Nhìn thấy vỏ trứng đang vỡ ra khóe miệng Diệp Thần không khỏi nhếch lên.
May mắn lão tử không trì hoãn trực tiếp ở chỗ này động thủ, thu phục đứa trẻ nhỏ hoàng gia của gia tộc Kiếm Long này .
Nếu không mẹ nó có khả năng lão tử bõ lỡ cơ duyên lần này .
“Ca ca, ca ca”
Tiếng nứt nẻ của vỏ trứng rồng Kiếm Long bắt đầu lớn hơn nữa, vết rách trên vỏ trứng càng lúc càng rộng hơn .
“Răng rắc”
Một tiếng lớn truyền đến .
Một loại móng vuốt màu đen giống như móng cá sấu nhưng so với móng vuốt cá sấu càng thon dài hơn nhiều đột nhiên từ bên trong quả trứng rồng Kiếm Long chọc ra ngoài, móng vuốt vừa mới vươn ra ngoài liền làm một loạt động tác nắm chặt rồi lại duỗi ra .
Nhìn hành động của Kiếm Long, lông mày Diệp Thần khẽ nhếch lên.
Móng vuốt đen này cũng thật là lớn, hơn nữa độ linh hoạt cũng rất cao .
Chỉ bằng điểm này, trứng rồng Kiếm Long có thể cường hãn thân thể, dùng móng vuốt làm vũ khí công kích địch nhân, không tồi, không tồi.
Diệp Thần vừa nghĩ tới đây, móng vuốt đen nhánh vừa mới từ sâu bên trong quả trứng rồng chui ra ngoài, đột nhiên dùng sức đâm xuống mặt đất.
“Răng rắc, răng rắc, răng rắc……”
Mấy tiếng vỡ nát ngay sau đó vang lên ngay sau đó liền nhìn thấy trứng rồng Trứng kiếm longg rơi vỡ từng mẩu vỏ trứng .
“Phanh!”
Một tiếng truyền đến.
Móng vuốt đen nhánh từ bên trong trứng rồng chui ra lập tức rơi xuống đất, ngay sau đó cát bụi từ dưới mặt đất bay lên đầy trời .
Đúng lúc này, nguyên bản ngoài vỏ trứng rồng Kiếm Long đã trải rộng hết nứt đột nhiên chấn động, “Phanh” một tiếng quả trứng trực tiếp nổ tung.
Trong nháy mắt khi quả trứng nổ tung, vỏ trứng bắn ra bốn phía kéo theo hàng vàn tiếng xé gió.
“Vèo vèo vèo……”
Cùng lúc đó, một cự thú toàn thân ngăm đen, đầu giống đầu ngựa, miệng đầy răng nhọn, thân hình như hổ lại gắn đầy vằn giáp đen của kì lân, trên những hắc giáp gắn vô vàn gai xương sắc nhọn như con nhím, lại nhạy bén như trường kiếm, cự thú toàn thân lạnh lẽo lập tức xuất hiện tại chỗ.
Nhìn thấy cự thú xuất hiện lông mày Diệp Thần không khỏi giương lên.
Đây là cự thú hoàng gia của gia tộc Kiếm Long sao.
Trừ bỏ việc trên đầu nó có sừng nhọn hơn nữa rất dài, sắc bén giống như trường kiếm, còn hình dáng bên ngoài so với các sao trời Kiếm Long tầm thường khác cũng không thấy quá khác nhau .
Tuy rằng vẫn xấu giống như các sao trời Kiếm Long tầm thường khác, bất quá, khổ người này thật quá lớn, khác xa với những Kiếm Long khác mới sinh ra phải từ từ nuôi lớn.
Nghĩ đến đây Diệp Thần không có cười, rồi sau đó nhìn về phía Hoàng tộc Kiếm Long vừa mới sinh ra, nói:
“Từ hôm nay trở đi, ngươi tên là Hắc Hoàng.”
Diệp Thần mới nói hết câu, hai mắt Kiếm Long vừa mới sinh ra đột nhiên sáng ngời, sau đó ngẩng đầu phát ra một tiếng rít gào rung trời.
“Ngẩng!”
Thanh âm uy lực lại xuyên thấu mười phần lực lượng trong nháy mắt truyền ra trăm dặm bên ngoài.
Chỉ mấy giây sau, tiếng thét dài của Hắc Hoàng biến mất, lúc này liền nhìn thấy trên lưng Hắc Hoàng có mấy vạn gai nhỏ như gai xương lưỡi như trường kiếm chợt lóe lên hắc quang rồi sau đó một đám biến mất vô tung vô ảnh.
Giây tiếp theo, Hắc Hoàng nhẹ động đậy bốn chân trong nháy mắt liền đi tới bên người Diệp Thần, sau đó cúi đầu thân mật vô cùng cọcọ bên đùi Diệp Thần.
Diệp Thần nhìn thấy Hắc Hoàng thân mật không khỏi cười, sau đó sờ sờ đầu Hắc Hoàng, nói:
“Được rồi, cần phải trở về.”
Diệp Thần nói xong Hắc Hoàng lập tức dừng lại mấy động tác lấy lòng Diệp Thần, rồi đem cả người dán lại trên mặt đất.
Động tác như vậy thấy thế nào đều là muốn Diệp Thần ngồi lên trên đi.
Nhìn động tác của Hắc Hoàng, Diệp Thần không khỏi sửng sốt, rồi lập tức ngồi lên.
Tất nhiên Diệp Thần có thể trực tiếp dùng năng lực không gian trở về luân hồi thành, nhưng mà rốt cuộc Hắc Hoàng vừa mới sinh ra, hơn nữa vừa mới hướng Diệp Thần truyền đạt ý “Thân cận” còn có ý tưởng muốn biểu hiện một phen, Diệp Thần không hề muốn cự tuyệt thiện ý của Hắc Hoàng.
Nếu như Diệp Thần làm như vậy, Hắc Hoàng trăm phần trăm sẽ sinh ra tâm lý “Ủy khuất” trong lòng, điều này đối với Hắc Hoàng trưởng thành sau này rất bất lợi .
Cũng đúng là vì nguyên nhân này, Diệp Thần mới không cự tuyệt ý muốn chở Diệp Thần về của Hắc Hoàng .
Khi mà Diệp Thần vừa mới ngồi lên trên lưng Hắc Hoàng, Hắc Hoàng trực tiếp bay lên trời sau đó vẻ mặt thân thiết quay đầu nhìn Diệp Thần đang ngồi trên lưng nó .
Nhìn thấy ánh mắt thân thiết Hắc Hoàng ném đến, Diệp Thần chỉ bật cười giơ một tay chỉ hướng Tây Bắc, mở miệng nói:
“Bay thẳng, tới nơi ta sẽ nói cho ngươi.”
Hắc hoàng nghe thấy Diệp Thần nói xong tức khắc dùng sức gật gật đầu, sau đó liền hướng tới Tây Bắc nhanh chóng bay đi.
Mới đầu, tốc độ Hắc Hoàng còn rất bình thường, nhưng trải qua mấy giây sau Hắc Hoàng chở theo Diệp Thần trực tiếp hóa thành một đạo hắc quang xông tới phương xa chợt lóe rồi biến mất.
Tốc độ Hắc Hoàng cực nhanh so với Diệp Thần dùng toàn lực phi hành tốc độ còn nhanh hơn, nhận thấy được điểm này hai mắt Diệp Thần tức khắc sáng ngời.
Ta sát, không nghĩ tới, Hắc Hoàng vừa mới mới sinh ra thực lực đã tương đương với cảnh giới Tử Phủ của nhân loại, tốc độ thế nhưng có thể vượt xa cả ta.
Không tồi, không tồi!
Hắc hoàng đã nhận Diệp Thần làm chủ tương lai khẳng định sẽ trở thành một thủ hạ rất quan trọng với Diệp Thần, cho nên, Hắc Hoàng càng biến thái Diệp Thần càng thích, bằng không Diệp Thần đã không cao hứng như vậy.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, Hắc Hoàng chở Diệp Thần bay tới phía trên không của Luân Hồi tiên thành, đúng lúc này Diệp Thần vỗ vỗ đầu Hắc Hoàng.
Nhận thấy ý tứ của Diêp Thần, trong nháy mắt Hắc Hoàng liền ngừng lại.
Đúng lúc này,một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên.
“Địch tập kích !”
Giây tiếp theo, các binh lính trên tường thành Luân hồi bị Diệp Thần an bài đến thế giới hiện thực trấn thủ luân hồi tiên thành, cả đám động tác nhất trí giơ lên trường cung đeo sau lưng sau đó kéo cung, cài tên, nhắm thẳng vào Hắc Hoàng đang bay trên không Luân Hồi tiên thành.
Bọn lính tất nhiên không thấy Diệp Thần đang ngồi sau lưng Hắc Hoàng, bằng không bọn họ chắc chắn sẽ không làm như vậy.
Trong khoảnh khắc khi binh lính đồng loạt kéo cung tên, đôi mắt lớn của Hắc Hoàng đột nhiên trợn lớn, đồng tử trong nháy mắt nhảy dựng.
Cùng lúc đó, miệng Hắc Hoàng rộng lớn đầy răng nhọn ngay sau đó mở ra, hướng về đám binh lính trên tường thành phát ra tiếng rít gào trầm thấp nhưng bạo ngược cực điểm .
“Rống!”
Diệp Thần nhìn đến nơi này, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó vỗ vỗ đầu Hắc Hoàng ý bảo nó an tĩnh, rồi lập tức từ trên lưng Hắc Hoàng bay lên .
Các binh lính trên tường thành vừa định bắn tên công kích Hắc Hoàng nhìn thấy Diệp Thần từ trên lưng Hắc Hoàng bay ra đồng thời ngạc nhiên đó là sửng sốt.
Cùng lúc đó, Chu Thương là người đầu tiên nhìn thấy Hắc Hoàng đang xông đến liền trực tiếp rống giọng hô “Địch tập kích ”, lúc này trên mặt tức khắc cứng đờ.
Giây tiếp theo, Chu Thương vội vàng nhìn về đám binh lính còn giương cung trên tường thành, quát lớn:
“Buông cung tiễn! Là chủ công!”
“Bá!”
Các binh lính trên tường thành Luân Hồi tiên thành nghe thấy tiếng hét tức khắc hoàn hồn một đám vội vàng buông cung tiễn cầm trong tay .
Sau khi bọn họ buông bỏ vũ khí một đám không giấu nổi vẻ nhấp nhổm trên mỗi người.
Toàn thể binh lính trên tường thành không một ai không lo lắng, rốt cuộc, toàn thể bọn họ vừa mới cầm cung tiễn nhắm ngay không trung.
Tuy rằng thứ rồi bọn họ tập trung đối phó chỉ có Hắc Hoàng nhưng chủ công Diệp Thần của bọn họ cố tình cũng xuất hiện.
Động tác của bọn họ chính là đại bất kính,làm sao bọn họ có thể yên tâm.
Ở thời điểm binh lính đang nhấp nhô bất an, Chu Thương nỗ lực ổn định lại trái tim đang kinh hoàng nhảy dựng, sau đó hắn vội vàng tiến lên vài bước, nhìn Diệp Thần trên không trung quỳ một gối xuống đất, rồi lớn tiếng bái nói:
“Mạt tướng có tội! Thỉnh chủ công trách phạt!”
“Thỉnh chủ công trách phạt!”
Các binh lính đứng trên tường Luân Hồi tiên thành nghe thấy thế, vội vàng làm theo quỳ một gối xuống đất, ngẩng đầu nhìn Diệp Thần trên không trung la lớn.