Vốn tưởng liên quan tới Lôi ca thì hỏng rồi, đám sinh viên cùng lớp lo lắng, có điều Tả Nam Hạ vẫn hiền hòa hỏi:" Không sao, tôi hỏi rất đơn giản ... Ví như cậu tên là gì?"
" Ồ, tôi tên Lôi Đại Bằng, người quen tôi đều gọi là Thiên Lôi ca, chúng ta quen nhau mà." Lôi Đại Bằng vui vẻ đáp, đáp một cái người ta cười lăn lộn:
"Vậy cậu học tập thế nào? Không ngại trả lời chứ?" Tả Nam Hạ cười hỏi:
Câu này làm càng thêm nhiều người cười trộm, Lôi Đại Bằng thì lại nhăn nhó, cắn ngón tay, tỏ vẻ khó khăn :" Chắc chắn là chẳng ra sao! Mẹ tôi nói, tiền nuôi tôi học đủ mua Mercedes rồi."
Sự thành thật của Thiên Lôi ca làm người nghe lúc nào cũng có cảm giác cháy xém người, có điều Tả Nam Hạ lại có vẻ tán thưởng tên ngốc này, lại hỏi :" Nguyên nhân vì sao? Người khác thông minh hơn cậu à?"
Lôi Đại Bằng không phục, nhìn quanh không chắc lắm :" Chẳng thấy tôi ngốc hơn người khác."
Sinh viên ngồi bàn sau hô lên :" Thiên Lôi ca thông minh nhất, ai bảo Thiên Lôi ca ngốc chứ?"
Vì Lôi Đại Bằng mở miệng, không khí càng náo nhiệt, có người khen, Lôi Đai Bằng hưởng thụ lắm, chắp tay thi lễ cám ơn. Hồi lâu sau Tả Nam Hạ ra hiệu cho hắn ngồi xuống, được lộ mặt thế này Lôi Đại Bằng rất vui, không nghĩ câu hỏi đơn giản như vậy.
" ... Có lẽ cậu bạn Lôi Đại Bằng không được thông minh như đại đa số người ở đây, nhưng tôi dám nói, cậu ấy sống vui vẻ hơn tuyệt đại đa số. Từ trên người cậu ấy có thể nhìn ra bóng dáng triết học Đạo gia, đó là bộ phận trọng yếu tổ thành triết học Trung Quốc. Lão Tử khinh thường tri thức. đề xướng giảm ham muốn, đề xướng quay trở lại trạng thái trẻ con. Mục đích cuối cùng của ông ấy là đạt tới cảnh giới "thiên nhân hợp nhất, vô vật vô ngã. Trong cảnh giới này càng không bận tâm tới cảm thụ của người bên cạnh, càng có ý thức bản thân mạnh mẽ. Cái gọi là đạo của Đạo gia, phần nhiều thiên về tầng cấp mỹ học, nó nói trong vũ trụ tự có sự nhất quán, tồn tại khắp nơi. Niềm vui lớn nhất trong cuộc đời là tĩnh lặng nhìn đạo, đạt cảnh giới "đạo thông vi nhất" ... Bất kỳ cái gì đi tới mức tột đỉnh đều là đạo, đại đạo tương thông. Ví như tôi biết cậu bạn Lôi Đại Bằng này thích đạo mỹ thực, hơn nữa còn có tâm đắc, loại đạo này cho cậu ấy niềm vui lớn lao. Đúng không Lôi Đại Bằng, cậu ăn uống thấy vui vẻ chứ?"
"Đúng rồi, vui lắm, bác đúng là có tài, thế mà cũng nhìn ra được." Lôi Đại Bằng hớn hở giơ ngón cái:
Tả Nam Hạ xua tay bảo Lôi Đại Bằng ngồi xuống, khen :" Tiếp tục giữ gìn, cậu có tiềm chất của nhà triết học."
Những tiếng "ồ" vang lên khắp phòng, không ít sinh viên thì thầm với nhau, trong đó đúng là có tư duy triết học làm người ta thán phục. Học viện Lộ Châu có chút trầm lắng ngột ngạt, khiến cho sinh viên tự sát đa phần là người vừa học giỏi lại có đạo đức tốt. Còn người sống thư thái toàn là những loại vô tích sự. Hơn nữa nhìn xem đi, đại biểu của thể loại đó là Lôi Đại Bằng đúng là có ý thức bản thân cực cao, chẳng thèm để ý cảm thụ người khác, lúc nào cũng vui vẻ.
Được khen ngợi, tự tin của Lôi Đại Bằng bành trướng cực độ, mắt thi thoảng liếc Vương Hoa Đình, Vương Hoa Đình mím môi cười, làm hắn thấy hai người thực sự là trời sinh một đôi, hận không thể ngay lập tức thiên nhân hợp nhất.
" Được rồi, tiếp theo đây tôi lại hỏi một bạn học, cậu đó, người gần nhà triết học nhất, cậu tên là gì?" Tả Nam Hạ xoay người hỏi, đối tượng chính là Đơn Dũng:
Đơn Dũng đang nhìn Lôi Đại Bằng bất ngờ bị ông già hỏi, giật mình đứng dậy :" Đơn Dũng ạ."
"Cậu có câu hỏi nào không?" Tả Nam Hạ hỏi:
"Tôi ... Không có." Đơn Dũng không chuẩn bị gì cả, chẳng biết phải hỏi gì:
"Vậy tôi hỏi cậu, cậu không ngại trả lời chứ?" Tả Nam Hạ khách khí hỏi, Đơn Dũng lắc đầu, tất nhiên không ngại, dù thế nào mình cũng không kém hơn Lôi Đại Bằng. Ông già liền hỏi :" Cậu có tín ngưỡng không?"
Hả? Đơn Dũng tức thì nghẹn họng, miệng há ra mà nói không ra, đúng là vấn đề triết học khó đáp! Thời buổi này ai còn để ý tới thứ đó.
"Tôi hỏi câu khác, cậu có lý tưởng không?"
Lại lần nữa Đơn Dung mắc kẹt, bình thường nói tới lý tưởng chẳng qua là kiếm bao nhiêu tiền, làm quan lớn cỡ nào, nhưng trước mặt câu hỏi triết học mà trả lời như thế có tục quá không? Thế là lại xấu hổ đứng đó, chẳng nói được gì, ngay Lôi Đại Bằng cũng chằng bằng.
"Xem ra cậu không thông minh bằng cậu bạn Lôi Đại Bằng, cậu ấy đã bước đầu ngộ đạo, còn cậu vẫn cứ hoang mang lạc lối. Nói đơn giản thì cậu ấy biết phải sống ra sao, còn cậu thì vẫn chưa biết. Tôi kiến nghị cậu tìm hiểu triết học, đặc biệt là triết học Nho gia " đạo cao minh nhất là trung dung". Trong đó giảng tới nhập thế mà xuất thế, rất hợp với cậu. Ý chỉ vừa có sự nhàn nhã của xuất thế, lại hưởng niềm vui của nhập thế. Con người sống nên có sự sái thoát, tự tại một chút, còn gọi là " làm theo tâm ý mà không vượt quy củ", không cố ý theo đuổi tiền tài mới cảm thấy thoải mái, mới khiến cậu đứng ở góc độ cao hơn ... Mời ngồi, tôi đã hỏi rất nhiều rồi, chẳng lẽ không ai muốn làm khó tôi một chút à? Nếu thực sự là không thì tự tin của tôi cực độ bành trướng đấy, nói không chừng ra tới ngoài sẽ hô to muốn tinh thần triết học nhất thống học viện Lộ Châu, mọi người đều phải làm tín đồ của tôi rồi."
Tả Nam Hạ ra hiệu Đơn Dũng ngồi xuống, đi tới giữa giảng đường, nói đùa một câu, nhẹ nhàng như không mà giảng giải cả triết học Nho Đạo, khiến một đám học sinh ngô nghê hứng thú mạnh, không ít cánh tay giơ lên.
Hỏi đáp bắt đầu, có điều Đơn Dũng mơ mơ hồ hồ lại xuất hồn rồi, mấy câu nói của ông già như chạm vào dây thần kinh của y, cảm giác những lời đó có ám chỉ, nhưng nghĩ kỹ lại trống rỗng, giống như mộng tưởng không thể nào chạm tới.
Cao nhân, Đơn Dũng tức thì liệt ông già vào hàng ngũ cao nhân.
Không khí ngày một náo nhiệt, giáo sư Tống cũng gia nhập vào cuộc thảo luận, không ít nữ sinh đem quan niệm ái tình ra hỏi. Đơn Dũng thậm chí thấy Lôi Đại Bằng cũng hớn hở giơ cao tay muốn hỏi, đợi khi được điểm danh thì hỏi giáo sư Tả đã ăn trứng kiến chưa, nếu chưa thì lần sau mời bác ăn, làm cả khoa được thêm tràng cười.
Trong không khí sôi nổi, ánh mắt Đơn Dũng lại lần nữa liếc sang Tả Hi Dĩnh, cô ngồi đó đoan trang, điềm tĩnh, mỉm cười nhẹ nhàng nghe đủ thứ câu hỏi lỳ kỳ cổ quái của đám bạn học. Đơn Dũng cảm thấy ông già nói đúng lắm, con người nên sống sái thoát, tự tại một chút. Ví như Lôi Đại Bằng còn dám theo đuổi bí thư chi đoàn Vương Hoa Đình, mình cần gì phải rụt rè không dám theo đuổi cô gái xinh đẹp bên cạnh.
Vì thế Đơn Dũng nghiêng người, lần nữa nói với Tả Hi Dĩnh :" Cám ơn cô."
"Cám ơn cô có người cha trí tuệ như vậy, nếu không có ông ấy chỉ đường, tôi vẫn còn là con dê lạc đường."
"Không thể nào ngộ đạo nhanh vậy chứ? Tư chất của anh còn không bằng Lôi Đại Bằng mà." Tả Hi Dĩnh trêu, còn nhìn xem có ai để ý không:
" Tôi kém cậu ấy một chút, nhưng giờ bắt kịp rồi, nghe cha cô giảng tới tình yêu kiểu Platon, tình yêu thời hiện thực không hoàn mỹ, vì nó trộn vào thành phần dục vọng. Nồng độ dục vọng càng thấp, độ thuần khiết của tình yêu càng cao, đây là đề tài tình yêu kinh điển nhất mà tôi từng nghe." Đơn Dũng nghiêm túc nói, tựa hồ đã sùng bái tới không thể hơn được nữa, nhưng ghé tới gần đổi giọng :" Không biết vì sao, từ lúc nhìn thấy cô, tôi cứ ao ước tới tình yêu lý tưởng."
Câu này có ý vị trêu ghẹo, Tả Hi Dĩnh vừa lộ vẻ tức giận, Đơn Dũng bật cười, giải thích :" Đừng giận, tôi đang nói vấn đề thuần học thuật, nồng độ dục vọng rất thấp."
Tả Hi Dĩnh bị chọc cười, vội quay đầu sang bên, không để ý tới Đơn Dũng nữa. Có điều Đơn Dũng từ mặt bên nhìn gò má mịn màng thoáng hiện lúm đồng tiền, khẳng định là cô ấy đang cười, tức thì lòng hoa nở rộ, mong buổi tọa đàm này kéo dài vĩnh viễn.