“Này! Ngươi không nói, bổn đại gia còn đem chyện này quên mất, thu Bàng Thống thì có ích lợi gì, sửu quỷ này, cũng không làm được bao chuyện.
“Ngốc bức, nói thật nhiều, ngươi đến đã quên rồi sao, Bàng Thống vì sao chết? Là do Lưu Bị nhu nhược! Bây giờ hắn ở đâu? Người thì bị Diệp Thần giết, bè cánh thì bị Diệp Thành thu vào trướng, số mệnh Bàng Thống cũng không cần phải đi theo lịch sử nữa!”
“Ta cũng là cảm thấy như vậy, đừng quên, Diệp Thần cũng là người chơi, như thế nào không biết Bàng Thống là chết như thế nào, ta dám khẳng định, Diệp Thần dư sức bảo kê thuộc hạ của hắn”
Mọi người chơi bởi vì Diệp Thần đột nhiên thu phục Bàng Thống mà hưng phấn, không ngừng spam, Diệp Thần chỉ là nhìn thoáng qua sau đó liền không tiếp tục để ý.
Bàng Thống tuy mệnh chết sớm, chính là do dù hắn không thể sửa mệnh cho Bàng Thống , thì ngày đáng lẽ ra y phải chết lão tử đã thống thiên hạ, cử quốc phi thăng, Bàng Thống cũng đã theo tiên thành phi thăng Hồng Hoang, không cần lo lắng......
Diệp Thần vẫn luôn ẩn nhẫn, không chịu phi thăng, chính là vì loạn chư hầu chính thức xảy ra, sau đó trực tiếp lãnh binh, quét ngang thiên hạ, cuối cùng kiến quốc phi thăng.
Cho nên, quỹ đạo vận mệnh của Bàng Thống, sẽ không có khả năng như trong lịch sử một đường phát triển đi xuống, cuối cùng ở sườn núi Lạc Phượng, chết dưới thương địch nhân.
Cũng đúng là bởi vì nguyên nhân này, Diệp Thần căn bản là không thèm để ý đám lời bàn tán của người chơi.
Tình huống tệ nhất, hắn có hoàn tử đan, có có thể khởi tử hồi sinh , còn có Đổng Tước Đài bảo hộ ở phía sau, căn bản là không lo lắng thuộc hạ sẽ dưới bánh xe vận mệnh mà chết đi.
Nhìn đến nơi này, Diệp Thần không khỏi cười, rồi sau đó nhìn về phía Bàn Thống, mở miệng nói:
“Sĩ Nguyên, bổn vương tin tưởng vững chắc, Sĩ Nguyên sẽ cùng Phụng Hiếu giống nhau, trở thành phụ tá đắc lực của bổn vương!”
“Thống, chắc chắn có thể, xứng đáng với tín nhiệm của chủ công!” Nghe đến nơi đây, người đối diện đôi mắt sáng ngời, kích động hành lễ với Diệp Thần.
Quách Gia - Quách Phụng Hiếu từ sớm đã đi theo Diệp Thần, Bàng Thống tự nhiên biết, đương nhiên này không quan trọng, quan trọng là, Bàng Thống biết Diệp Thần đối với vị Quách Gia này có bao nhiêu coi trọng.
Mà hiện tại, Diệp Thần thế nhưng không ngần ngại đặt hắn ngang hàng với vị Quách Gia kia, Bàng Thống lại sao có thể không hưng phấn, sao có thể không kích động.
Phải biết rằng, chủ công đây là đang khẳng định địa vị của hắn, cũng như khẳng định tài năng trí tuệ của hắn, Diệp Thần rất là coi trọng Bàng Thống – hắn, thì chủ công mới có thể nói như vậy.
Bàng Thống vừa hành lễ xong, thanh âm nhắc nhở của hệ thống lại lần nữa vang lên.
“Bàng Thống độ trung thành +3, tiến giai tử trung.”
Hệ thống nhắc nhở kết thúc, Diệp Thần tất nhiên vừa ý
Không tồi, không tồi, thêm một thuộc hạ tử trung......
Mọi việc đã thành Diệp Thần cũng không cần khách khí, rồi sau đó trực tiếp hướng Bàng Thống, mở miệng nói:
“Bổn vương ở nơi đây vài ngày, liền có thể gặp được một vị hiền sĩ nguyện phò tá, thật đáng mừng, cùng uống với bổn vương vài ly”
“Không vội, Thống càng muốn vì chủ công phân ưu, càng sớm càng tốt.” Bàng Thống nghe nói vậy liền kinh hỉ, nhưng vẫn không quên trả lời..
Diệp Thần nghe đến đó, không khỏi dừng lại một chút rồi sau đó nhìn về phía tỳ nữ ở trong đình hóng gió mà nói
“Không có mệnh lệnh của bổn vương, không tự ý lại đây!”
“Là! U Vương đại nhân!” Cung nữ nghe đến đó, vội vàng nghiêng thân bái nói, nói xong liền đem bình rượu đặt tới trên bàn đá, sau đó tất cả cung nữ vội vàng hành lễ rời đi.
Chờ xung quanh đã không còn ai, Diệp Thần vỗ vỗ bả vai Bàn Thống, rồi sau đó một lần nữa ngồi vào ghế.
Bàng Thống cũng theo đó đứng dậy, ngồi vào ghế đối diện
Bằng Thống lúc này im lặng chờ đợi chủ công mở lời, Diệp Thần liếc mắt một cái, hơi nâng chén rượu, mở miệng nói:
“Này rượu tên là bách hoa tửu, đặc sản độc nhất của Luân Hồi Thành, lúc trước, bổn vương vì kiến tạo Đồng Tước đài, mới đem bách hoa tửu để trao đổi với các thương nhân trong tay có tài liệu xây dựng cấp cao.
Diệp Thần nói tới đây, một ngụm uống cạn chén rượu hoàng Bách Hoa Tửu, nhướng mắt ra ý người đối diện cứ tự nhiên, rồi sau đó nói tiếp:
“Sau lại, yêu tộc xâm chiếm nhân gian- hoàng cân phản loạn, bổn vương liền liên tục chinh chiến, thế cho nên bách hoa tửu liền không tiếp tục cung cấp ra ngoài, nhưng mà, bổn chủ không ngờ đến chính là, nguyên bản hẳn là Bách Hoa Tửu nổi tiếng khắp thiên hạ, vẫn chưa có ai tìm ta dò hỏi.”
Diệp Thần nói tới đây, ngay sau đó đem chén rượu đặt tới trên bàn đá, rồi sau đó đưa mắt nhìn Bàng Thống.
Bàng Thống nghe đến nơi đây, tức khắc trầm mặc xuống dưới, mở miệng hỏi:
“Chủ công chính là lo lắng, có người muốn tính chủ công, tính kế Luân hồi thành”
“Cũng không phải.” Diệp Thần nghe thế, không khỏi cười, rồi sau đó nói tiếp:
“Nếu là trước đây bổn vương có lẽ sẽ phải lo lắng, nhưng là hôm nay bổn vương đã khác xưa, với thực lực tuyệt đối bổn vương có đủ tin tưởng, hết thẩy mọi âm mưu quỷ kế, trước mặt bổn vương tất cả chỉ là con số không.”
“Chủ công, là muốn biết, rốt cuộc là ai ở giữa phá rồi Bách Hoa Tửu?” Bàng Thống nghe đến đó, tức khắc đó là sửng sốt, rồi sau đó vội vàng nhìn về phía Diệp Thần, mở miệng hỏi.
Bàng Thống nhưng không nghĩ tới, lần đầu tiên suy đoán ý tứ của Diệp Thần, đã bị Diệp Thần phủ quyết, này đối vừa người mới thề muốn dốc hết sức lực, không cho Diệp Thần thất vọng như Bàng Thống mà nói, cũng không phải là cái gì chuyện tốt, bằng không, hắn cũng sẽ không cứ như vậy mà nhanh chóng hỏi ra cái vấn đề tiếp theo.
Đương nhiên, Bàng Thống có suy đoán sai lầm, cũng là do hắn chưa biết thực lực chính xác của i luân hồi tiên thành , nếu hiểu rõ Bàng Thống liền sẽ không làm ra suy đoán như vậy.......
Diệp Thần nghe được Bàng Thống dò hỏi sau, gật gật đầu, rồi sau đó mở miệng nói:
“Đúng là, bổn vương cũng không nghĩ tới, một cái Bách Hoa Tửu nho nhỏ, thế nhưng cũng có thể xuất hiện biến cố như vậy, tuy rằng, bệ hạ không biết Bách Hoa Tửu xuất từ luân hồi tiên thành, đối với bổn vương mà nói, là chuyện tốt, nhưng là bổn vương không muốn trong tình trạng chẳng hay biết gì, càng không nghĩ bị người lợi dụng.”
Bách Hoa Tửu xuất hiện cũng chính là lần hợp tác với những thương nhân đó, thanh danh xác thật truyền đi ra ngoài, nếu không cũng sẽ không có nhiều thương nhân như vậy, chạy đến luân hồi thành trao đổi Bách Hoa Tửu, sau đó bán trao tay đi ra ngoài.
Nhưng vấn đề là, cho tới bây giờ, Lưu Hoành còn có Trương Nhượng, cũng chưa cùng Diệp Thần dò hỏi sự thật về bách hoa nhưỡng, đã minh xác nói cho Diệp Thần một sự kiện.
Nguyên bản Bách Hoa Tửu hẳn là nổi tiếng thiên hạ, kỳ thật tất cả đều tập trung tới trên tay người hoặc là thế lực nào đó, rồi sau đó chuyên môn dùng để cung ứng bên trong hoàng cung cùng quan lại.
Đến nỗi tin tức về Bách Hoa Tửu, tự nhiên là bị người hoặc là thế lực này, bằng một cách thần kỳ nào đó ẩn tàng xuống dưới.
Nếu không Lưu Hoành và là Trương Nhượng, không có khả năng đến bây giờ, còn không tìm Diệp Thần dò hỏi Bách Hoa Tửu , sau đó ép hắn cống nạp một số lượng lớn.
Mà này, đúng là điểm kiến hắn nghi hoặc khó hiểu.
Bởi vì, Diệp Thần hiện tại, thật sự nghĩ không ra, ai sẽ có năng lực lớn như vậy, ngay cả tin tức về Bách Hoa Tửu đều có thể che dấu xuống dưới.
Bàng Thống nghe đến đó, gật gật đầu, rồi sau đó liền trầm mặc xuống dưới.
Thời gian một chén trà nhỏ vừa qua, trên mặt Bàng Thống đột nhiên hiện lên một tia do dự, bất quá lập tức liền khôi phục bình tĩnh.
Giây tiếp theo, Bàng Thống ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thần rồi sau đó mở miệng hỏi:
“Chủ công cũng biết, bên trong những dị nhân , có ai có năng lực đặc biệt nào không?”
Diệp Thần nghe đến đó, tức khắc đó là sửng sốt.
Dị nhân chính là người chơi, là xưng hô mà dân bản xứ tam quốc đối với những kẻ lạ xâm nhập vào một cuộc sống của bọn họ, mà đây cũng là nguyên nhân Bàng Thống vừa mới nói chuyện, do dự một chút mới nói ra lời.
Rốt cuộc, Diệp Thần chính là người chơi, hoặc là nói dị nhân.
Đương nhiên, này không quan trọng, quan trọng là, theo như ý tứ của Bàng Thống Diệp Thần thật sự có chút vô pháp lý giải.
Chuẩn xác mà nói, Diệp Thần từ lúc bắt đầu, liền không đem chuyện này hướng tới những thế lực lớn của người chơi.
Rốt cuộc có thể đem tin tức về Bách Hoa Tửu hoàn toàn phong tỏa, thậm chí ngay cả Lưu Hoành đều không thể biết được Bách Hoa Tửu đến từ Luân Hồi Thành, cũng không phải là việc một người chơi bình thường có thể làm đến.
Nghĩ đến đây, Diệp Thần mày tức khắc đó là vừa nhíu, đúng lúc này, ngồi ở đối diện hắn - Bàng Thống, hơi hơi mỉm cười, rồi sau đó mở miệng nói:
“Chủ công, hồn phách Tần hoàng chi mẫu Triệu Cơ, từng xuất hiện quá, không biết việc này là thật là giả?”.