Diệp Thần nhìn cung nữ đang quỳ lại chú ý tới lời người vừa nói .
Nam tử lớn lên tướng mạo xấu xí, còn muốn gặp ta .
Chẳng lẽ là Bàng Thống ?
Bàng Thống là mưu sĩ siêu nhất lịch sử, bởi vì dung mạo hắn có vấn đề nên vẫn luôn không được trọng dụng .
Cuộc sống xoay chuyển, cuối cùng Bàng Thống cũng được anh hùng “ nhân nghĩa vô song “ Lưu Bị thu nhận, nhưng hắn vẫn giống như lúc trước chưa từng được gánh vác trọng trách to lớn .
Đương nhiên cái quá trình này chỉ diễn ra trong một đoạn thời gian, người có năng lực, lại là thủ hạ dưới tay Lưu Bị cuối cùng cũng được sáng chói .
Đáng tiếc số phận Bàng Thống thật không tốt, vừa mới triển lộ chút ít trình độ tài năng đã ra đi mãi mãi, cả người lẫn ngựa chết dưới chân đồi Lạc Phượng .
Đương nhiên những điều này không quan trọng, quan trọng chính là thân phận võ tướng siêu nhất lịch sử, Bàng Thống .
Nếu ở bên ngoài muốn tiến vào gặp Diệp Thần là một nam tử xấu xí, nếu người này là bàng Thống Diệp Thần chắc chắn sẽ không tùy tiện bỏ qua hoặc đuổi người đi .
Phải biết rằng Ngọa Long ( Gia Cát Lượng ) Phương Sồ ( Bàng Thống ) cho dù là thanh danh của ai, chỉ một trong hai người cũng không phải dạng vừa, chính xác mà nói Bàng Thống rất có tài .
Nếu như Diệp Thần thật sự có thể thu Bàng Thống làm thủ hạ dưới trướng mình, con đường Diệp Thần thu phục khí vận hoàng đế tất nhiên càng dễ dàng .
Nghĩ đến điều này lông mày Diệp Thần không khỏi giương lên mọt chút, sau đó nhìn về vị cung nữ vừa mới tiến vào truyền lời nói
“ Cho hắn đi vào, có thể trực tiếp tới nơi này “
Nếu như là trước đây Diệp Thần chắc chắn sẽ tự mình ra tận cửa nghênh đón, thể hiện ý coi trọng với người vừa tới .
Nhưng hiện tại Diệp Thần không còn giống trước kia, thân phận, tước vị Diệp Thần sớm đã siêu việt hơn tất cả văn võ bá quan trong Đại Hán Đế Quốc, cho dù là thế gia trên ba đời cũng không thể ngang hàng cùng Diệp Thần bàn luận .
Cho nên căn bản Diệp Thần không cần làm bất cứ hành động gì gọi là hiền hòa kêu gọi thủ hạ, Diệp Thần chỉ cần ngồi trong đình hóng gió chờ đợi người nam tử cần gặp kia tự mình đi vào .
Nếu như đổi thành người khác làm hành động như vậy rất có thể khiến cho các “ văn thần lịch sử “ hay “ võ tướng lịch sử “ không hiểu rõ mục đích, thậm chí tức giận bỏ đi .
Nhưng Diệp Thần không phải người khác, hắn là võ tướng mạnh nhất, là Phiêu Kỵ đại tướng quân cầm binh càng không nói đến việc lập vô số công trạng, tiếng U Vương vang xa vạn dặm, thanh danh Diệp Thần từ rất lâu lưu danh thiên hạ .
Chỉ cần Diệp Thần không tham giự vào mấy công việc vinh hoa lạc loạn, ví dụ như mắng nhiếc, khinh thường ác độc, làm nhiều việc độc đoán linh tinh, lúc ấy các văn thần lịch sử, võ tướng lịch sử cho dù không nghĩ đầu quân Diệp Thần cũng sẽ suy nghĩ lại .
Đây chính là tăng thêm thanh danh cùng nhân phẩm, qua nhiều lần thu phục thủ hạ đúc kết ra đạo lý này .
Cung nữ đang quỳ trước người Diệp Thần nghe thấy Diệp Thần phân phó cả người liền cảm thấy suy sụp .
Nàng không hề nghĩ tới Diệp Thần đồng ý gặp mặt nam nhân xấu xí ngoài cửa, đương nhiên điểm mấu chốt nhất vẫn là Diệp Thần để chon nam nhân tướng mạo xấu xí kia vào phủ còn trực tiếp đến đình hóng gió .
Bất quả chỉ một giây sau cung nữ truyền lời vội vàng nâng cao giọng đáp
“ Là, U Vương đại nhân “
Cung nữ truyền lời cúi thấp người bái Diệp Thần một lượt, sau đó lại vội vội vàng vàng chạy về phía trước truyền lời Diệp Thần .
“ Đại nhân, có tiếp tục dùng bữa hay không “
Sáu cung nữ vừa chuẩn bị rời đi thì bắt gặp cung nữ kia, sáu người nhìn cung nữ truyền tin rời đi xa chỉ còn thấy bóng đầu nhỏ, lúc này các nàng mới bái Diệp Thần vừa hỏi
Có khách tới chơi, ấn lễ triết bình thường mà nói, Diệp Thần làm chủ nhân phải giữ đạo đãi khách, tiếp khách trước ăn uống sao, bất quá Diệp Thần đã lên tiếng, trực tiếp cho nam tử xấu xí kia vào ý muốn cũng xem trọng người kia, có qua có lại, tên xấu xí kia có lẻ cũng sẽ không lắm miệng đàm tiếu chuyện trong phủ.
Bất quá, làm người hầu hầu hạ Diệp Thần, nàng không thể không dò hỏi một chút ý muốn của chủ nhân.
Nếu không cẩn thận sẽ dễ dàng làm chủ nhân mất hứng
Diệp Thần đến nơi đây, nhìn cung nữ một lát rồi sau đó mở miệng nói
“có thể, mặt khác, chuẩn bị thêm một bộ bát đĩa, căn dặn đầu bếp làm nhiều đồ ăn một chút”.
“Là! đại nhân!” Cung nữ nghe đến đó, vội vàng hành lễ nói, rồi sau đó quay sang nhưng tì nữ gần đó, thấp giọng phân phó vài câu
Giây tiếp theo,5 cung nữ lễ nghi đầy đủ liền vội vàng rời đi nơi này.
Không bao lâu, từng đợt cung nữ tay cầm hợp tử kim hướng tới đình hóng gió đi tới, rồi sau đó liền đem những món ăn tinh xảo bên trong hợp tử kim đặt lên bàn .
Lúc thức ăn đã bày biện xong, cung nữ liền mang lên trà rượu, cùng bộ chén đuỗi bằng ngọc tinh xảo
Lúc tất cả thức ăn tinh xảo đều hiện ra trước mắt Diệp Thần, một cái thiếu nữ dẫn một nam tử cực kì xuất xí liền xuất hiện.
Diệp Thần nhìn đến nơi đây, liền ngẩng đầu hình bộ dáng nam tử.
Khi nhìn đến gương mặt xấu xí vô cùng kia, lông mày không khỏi khẽ nhíu.
.... Bàng Thống ? ......
Diệp Thần đang suy nghĩ, ba cung nữ đứng ở trong đình hóng gió phục vụ cho chủ nhân ăn uống, cũng cầm lên ấm ngọc vì Diệp Thần mà rót một chén rượu đầy .
Không một khoảng khắc, hương vị của của trăm hoa đua nở nháy mắt liền lan tràn khắp nơi.
Ngửi được một cổ mùi vị quen thuộc này, Diệp Thần liền hoàn hồn .
Thế nhưng là bách hoa tửu
Bách Hoa tửu là loại rượu tiên được săn lùng ở khắp Hồng Hoang, do cơ duyên xảo hợp Diệp Thần đã lấy được công thực pha chế loại rượu này.
Điều làm Diệp Thần bất ngờ là tửu sư ở nơi này vẫn có thể chưng cất thành công Bách Hoa Tửu, tuy mùi vị cùng cấp bậc bị giảm xuống đáng kể, nhưng so với các loại rượu khác, đã là đứng đầu.
Đương nhiên kể từ đó Bách Hoa tửu cũng trở thành đặc sản độc nhất vô nhị của thành luân hồi .
Về sau, vì kiến tạo Đồng Tước đài nên Diệp Thần cố ý cho phép buôn bán Bách Hoa tửu ra bên ngoài, dùng các tài liệu xây dựng cấp cao để đổi, cũng không thiếu thương nhân tình nguyện làm mối buôn bán này với Luân Hồi thành.
Chuyện tiếp theo ai ai cũng biết, Diệp Thần cuốn vào loạn khăn vàng và yêu tộc c xâm lấn, lượng tiêu thụ của bách hoa tửu hắn cũng không còn hơi sức để quan tâm, tất cả đều được thuộc hạ dưới trướng quản lý cẩn thận.
Mà sau khi từ hiện thực trở về, tiền tài cùng vật liệu đã dư dã, cho nên, Diệp Thần đã liền đế ngưng hẳn việc cung cấp bách hoa tửu, ngược lại đem bách hoa tửu trở thành độc nhất, phổ biến bên trong Luân Hồi tiên thành.
Nguyên bản, Diệp Thần còn tưởng rằng, hiện tại, trừ bỏ bên trong luân hồi tiên thành , hẳn là không ở nơi nào có thể uống lại
Cho nên lần gặp lại này hoàn toàn vượt qua sự dự đoán của hắn
Không nghĩ những Bách Hoa Tửu lần trước bán ra, đại bộ phận đều chạy tới chỗ của Lưu Hoành ...
Từ từ, không đúng......
Lưu Hoành còn có Trương Nhượng vì cái gì không hỏi hắn về bách hoa tửu ?
Chẳng lẽ, bọn họ không biết xuất xứ thật sự của loại rượu này....
Hắn biết lực hấp dẫn của bách hoa tửu lớn như thế nào, đối với người sành rượu, đây là loại ngàn vàng khó cầu , quản chi là người tầm thường không quá thích uống rượu , cũng chỉ cần ngửi được hương vị của bách hoa tửu liền muốn nếm thử.
Chính là điểm này liền làm Diệp Thần cảm thấy có vấn đề.
Chỉ cần ngươi yêu thích loại rượu này mà cố ý điều ra, liền nhận ra những thương nhân buôn bán bách hoa tửu đều từ đi qua Luân Hồi thành, chỉ với điểm này liền không khó suy đoán được nguồn gốc của Bách Hoa Tửu.
Vấn đề này đáng để hắn suy nghĩ, đúng lúc này, Bàng Thống cùng tì nữ dẫn đường đã đứng ở bên ngoài đình hóng gió, đối với Diệp Thần mà hành lễ.