Diệp Thần nói xong, Hoa Đà liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội quay qua Diệp Thần, vô cùng trịnh trọng khom người bái:
"Đa tạ sư tôn!"
Diệp Thần cười ha hả gật đầu, phất phất tay, Hoa Đà thấy thế vội cúi đầu với Diệp Thần lần nữa rồi theo thị nữ rời khỏi đại sảnh.
Đúng lúc này, thông báo thế giới vang lên.
"Ting, chúc mừng người chơi Diệp Thần thu phục nhân vật lịch sử đặc biệt, thần y Hoa Đà, bởi vì thân phận đặc thù, đặc biệt thưởng cho người chơi Diệp Thần X100 vạn tử kim tệ."
...
"Ting, chúc mừng người chơi Diệp Thần thu phục nhân vật lịch sử đặc biệt, nhị hoàng tử đế quốc Đại Hán, bởi vì thân phận đặc thù, đặc biệt thưởng cho người chơi Diệp Thần X100 vạn tử kim tệ."
...
Thế giới thông báo liên tiếp ba lần, trong nháy mắt toàn bộ thế giới bạo loạn.
"Đm đm! Tình huống gì đây, Hoa Đà bị Diệp Thần thu phục còn chưa tính, thế quái nào Lưu Hiệp cũng bị Diệp Thần thu phục?"
"Đặc biệt sao, không có thiên lý a, Lưu Hiệp không phải là nhân tố quyết định để Tào Tháo dùng "Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu" à? Làm sao có thể bị thu phục chứ!"
"Mẹ nó, hắn ăn gian! Chắc chắn là ăn gian! Nếu không phải thì tên bố mày viết ngược lại!"
"Mẹ nó, Diệp Thần hắn vốn đã rất trâu bò, rất biến thái rồi! Cứ tiếp tục như vậy còn ai có thể đánh lại hắn!"
"Khà khà, còn muốn đánh lại? Hoang tưởng vừa thôi, Diệp Thần lão đại chính là trâu bò nhất! Thiên hạ Đại Hán này đã định trước bị Diệp Thần lão đại bỏ vào túi rồi!"
"Lão tử không phục! Rõ ràng là cùng bắt đầu, vì cái gì Diệp Thần có thể càng ngày càng mạnh thu này bắt kia, vừa mò được nhiều thứ tốt như vậy, mà lão tử bây giờ còn chưa đột phá đến Tiên thiên cảnh giới!"
"Không phục? Ngươi có tài méo gì? Đến bây giờ còn chưa đột phá Tiên thiên, đó là do ngươi ngu xuẩn.Nhìn bố mày xem, kiên định đi theo Diệp Thần lão đại lăn lộn, hiện tại đã là hoàng cấp võ tướng rồi!"
"Nói nhảm, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy kỳ quái hả? Vì sao Diệp Thần có khả năng đồng thời thu phục Hoa Đà cùng Lưu Hiệp?"
"Kỳ quái gì? Nhất định là Hoa Đà với Lưu Hiệp ở chung một chỗ nên mới bị Diệp Thần thu phục luôn một lần."
"Đồ ngu, vấn đề ở đây này, Hoa Đà là người nào, Lưu Hiệp lại là người nào, hai người này căn bản không thể ở chung một chỗ."
"Suy nghĩ nhiều như vậy làm quái gì. Mỗi người chơi có một quan hệ khác nhau nên nhức đầu là đúng rồi. Bây giờ Diệp Thần ngay cả Lưu Hiệp cũng thu phục, ta dám khẳng định, khi các nước chư hầu tranh bá, Diệp Thần sẽ nhất thống thiên hạ."
"Khà khà, chắc chắn rồi! Diệp Thần lão đại đến lúc đó trực tiếp quét sạch thiên hạ, sau đó Lưu Hiệp sẽ ngoan ngoãn nhường ngôi, danh chánh ngôn thuận a."
...
Kênh Thế giới xôn xao, Diệp Thần nhìn thoáng qua một cái, bĩu môi khinh thường.
Danh chính ngôn thuận? Nghĩ cho lắm, nếu là trước đây, có lẽ lão tử thật đúng là có thể làm như vậy. Nhưng bây giờ lão tử căn bản không thể khiến cho Lưu Hiệp nhường ngôi...
Diệp Thần không phải không muốn danh chính ngôn thuận, thế nhưng sau khi lấy được thiên thư, hắn đã hoàn toàn vứt đi cái ý nghĩ này.
Nói rõ ra thì khi đó Diệp Thần chỉ biết làm một chuyện, đó chính là chinh chiến thiên hạ, sau khi nhất thống toàn quốc, trực tiếp lấy danh nghĩa của mình đăng cơ mà không phải cái gì Lưu Hiệp nhường ngôi.
Nguyên nhân Diệp Thần quyết định như vậy thực ra cũng không phức tạp.
Nếu như sau khi Diệp Thần thực sự nhất thống thiên hạ, nhận ngôi nhường lại từ Lưu Hiệp, như vậy trên người Diệp Thần sẽ mang cái danh lật đổ "Lưu thị" đến muôn đời.
Cứ như vậy, con đường hoàng đạo của Diệp Thần, nói đúng hơn là con đường số mệnh sẽ kết thúc lập tức.
Đây không phải chuyện nhảm nhí đâu đâu, mà là sự thật.
Phải biết rằng, lấy thân phận kế thừa đế quốc, dù cho thay đổi tên đế quốc như thế nào đi nữa cũng thể không sửa đổi được sự thật Diệp Thần không phải hoàng đế khai quốc.
Dưới tình huống như vậy, cho dù Diệp Thần gọp đủ vật phẩm cơ sở khí vận tam đại vương triều cũng không cách nào thông qua tế thiên, khiến cho thiên địa đồng tình.
Cứ như vậy, Diệp Thần mang cái danh "kế thừa đế quốc" Lưu thị sẽ không cách nào tiến giai khí vận vương triều nữa.
Cũng chính bởi vì điểm ấy nên Diệp Thần không cân nhắc chuyện Lưu Hiệp nhường ngôi nữa.
Đương nhiên, điểm này là sau khi Diệp Thần lấy được thiên thư, lấy máu nhận chủ mới cảm ngộ được.
Nhìn như hư ảo, nhưng Diệp Thần lại nhìn nhận điều này rất thực tế.
Bởi vì trên người Diệp Thần còn có hai thân phận khác, đó chính là "Đứa con của số mệnh và "Người kế thừa đại đạo".
Có hai cái thân phận này, Diệp Thần cũng không giống như người khác, sẽ tùy tiện xuất hiện mà xuất hiện bất kì cảm ứng gì, hoặc sau khi xuất hiện cảm ứng lại xem thường linh cảm này.
Vì vậy Diệp Thần mới cảm ứng được lỗ hổng của việc nhường ngôi, không chút do dự ném bay cái suy nghĩ nhận ngôi từ Lưu Hiệp, yên ổn kế thừa đế quốc Đại Hán.
Về mấy lời bình luận tầm phào kia, Diệp Thần căn bản không để tâm đến.
Bởi vì Diệp Thần rất rõ ràng, hắn không chấp nhận khi nhận ngôi lại có kẻ nhảy ra quấy phá.
Những người này, Diệp Thần sẽ không nhân từ nương tay, cho dù trong này có một số người là bách tính bị huyễn hoặc, hắn cũng không do dự.
Không phải nói Diệp Thần thích giết chóc hay hôn quân vô đạo, mà là Diệp Thần nhất định phải làm như vậy.
Bởi vì hắn không cho phép con đường hoàng đạo của mình bị bất kì kẻ nào ngăn trở hoặc phá hỏng.
Bất kể là ai chắn đường hắn, Diệp Thần sẽ không chút lưu tình cho kẻ đó biến mất.
Tất nhiên Diệp Thần khi triệt để triển khai toàn bộ sức mạnh của tiên thành Luân Hồi, cũng sẽ không có bao nhiêu kẻ có dũng khí nhảy ra phản đối Diệp Thần tự xưng đế.
Bất quá, coi như không có bao nhiêu người có dũng khí nhảy ra, trước khi Diệp Thần cử quốc phi thăng sẽ thẩm lí và phán quyết trong phạm vi lớn.
Bởi vì Diệp Thần muốn những kẻ đối nghịch mình trong đế quốc Luân Hồi hoàn toàn bị tiêu diệt sạch sẽ.
Diệp Thần cũng không muốn trong đế quốc của mình có cái gì thế lực phản đối hoặc tên cặn bã nào tồn tại, nếu không diệt sạch đám này sau này chúng sẽ nhiễu nhương đế quốc Luân Hồi.
Diệp Thần không muốn nhìn thấy kết quả như vậy.
Nghĩ tới đây, lông mày Diệp Thần không khỏi giương lên. Đúng lúc này, Triệu Vũ bên cạnh Diệp Thần bỗng nhiên hạ quyết tâm, nhìn thẳng hắn hỏi:
"Phu quân thu nhận Hoa Đà Hoa thần y, là vì y thuật cao minh của y?"
"Không phải y thuật mà là bí điển đan đạo, dược vương bảo điển, phương thức luyện chế các loại linh đan và cả tiên đan." Diệp Thần hơi cười trả lời Triệu Vũ, bất quá lời vừa nói ra mới giật mình.
Thời điểm Triệu Vũ đi theo Diệp Thần chính là y sư cao cấp, hiện tại đột nhiên hỏi Diệp Thần có phải thu nhận Hoa Đà do y thuật của y không, dám chắc không thể nào là tùy tiện hỏi một câu.
Xem ra, Triệu Vũ đây là không muốn buông bỏ y đạo a...
Không đúng, Triệu Vũ không phải là không bỏ y đạo xuống được, mà là...
Diệp Thần nghĩ tới đây, Triệu Vũ nghe được Diệp Thần giải thích, trước mắt liền sáng ngời, không chút do dự cầu xin:
"Phu quân, thiếp muốn học dược vương bảo điển này, luyện đan cho phu quân."
Nghe đến đó trong lòng Diệp Thần không tự chủ được lướt qua một dòng nước ấm áp.
Quả nhiên, Triệu Vũ muốn học luyện đan, là vì ta...