Lời của tiểu thái giám vừa rơi xuống đất, một nam tử bên cạnh, tay trái cầm chiêng, tay phải cầm chùi, liền vội vàng gõ vào chiêng.
"Duang,duang” thanh lúc sau, hai thái giám đi đầu cất cao giọng nói
“U vương đại nhân hồi phủ, mọi người tránh đường!
Lời nói vừa rơi xuống đất, theo sau đó là một đội tùy tùng giơ cao bảng “né đường” và “yên lặng”.
Ngay sau đó, là một đám cưỡi ngựa giơ cao mấy lá cờ có ghi “U vương”, “Phiêu Kỵ đại tướng quân”, “U Châu chủ”, “dừng ngựa”, “Diệp Vương Gia”
Bất luận là người phía trước hay người phía sau, tất cả đều xếp thành hai hàng đều nhịp hướng về thành Lạc Dương.
Cho đến khi tất cả tùy tùng đều đi về phía trước mở đường, người lái xe ngựa lúc này mới bắt đầu kiểm tra lại ngựa, cột chặt dây thừng rồi mang theo Diệp Thần đi về thành Lạc Dương.
Mà tiểu thái giám tới thông báo cho Diệp Thần có thể trở về phủ phò mã, cũng tức khắc chạy theo xe ngựa bên cạnh, đi theo đại đội nhân mã, từng bước hướng về thành Lạc Dương.
Hàng người ở phủ phò mã nghênh đón Diệp Thần, cho dù có dài hơn đi chăng nữa cũng khó giấu được sự xa hoa với cả tôn quý.
Nhóm bá tánh trên đường cái nhìn thấy đội người của Diệp Thần đang đi đến phù phò mã, một đám vội vàng thối lui về hai bên đường, vừa né xe ngựa của Diệp Thần vừa khom lưng cung kính hành lễ.
Mà các người chơi đều lộ ra vẻ “khiếp sợ”, còn có biểu hiện “ghen ghét” lẫn “hâm mộ”.
Không có biện pháp, trường hợp ngầu bá đạo như vậy, hầu hết người chơi đều muốn mình là nhân vật chính nhưng mà bọn họ không có đủ tư cách nên bọn họ cũng chỉ có thể ngẫm nghĩ lại.
Đương nhiên, cho dù các người chơi có hâm mộ hay ghen ghét Diệp Thần thì lúc này đây cũng không ai dám bàn luận, càng không ai dám tiếp tục đứng ngây ngốc ra đó, từng người đều vội né đường lui về phía sau.
Không thể nào đi theo vết xe đổ trước đó.
Những người chơi trước đó đều vì bàn luận về quý tộc nên đã bị Ngự lâm quân giết chết hết, nên những người chơi bây giờ đều không muốn bởi vì trong tâm khó chịu mà đi thách thức Ngự lâm quân.
Đội ngũ chậm rãi đi về phía trước, Diệp Thần ngồi trong xe ngựa đánh giá sự trang trí tinh xảo của xe ngựa xa hoa, rồi sau đó liền nghỉ ngơi.
Diệp Thần tuy rằng là lần đầu, nhưng cũng không có cảm giác không thích ứng được.
Đương nhiên, Diệp Thần cũng sẽ không vì vậy mà dương dương tự đắc.
Có thể nói, những thứ này bất quá chỉ là những đồ xa hoa phàm tục, nhãn pháp của thế giới Hồng Hoang, lúc khí vận vương triều đế vương hưng thịnh thì những thứ xa hoa phô trương bên trên cũng không so sánh được.
Thời gian một chút qua đi, Diệp Thần ngồi trong xe ngựa cùng đoàn người đã đến trước một tòa phủ thật lớn, xe ngựa liền dừng lại.
Lúc này, một tiểu thái giám đi theo xe ngựa chạy chậm đến nơi đây, tay phải vung lên lên, một thanh niên thái giám làm “bàn đạp” vội vàng đi tới bên cạnh xe ngựa, rồi sau đó quỳ hai đầu gối xuống đất, khom lưng đồng thời chống hai tay lên mặt đất.
Tiểu thái giám nhìn đến đây, lúc này mới nhẹ nhàng kéo màn xe ngựa ra, rồi sau đó vô cùng trịnh trọng khom người bái nói:
“U vương đại nhân, đã đến phủ phò mã”
Tiểu thái giám vừa nói xong, đôi tay liền làm ra động tác mời.
Diệp Thần nhìn đến đây thì không khỏi cười, rồi sau đó liền đạp lên lưng thái giám làm bàn đỡ để xuống xe ngựa.
Trương Nhượng được Lưu Hoành phân phó đến đây, sau đó Trương Nhượng ngày đêm giám sát, trang trí toàn bộ phủ phò mã; Diệp Thần cười nhẹ gật gật đầu rồi sau đó mở miệng nói:
“Không tồi, không tồi, Trương thần hầu có lòng.”
“U vương đại nhân, chuyện của ngài cũng là chuyện của Trương thần hầu, hơn nữa đây lại là chuyện đại hỉ, Trương thần hầu sao lại có thể để bụng được.” Tiểu thái giám nghe thế, tức khắc cười nhẹ rồi sau đó khom người bái nói.
Diệp Thần nghe đến đó, lông mày không khỏi giương lên rồi tay phải xuất chiêu, một khối bạch tử kim pháp trong nháy mắt xuất hiện rồi sau đó liền bị Diệp Thần ném cho tiểu thái giám.
Không hề nghĩ tới Diệp Thần sẽ ban thưởng, nhìn đến đây, tiểu thái giám hơi sững sờ rồi sau đó vội vàng vươn tay tiếp được.
Giây tiếp theo, tiểu thái giám cực kì hưng phấn hành lễ với Diệp Thần rồi bái nói:
“Tạ ơn U vương đại nhân ban thưởng!”
Diệp Thần nghe đến đó, cười ha ha gật đầu rồi sau đó mở miệng nói:
“Ngươi vì bản vương mà làm việc nên có công phải thưởng.”
“Có thể vì U vương đại nhân mà làm việc chính là phước phận ba đời của nô tài, sau này, phàm là chuyện U vương đại nhân phân công, cho dù hạ lệnh nô tài lên núi đao, xuống biển lửa, nô tài sẽ nguyện hoàn thành công việc U vương đại nhân giao phó.” Tiểu thái giám nghe đến đây, lập tức cười nói.
Diệp Thần nghe đến đó thì gật gật đầu, rồi sau đó lập tức hướng về phía phủ phò mã, ai ngờ ngay tại lúc vừa đi vào cửa, một giọng nữ đầy cảm xúc đột nhiên truyền đến.
“U vương hào hứng, thật không tồi a.”
Diệp Thần nghe đến đó, lông mày nhất thời nhăn lại, mà tiểu thái giám đi sau lưng Diệp Thần sắc mặt cũng lập tức biến đổi.
Đúng lúc này, một mỹ nhân đoan trang cùng với ba cung nữ theo sau từ trong phủ đi tới.
Ngay lúc Diệp Thần quay người lại để xem người phụ nữ kia, tiểu thái giám đi sau lưng Diệp Thần đột nhiên hành lễ cúi người bái nói:
“U vương đại nhân, đây là hoàng hậu, đoán chừng là muốn khuyên U vương đại nhân đừng đi tìm nhị hoàng tử.”
Diệp Thần nghe đến đây, lông mày không khỏi giương lên, rồi sau đó trực tiếp nhìn về phía hoàng hậu, rồi sau đó lập tức ôm quyền chào nói:
“Diệp Thần, bái kiến Hoàng Hậu nương nương”
Lời nói của Diệp Thần vừa rơi xuống đất, hoàng hậu cùng cung nữ phía sau đã đi tới trước người Diệp Thần, sau khi đánh giá một phen, hoàng hậu bỗng nhiên cười cười rồi sau đó gật đầu nói:
“Phò mã, chuyện gì cao hứng như thế, có thể nói cho bổn cung nghe một chút được không?”
“Ngày mai là hôn lễ, sắp lấy được hai vị công chúa nên trong lòng thần tự nhiên cao hứng”, Diệp Thần nghe đến đây, hơi cười rồi sau đó mở miệng nói:
Hoàng hậu nghe đến đó, nhìn Diệp Thần một cái rồi sau đó mở miệng hỏi:
“Ngày phủ phò mã xây dựng xong, nghe nói Trương thần hầu vì phò mã mà đã hao phí không ít tiền tài, không biết có nên nói là may mắn hay không, đã được ban thưởng bảo vật?”
“Nhạc mẫu có lệnh, Diệp Thần không dám không tuân theo, mời nhạc mẫu vào bên trong.” Diệp Thần nghe đến đây liền nhìn hoàng hậu một cái rồi sau đó cười cười trả lời, vừa nói xong, tay phải hướng tới phía cửa phủ phò mã rồi làm ra động tác mời.
Hoàng hậu nghe đến đây, liền nâng tay áo hoa lệ lên che đi nửa khuôn mặt, lúc này mới nhẹ giọng cười nói: