"Đúng, cuốn sách của tôi hay ở chỗ ... hệ thống thăng cấp hoàn toàn mới." Thiên Lôi ca giơ sách điện tử, căn bản không chú ý tới cảm thụ của người khác, bắt đầu xóa mù cho khoa sinh hóa :" Biết nhân vật chính vĩ đại bá đạo ở truyện này thăng cấp ra sao không? Quan trong là ở chỗ đó đấy."
Cả ba lắc đầu, tiêu chuẩn thẩm mỹ của Thiên Lôi ca, người thường hiểu sao được.
Thiên Lôi ca vui vẻ nói :" Không hiểu chứ gì, nói cho các cậu biết, nvc xuyên việt từ địa cầu tới dị giới, không mang theo gì cả, chỉ mang một túi dưa chuột. Ở địa cầu hắn sống khốn khó, tới dị giới vẫn sống khổ cực, các cậu nói có bi kịch không. Có điều thời vận thay đổi, nvc lúc tuyệt vọng ăn một miếng dưa chuột ... Thế rồi dị biến phát sinh."
" Dưa đi vào bụng, NVC cảm giác một luồng hơi ấm lan tỏa tứ chi, toàn thân tràn ngập sức mạnh, vết thương lành lặn, tinh thần phấn chấn. Hắn cao hứng đứng dậy, oa, ngay cả người cũng đẹp trai hơn ... Hắn cao hứng cử động, oa, tức thì bay hơn trượng. Oa thì ra dưa địa cầu có thể thăng cấp, thăng cấp tới nghịch thiên cải mệnh .. Oa ..."
Liên tục mấy tiếng "oa" phối hợp với động tác khoa chân múa tay, nói rất hùng hồn khí thế, giọng như chuông đồng, nhập tâm quá mức. Vô tình thu hút người qua đường dừng chân, không ít nhận ra Thiên Lôi ca, chẳng vội đi ăn cơm nữa, đều dừng lại xem trò cười. Mỗi khi Thiên Lôi ca làm động tác kích động là ba người kia vội ngả người ra sau, như sợ nước bọt bắn phải.
Thiên Lôi ca giới thiệu xong, thở hắt ra một hơi dài, cười :" Ngầu không? Nhân vật chính dựa vào quả dưa mà cáo biệt cuộc sống khổ cực, ở dị giới thấy nam đâm, thấy nữ là chọc. Mẹ nó, hoành hành vô địch, sướng thế chứ."
Thế là đám đông bao gồm cả ba người bắt chuyện đều cười rộ lên, cười vui vẻ hết sức, cười đau cả bụng.
Càng ngốc càng nói lời gây sốc, càng sốc thì người vây quanh càng nhiều, ai cũng mang theo tâm lý trêu thằng ngốc, ba người hệ sinh hóa ở gần nhất, cười càng to, đúng là thằng ngốc số một trong trường. Không ngờ chuyện lại bẻ ngoặt, Thiên Lôi ca đoán chừng thấy sách hay như vậy mà không ai xem khác nào minh châu ném góc bếp, học theo dáng vẻ ban sinh viên mắng người ta:" Truyện hay như thế mà các cậu chưa xem, bảo sao văn học mạng không phồn vinh được. Đúng là không biết thưởng thức, như thế thì làm sao trưởng thành? Không trưởng thành các cậu sẽ vĩnh viễn là bộ dạng khốn khổ thế này."
Lại tràng cười bùng nổ, ba tên bắt chuyện thành đối tượng bị trêu chọc. Tên cao ráo mặt lúc xanh lúc trắng, dở khóc dở cười, trong lòng hối hận không thôi. Bọn họ tới đây là để chọc thằng ngốc nói ra mấy câu ngu ngốc kiểm trò vui, giờ tình thế này t hì người khác tám phần coi cả thằng kể lẫn thằng nghe đều là bọn ngốc rồi. Mặt thấy đám nam sinh cùng KTX đang che miệng cười trộm, người anh em này thấy bẽ mặt lắm, kéo hai người bạn :" Đi thôi, đi thôi."
Xem ra tin đồn gặp phải thiên lôi cuồn cuộn sẽ bị sét đánh không hề sai, ba người muốn đi, Thiên Lôi ca còn ân cần mời: “ Đừng đi, tôi còn chưa kể hết mà, kể nốt phần sau cho các cậu nhé ... Hay là cùng ăn cơm đi, các cậu tên là gì? Tôi là Lôi Đại Bằng, có chuyện gì tới phòng 222 tìm tôi nhé.”
Ba người kia không dám đáp lời nữa, vừa đi người cao ráo vừa trách móc, tên gày gò vẫn cười :" Không sao, mọi người đều biết anh ta là lãnh tụ thanh niên ngu ngốc trường tra, lớp số hai khoa Trung Văn, ở túc xá 222, xếp thứ 2 trong phòng . Cả trường không tìm đâu ra người ngu ngốc hơn, dám nói các cậu xem nổi truyện ăn dưa chuột thăng cấp không?"
Người thích văn học mạng kia cũng cười, có điều cười không được bao lâu lại lắc đầu :" Thôi đi, đừng trêu chọc vào người ta, nói chuyện với anh ta không biết ai mới là người ngốc hơn."
Một việc nho nhỏ vậy là kết thúc, ba nam sinh của hệ sinh hóa biến mất, Lôi Đại Bằng thong thả đi phía sau, dù người cùng trong tòa KTX nhìn hắn trông như thằng ngốc đều tránh xa. Đối với Lôi Đại Bằng mà nói, hắn đã quen thành tiêu điểm và trung tâm chú ý của mọi người. Phàm người không chào hỏi hắn, hắn đều chủ động chào hỏi, dọc đường đi tự vui vẻ một mình chào hỏi mấy tiếng. Đợi qua ngã rẽ Lôi Đại Bằng mới nhớ ra có gì đó không đúng
Đúng, rất là không đúng, Lôi Đại Bằng hai tay trống trơn, gãi đầu gãi tai một lúc, đột nhiên đầu lóe sáng vỗ trán, vừa rồi mải xem truyện không mang theo khay cơm.
Vì thế Thiên Lôi ca quay về phòng.
Tử không phải cá, sao biết niềm vui của cá.
Anh không ngốc, sao biết được cái gì gọi là niềm vui của kẻ ngốc.
Lôi Đại Bằng thuộc về loại người sống rất có cảm giác cá nhân, hơn nữa thuộc loại am hiểu tìm thú vui trong đó, có điều trong mắt người khác, tên này thường xuyên vui vẻ chẳng có nguyên cớ. Chứ không à, hắn đi về túc xá chưa được vài bước lại cười một mình rồi.
Nụ cười ngây thơ vô tội ấy là vì sao?
A, hiểu rồi, khay cơm tự động chạy tới.
Chỉ thấy trong KTX chạy ra một người vừa mỏng cơm vừa gày gò, mặc đồng phục trường, tóc húi cua, trên mặt có mấy mụn trứng cá. Vừa nhìn đã biết thuộc loại gia cảnh còn ác liệt hơn cả hoàn cảnh xã hội. Người này tay cầm hai cái khay cơm, vừa đi vừa nhìn Lôi Đại Bằng, nói rất không vui: " Câu không biết để ý một chút à, không thể xem võng văn tới quên khay ăn chứ? Có gì mà xem đâu, văn vẻ chẳng ra sao, tính tiết chẳng có, ghét nhất là toàn lỗi chính tả, cậu hay dở gì cũng học khoa Trung Văn, không sợ người ta cười sao?"
" Cậu cũng ngày ngày giảng giải lý luận văn học, còn chẳng phải bị người ta cười là rởm đời à, hơn gì đâu. "
Lôi Đại Bằng và chàng lùn là anh em cùng phòng cùng lớp, chàng lùn gầy gò họ Tư tên Mộ Hiền. Sự thực thì người còn lập dị hơn cái tên, hắn thường ôm đống Đường thi Tống tự than thở tài không gặp thời. Thi thoảng còn mua bút khoe văn làm vài bài thơ chua lè trên báo trường, lấy cái bút danh là "Mộ Hiền Thắng Hàn". Hàm ý chẳng phải là ở cao đón gió rét, Tư Mộ Hiền nói là phải thắng cả gió rét. Làm Lôi Đại Bằng cười trêu người anh em dị loại là thằng ngốc.
Có điều đôi khi thủy hỏa dung hòa, băng hỏa cùng lò cũng không phải là không có. Hai người được công nhận là ngu ngốc và dị loại lại thành bạn bè thân thiết như hình với bóng. Lại không à, hai người choàng vai bá cổ, đi tới nhà ăn. Lôi Đại Bằng lờ giọng điệu chua lè của Tư Mộ Hiền đi, Tư Mộ Hiền cũng quen với lời gây sốc của Lôi Đại Bằng, hai người như Bá Nha gặp Tử Kỳ, tri âm tri kỷ.
Thấy Lôi Đại Bằng cứ cười ngốc nghếch mãi, Tư Mộ Hiền quan tâm nói :" Đại Bằng, sắp bắt đầu thực tập rồi, còn phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp nữa, đừng suốt ngày vui đùa nữa. Đã bắt đầu làm chưa?"
"Hiền đệ, chuyện này khó gì chứ? Thực tập chẳng qua là tìm cái đơn vị, đóng dấu lên. Luận văn thì đưa cậu làm, tôi vội làm gì?" Lôi Đại Bằng đặt cho Tư Mộ Hiền một cái biệt danh rất chua.
Tư Mộ Hiền cảnh cáo :" Đừng có chỉ biết ăn sẵn, tôi quyết định lần này không dung túng cậu nữa, làm thế là hại cậu."
Lôi Đại Bằng tỉnh queo " Không làm thì thôi, tôi đi tìm lão đại, lão đại nói lên taobao có thể mua một bộ."
" Đạo văn sao chép đều đáng xấu hổ, mà thứ lười tới chẳng buồn sao chép như cậu càng đáng buồn." Tư Mộ Hiền hết lòng nói:
Lôi Đại Bằng nghe mấy giọng điệu kiểu này đã chai tai rồi, bĩu môi khinh bỉ:" Thôi đi, tuần trước cậu còn nói sống ở thời đại này là đáng buồn, sao hôm nay mỗi mình tôi đáng buồn vậy."
Tư Mộ Hiền nghẹn họng lắc đầu :" Thôi bỏ, lão đại nói đúng, cậu từ dị giới tới, không cách nào cãi nhau với cậu được."