần rồi trở thành cuồng phong.
Tóc những vị tu sĩ Nam Cung đứng trong sảnh bị thổi bay tán loạn, y sam phần phật, đám người yếu hơn thì gần như muốn hôn mê.
“Rầm rầm”, bàn ghế cũng không ngoại lệ, bay loạn trong không trung đập vào tường vỡ tan tành.
Nam Cung vừa bước thành viên trung tâm xem đến nơi đây, một đám không tự chủ được ra mọi thủ đoạn để có thể “Chạy nhanh trốn”.
Chính là, không một ai dám nhúc nhích.
Mà bên trong này, hai hàng lông mày của tộc trưởng Nam Cung, Nam Cung Thập Tam nhíu chặt lại.
Cường đại như hắn, tự kiêu như hắn, thẳng đến lúc này mới thấy rõ ràng chênh lệch giữa mình và Diệp Thần, tựa như cùng sống dưới một bầu trời nhưng thực lực không mạnh ngang nhau.
Gia Cát Lượng bên trong kính Bát Quái thấy rõ toàn bộ, ánh mắt thâm trầm, thở hắt một hơi thật dài rồi ôm quyền với Diệp Thần:
“Bái kiến chủ công.”
“Mặc kệ ngươi chạy trốn tới đâu, cũng mặc kệ ngươi chú ý đến bưu hoàng, chư thiên vạn giới cùng trời cuối đất cũng không có nơi cho ngươi ẩn thân, chuẩn sửa bảo ngươi, ta giết! Giết ngươi, ai dám cản ta!” Diệp Thần cười khẩy, chỉ thẳng vào mặt Gia Cát Lượng quát lên.
Diệp Thần đến đây, chính tai nghe những lời Gia Cát Lượng nói, nếu Diệp Thần còn có thể giữ được bình tĩnh mới là chuyện kỳ quái.
Phải biết rằng, Gia Cát Lượng tính đến hiện tại còn ghi hận việc Hoàng Nguyệt Anh, nam nhân như y sao có thể không nảy sinh sát tâm.
Sự thật cũng là như thế, nếu nói trước đây, Diệp Thần còn phân vân việc giết chết Gia Cát Lượng, như vậy hiện tại, Diệp Thần liền quyết tâm đưa Gia Cát Lượng vào chỗ chết, hôi phi yên diệt!
Gia Cát Lượng bên trong kính Bát Quái nghe câu này đột nhiên bật cười, nhẹ nhàng đứng dậy chỉnh trang trường bào màu lục.
Xong xuôi cả, Gia Cát Lượng mới ngước lên nhìn Diệp Thần, giọng điệu nhất mực nghiêm túc:
“Trước kia Lượng có nói, trước khi thống nhất thiên hạ tất nhiên sẽ không phi thăng. Nhưng mà, hôm nay cơ hội lớn hơn, không biết tin tức này… U vương đại nhân… có biết không?”