Đang ăn uống trò chuyện vui vẻ, không ngờ hôm nay làm ăn không tệ, thím béo ở nhà kế bên tới tìm đầu bếp Đơn làm hộ món gà hầm nấm. Trong thôn là thế, nhà ai tiếp không hết khách thì giới thiệu sang nhà khác, nhà ai làm không xuể thì gọi hàng xóm sang giúp, cha mẹ ăn chưa được vài miếng đã bận chuẩn bị.
Cha mẹ đứng dậy, bánh ngô chỉ cắn vài miếng, canh ba ba sôi sùng sục còn lại quá nửa. Đơn Dũng ngồi đối diện với cha mẹ, cha mẹ y vừa đứng dậy, nổi buồn dâng lên trong lòng y. Khác với những vị khách kia, món ngon tới mấy vào miệng cha mẹ cũng chẳng có cảm giác gì. Hoặc có thể nói từ khi gia cảnh đi xuống, cuộc sống rơi xuống đáy vực, vất vả đã mài mòn mọi hứng thú của cha mẹ rồi.
Thoáng buồn đó bị Tư Mộ Hiền nắm bắt được, hắn cảm giác được tâm sự của Đơn Dũng, cũng rầu rĩ mà chẳng thể nào khuyên giải thế nào.
Còn một tên chẳng có chút tâm tư nào, Lôi Đại Bằng đem ba ba chưa ăn hết đóng gói vào hộp giữ nhiệt, nói là mang về cho cha mẹ nếm thử. Cái tên này nếu nói hắn ngốc thì hắn lại chẳng ngốc tí nào, bảo hắn không ngốc thì hắn chẳng hiểu gì, rất tự nhiên phán đoán hai người kia đều thích giai nhân đã rời đi nên mới có bộ mặt thiểu não như thế, chân thành giáo dục:
" Hiền đệ này, cả Đản ca nữa, hai người đừng có no cơm ấm cật sinh dâm dục nữa. Làm gì mà mặt cứ như là thất tình vậy, đến tên cũng không biết thì tương tư cái mẹ gì? Ở vấn đề này chúng ta nên hiện thực một chút, tôi đề xuất một kiến nghị ... mai đem ba ba bắt được bán cho khách sạn, chúng ta lấy tiền đi tắm hơi, tới Cát Vận, Đại Ca Thành, nơi đó thường có mỹ nữ ra vào, giá lại không đắt. Một con ba ba ngủ với hai mỹ nữ vẫn còn dư ... Sao, thế nào? Tiền là vương bát đản, tiêu rồi lại kiếm, gái cũng là vương bát đản, chơi xong liền đổi, cần gì phải rườm lời ... Nào, có đi không? Tôi luôn muốn đi, cuộc sống hạnh phúc phải dựa vào đôi tay sáng tạo ra, nhưng cuộc sống tình dục không thể dựa mãi vào hai tay được." Lôi Đại Bằng hạ thật thấp giọng, hỏi đầy mong đợi:
Tư Mộ Hiền xấu hổ lắm, vì câu phía sau là do hắn dạy, bị Lôi Đại Bằng đem sử dụng, vấn đề xử nam của Lôi ca đã thành chuyện nan giải rồi. Còn Đơn Dũng thì trợn mắt lên không thèm để ý, trước giờ y rất lãnh đạm với người khác giới. Chỉ tức là, không chỉ một lần dạy Lôi Đại Bằng, ăn uống chơi bời là người tao nhã, ăn uống chơi gái là người thối nát, phí bao năm không dạy được Lôi đệ từ thối nát thành nhã sĩ.
Hai người kia không tỏ thái độ, Lôi Đại Bằng sốt ruột vỗ bàn:" Tôi mời khách, được chưa? Trà lời cho thống khoái, có đi không?"
Đằng Hồng Ngọc nghe thấy từ trong bếp thò đầu ra hỏi:" Lại định đi đâu dấy?"
Lôi Đại Bằng hết hồn, vội lấp liếm :" Không ạ, không ạ, mẹ nuôi, bọn con không đi đâu cả."
" Ngoan ngoãn xéo cả về trường học cho mẹ, lớn thế này rồi còn để người lớn lo suốt ngày. Đại Bằng, đặc biệt là con đấy, cứ không tìm thấy con là mẹ con lại gọi điện tới đây, còn trách mẹ là Đơn Dũng làm hư con. Không biết cái trường mấy đứa quản lý kiểu gì, không ăn uống thì chơi bời, phá phách nghịch ngợm, không thì lang thang mất tăm. Sinh viên đại học mà thế đấy, dê thả trong thôn cũng không tự do tản mạn như thế ... Ăn xong chưa, xong rồi thì tranh thủ trời còn sáng trở về đi, tới KTX thì gọi điện thoại cho mẹ." Đằng Hồng Ngọc giọng cao vút, vừa làm việc vừa mắng một tràng dài, tới khi cả ba vâng dạ mới thôi:
Lôi Đại Bằng biết, mẹ nuôi tuy tốt nhưng mà bất kể với con đẻ hay con nuôi đều rất thô bạo. Trước kia mẹ ở trong đoàn kịch từng đóng Dương Thất Nương, Mục Quế Anh, không nghe lời là rút ngay que lớn ra xông tới đánh như diễn kịch.
Ăn xong ba người dọn dẹp đồ đạc cho lên xe, cáo biệt trong nhà, nhân lúc trời còn sáng, đi về thành phố.
…… ….
Trong chiếc xe Mercedes xuống núi trước một bước, Tả Hi Dĩnh ngồi ở ghế sau tay còn cầm đoạn ngó sen, rượu chứa trong ngó sen không còn nhiều nữa, dù mút hết, ghé mũi vào ngửi vẫn thấy mùi rượu lẫn ngó sen man mát, thích thú không thôi. Nhìn kỹ thì ngó sen này không phải loại thẳng, dài không quá 10 cm, cầm trong tay cứ như cái chén sừng trâu tin xảo. Ngó sen lọt vỏ, màu trắng nõn trơn trơn, nhìn rất thích mắt. Chỉ riêng cho rượu vào thứ này thôi đã tốn không ít công phu rồi, vì ăn uống mà bỏ công sức nhiều như vậy, Tả Hi Dĩnh nhìn mà bật cười :" Cha, con thấy nhà đó thành tựu ở mặt ăn uống vượt qua cha rồi."
" Ha ha ha, đúng thế thật." Tả Nam Hạ gật đầu, cầm đoạn ngó sen trong tay chơi :" Cha hình như nhìn thấy cách uống rượu này ở đâu rồi ... Đây là cách uống của người tao nhã."
" Không thể nào, mặt lấm lem như trẻ con nghịch bùn ..." Tả Hi Dĩnh cười minh họa, ấn tượng của cô với Lôi Đại Bằng rất sâu:
"Đúng, đúng, cha nhớ ra rồi." Tả Nam Hạ nhìn đoạn ngó sen rất lâu mới nhớ ra, vừa hô lên làm mọi người đều quay đầu nhìn :" Đúng rồi, chính là bích đồng tửu, hái lá sen trong ao, dùng lá chứa rượu, dùng châm đâm thủng lá và cành, ngậm lấy cành sen mút rượu. Có thơ " Rượu lẫn với hương sen, thơm mát hơn cả băng". Chính là nói tới loại rượu này. Có điều đó là nhã hứng của tao nhân mặc khách Giang Nam thời xưa, thấy được ở đây thật là hiếm có."
" Tả lão, đừng nghĩ quá xa xôi, nói không chừng là giống bà chủ kia nói, chẳng qua là mấy đứa trẻ con nghịch chơi mà thôi." Trưởng phòng Hứa rõ ràng là chẳng hiểu món cao nhã, uống xong đã sớm vứt ngó sen đi rồi:
Thế nhưng Tả Nam Hạ thì nghĩ khác :" Không, sáng nay tôi đã gặp chàng trai bắt ba ba kia. Trưởng phòng Hứa, anh nghĩ mà xem, một người không ngại vất vả lặn xuống nước bắt ba ba, lại còn làm trứng ba ba hai lớp, lại thêm vảo bảy tám loại nguyên liệu. Sau đó dùng nồi đá tốn công tốn thời gian nhất để nấu, chẳng lẽ để chơi thôi sao? Anh không nghe chàng trai đó nói từ vật liệu chế biến, nấu nướng đều đâu ra đó à? Cách nấu nướng này mang phong cách cổ, đúng là xưa nay dân gian lắm kỳ nhân."
" Kỳ nhân gì chứ ạ" Lái xe xen mồm vào :" Tả lão không hiểu tình hình rồi, giờ thứ hoang dã đắt lắm, ba ba tự nhiên đắt hơn ba ba nuôi mấy lần. Chỗ chúng tôi có người chuyên làm nghề này, đưa tới khách sạn, giá cả không thấp. Tiền cả thôi.
" Ha ha ha, vì lợi mà tới, vì nhã mà làm, quá trình thì giống nhau, kết quả lại khác hoàn toàn đấy. Có rất nhiều thú vui cao nhã không thể lấy lợi ích mà đong đếm, ví như cổ nhân dùng mai xanh nấu rượu, dùng tuyết mới pha trà, nâng chén mời trăng, đạp tuyết ngắm mai, đều không liên quan tới lợi ích. Nói không chừng chúng ta hôm nay gặp được chàng trai xuống hồ bắt ba ba, dùng nồi đá nấu canh là người đại nhã. Nếu không tình cờ gặp được, dù chúng ta bỏ tiền, cũng chẳng ai tốn công làm thế cho thưởng thức đâu." Tả Nam Hạ bảo vệ ý kiến của mình:
Đoàn người dọc đường nói cười, không bao lâu sau thì vào thành phố. Bóng đêm mới phủ xuống, phố xá vừa lên đèn, muôn màu rực rỡ. Xe đi vững vàng, Tả lão hứng thú trò chuyện rất cao, nói từ phong tục các nơi, nói tới thói quen ẩm thực. Xem ra bao năm qua không sống uổng, đi tới đâu ăn tới đó. Trưởng phòng Hứa nghe chăm chú, thi thoảng xen vào một hai câu, Tả lão trả lời rất tỉ mỉ.
Chẳng mấy chốc tới khách sạn Khải Lai Duyệt, khi xuống xe thì thư ký chạy tới, nói là có khách từ Học viện Lộ Châu tới thăm. Tả Nam Hạ nghe thấy bạn cũ, vui mừng đi nhanh vào đại sảnh, cùng một ông già tóc cũng bạc trắng, ôm lấy nhau kiểu đồng chí. Xem ra là cố nhân, cả hai vui vẻ lên lầu.