Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 800: Hoàng Tự nhận chủ

Chương 802: Hoàng Tự nhận chủ

Hoàng Trung tuy rằng không biết vì sao Diệp Thần phải dùng phương thức “truyền âm” nói với hắn, nhưng Hoàng Trung hiểu rõ một chuyện, đó chính là cho dù hắn có nghi ngờ như thế nào, khó hiểu như thế nào thì hắn cũng không thể mở miệng dò hỏi Diệp Thần.

Nếu không, làm ra chuyện khiến Diệp Thần không hài lòng, việc này đối với Hoàng Trung mà nói mới chính là chuyện lớn.

Đương nhiên, “Diệp Thần truyền âm” chỉ là một chuyện, ngoài ra, việc Diệp Thần trực tiếp bổ nhiệm Hoàng Trung là đại tướng của Luân Hồi tiên thành thống lĩnh mười vạn binh đã khiến cho Hoàng Trung chấn động.

Phải biết rằng, Hoàng Trung chẳng qua là bá tánh bình thường, mà Diệp Thần là Phiêu Kỵ đại tướng đến của Đại Hán đế quốc, là chủ của U Châu, càng có thể sẽ là tiên nhân.

Có thể nói, Hoàng Trung so với Diệp Thần căn bản là không cùng một cấp độ, một người là trên trời, một người là dưới đất, hoàn toàn không thể so sánh.

Đúng là bởi vì thân phận kém như vậy, mới khiến cho Hoàng Trung theo bản năng cho rằng Diệp Thần thu nhận mình đã là phước hạnh trời ban.

Như vậy, hẳn là sẽ không cho hắn chức quan gì mới đúng, cho dù có thì cũng chỉ là chức quan bình thường.

Ai dè, sự thật hoàn toàn vượt qua dự đoán của Hoàng Trung, Diệp Thần chẳng những không do dự thu nhận còn cho hắn chức vị đại tướng cầm binh.

Điều này đại diện cho cái gì, Hoàng Trung sao có thể không biết.

Cũng chính bởi vì Hoàng Trung biết rõ điều này đại biểu cho cái gì nên hắn mới kinh ngạc như vậy, rồi sau đó trực tiếp nhận chủ.

Nhưng hắn không nghĩ tới Diệp Thần lại coi trọng hắn như vậy.

Cũng bởi vì điểm này nên Hoàng Trung sau khi lấy lại tinh thần, mới không hề do dự mà hành lễ bái kiến Diệp Thần, hơn nữa bên trong lời nói vừa có kích động lại vừa mang hàm ơn.

Diệp Thần nhìn thấy Hoàng Trung vừa vui mừng vừa kích động, cười gật gật đầu rồi mở miệng nói:

“Trước tiên ta sẽ giúp Hoàng Tự chữa trị thân thể.”

“Hoàng Trung cảm tạ chủ công!” Hoàng Trung nghe đến đó, hai mắt liền đỏ lên rồi sau đó vô cùng cảm kích khom người đối với Diệp Thần bái nói.

Diệp Thần nghe đến đó, cười ha hả gật đầu, ở nơi này, bởi vì Diệp Thần đang có mệnh lệnh “cấm dân chúng đến gần”, mà Hoàng Vũ Điệp ở bên ngoài đang kích động liền đi tới bên cạnh Diệp Thần rồi vô cùng trịnh trọng khom người bái nói:

“Vũ Điệp, tạ ơn lĩnh chủ đại nhân!”

“Người một nhà, không cần đa lễ.” Diệp Thần nghe đến thế thì không khỏi cười, rồi sau đó mở miệng nói, nói xong thì trực tiếp đi đến chỗ Hoàng Trung.

Hoàng Vũ Điệp nghe đến đó, đang ngẩn ngơ thì lập tức hoàn hồn, hai mắt sáng ngời rồi lộ ra vẻ cảm kích không thôi.

Hoàng Vũ Điệp không thể không cảm động, Diệp Thần không những cứu Hoàng Trung mà hiện tại còn chữa trị cho Hoàng Trung.

Đương nhiên, Hoàng Vũ Điệp cảm động như vậy cũng là vì trước đó đã “cảm nắng” gần gũi với Diệp Thần.

Nhìn bóng dáng Diệp Thần, Hoàng Vũ Điệp đã vài lần muốn thổ lộ, thế nhưng cuối cùng Hoàng Vũ Điệp cũng chưa từng nói ra lời nào.

Bởi vì nàng không muốn quấy rầy Diệp Thần chữa trị cho Hoàng Trung, cũng bởi vì nàng không biết mở miệng như thế nào.

Hoàng Trung nhìn đến đây, hơi cười, không khỏi vỗ vai Hoàng Vũ Điệp rồi sau đó nói:

“Vũ Điệp, chủ công của ngươi không phải là người thường...... Sẽ không vì ngươi là nữ tử, mà xem nhẹ ngươi......”

“Phụ thân...... Vũ Điệp đã biết......” Hoàng dưỡng huy nghe đến đó, mặt thượng không thôi hết thảy, rồi sau đó cúi đầu đáp

Vừa đi đến bên người Hoàng Trung, Diệp Thần nghe đến thế, lông mày không khỏi giương lên.

Xem ra, Vũ Điệp đây là muốn làm võ tướng a?

Diệp Thần trước đó không hề nghĩ như vậy, nhưng nghe cuộc đối thoại của cha con Hoàng Trung liền không khó nghe ra tâm nguyện của Hoàng Vũ Điệp.

Đương nhiên, nếu không phải cảm giác cực kỳ nhạy bén thì Diệp Thần cũng không nghe được cuộc đối thoại của cha con Hoàng Trung, bởi vì âm thanh hai người nói rất nhẹ.

Thân là nữ nhi nhưng tâm lại không chịu thua,muốn làm nữ trung hào kiệt sao......

Nghĩ vậy, Diệp Thần không khỏi cười, rồi sau đó xuất chiêu, một thạch nhũ trắng tạo thành hồ nước trong nháy mắt gian xuất hiện ở phía trên.

Đúng lúc này, một mùi hương nồng đậm khiến cho toàn thân người khác dễ chịu trực tiếp xuất hiện từ trong hồ, rồi sau đó nhanh chóng tản ra.

Diệp Thần thú nhận, từ rất lâu trước đó ở thế giới hiện thực lấy được Thạch nhũ ngàn năm, công hiệu rất tốt, có thể gia tăng căn cốt, có hiệu quả tốt khi chữa trị thương tích trên thân thể.

Mà trạng thái của Hoàng Tự bị tổn hại là do thiếu máu, tổn thương nguyên khí, dùng thạch nhũ ngàn năm để chữa trị tất nhiên là không thể tốt hơn.

Nhìn thạch nhũ ngàn năm ở bên trong hồ nước, Diệp Thần hơi cười rồi sau đó phất tay trái một cái, thạch nhũ ngàn năm trong nháy mắt bay ra rồi sau đó bay về phía Hoàng Tự.

Khi cơ thể Hoàng Tự trực tiếp ngất đi, sau khi thạch nhũ ngàn năm phát tán thuốc, trái tim được rót vào một chút sức sống, rồi sau đó hai mắt mở ra.

Diệp Thần nhìn đến đây, hài lòng gật đầu rồi sau đó mở miệng nói:

“Ăn nó, thân thể của ngươi sẽ bình phục.”

Hoàng Tự nghe đến đây, tức khắc ngẩn ra rồi sau đó liền hiểu ra sự thật Diệp Thần là tiên nhân.

Đúng lúc này, bên trong hai mắt Hoàng Tự tức khắc lộ ra kích động còn có cảm kích.

Phải biết rằng, Diệp Thần chẳng những cứu hắn, hiện tại còn dùng thần dược chữa trị cho hắn, chỉ cần Hoàng Tự nghe theo Diệp Thần ăn hết thạch nhũ ngàn năm thì thân thể của hắn sẽ hoàn toàn bình phục, do đó sẽ tránh việc trở thành kẻ yếu “tay trói gà không chặt”

Có thể nói, Diệp Thần vì Hoàng Tự mà đối xử đặc biệt như vậy

Biết được điều này, Hoàng Tự sao có thể không nhận ra, sao có thể không cảm động

“Cảm ơn ngài... U Vương đại nhân......”

Ngắn gọn một câu, Hoàng Tự khôi phục tinh thần, dùng hết toàn bộ sức lực “hô” ra.

Hoàng Tự rất muốn nuốt thạch nhũ ngàn năm chữa trị thân thể, nhưng hắn không thể làm như vậy, bởi vì hắn còn chưa nói cảm tạ Diệp Thần.

Nếu như ngay cả tiếng “cảm ơn” đều không nói, Hoàng Tự sẽ không đáp ứng, coi như là Hoàng Tự cũng không lượng thứ cho bản thân mình

Diệp Thần nhìn đến đây, trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Hoàng Tự, bất đắc dĩ lắc lắc đầu rồi mở miệng nói:

“Tốt, chớ nhiều lời, hãy mau ăn thạch nhũ ngàn năm.”

Hoàng Trung sau khi nghe Diệp Thần nói, cố sức gật đầu, rồi sau đó há mồm, đem thạch nhũ ngàn năm đang lơ lửng trước mắt nuốt xuống.

Đúng lúc này, một cổ năng lượng lớn trực tiếp xuất hiện trong cơ thể Hoàng Trung, rồi sau đó liền tận mắt thấy cơ thể Hoàng Tự đứng lên “khôi phục”.

Qua thời gian một chén trà, toàn thân Hoàng Tự trực tiếp biến thành thanh niên nam tử bình thường.

So với thân hình gầy yếu, trạng thái “sắp chết” trước đó thì so với lúc này như hai người hoàn toàn khác nhau.

Diệp Thần nhìn đến đây, hơi gật gật đầu, rồi sau đó tay phải xuất chiêu, trong nháy mắt liền thu hồi thạch nhũ ngàn năm vào.

Đúng lúc này, Hoàng Tự thật dài thở ra khí rồi sau đó trực tiếp từ trên xe ngựa bước xuống.

Giây tiếp theo, Hoàng Tự không do dự quỳ một chân trên mặt đất, rồi sau đó ôm quyền bài nói:

“Hoàng Tự, nguyện đời đời đi theo chủ công, vĩnh viễn không hối hận! Khẩn cầu chủ công ân chuẩn!”




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch