WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 38: Ngũ cốc dư dả lấp đầy kho.

Chương 38: Ngũ cốc dư dả lấp đầy kho.


Tầng 9, phòng 906, tiễn đoàn lãnh đạo thành phố đi, Tả Hi Dĩnh cầm chai nước khoáng đổ vào ấm nước, Tả Nam Hạ đã bày xong bàn trà, lấy ống trà từ va li ra, trước tiên theo thói quen ngửi thử vị trà, nói :" Hoàn cảnh chỉnh thể so với lúc cha còn nhỏ kém hơn nhiều, chỗ nào cũng làm nhà ở xi măng, Nhị Hiền Trang mà xây như là trạch viện nhà địa chủ, làm gì có chút vẻ thảo mãng nào. Lộ Châu đặc thù ở văn hóa "hiệp", thứ này nhìn di tích cổ cũng chẳng thấy nữa rồi."

Ông đang nói tới khu phong cảnh buổi chiều dạo chơi, nơi trong truyền thuyết Tần Thúc Bảo cầm giản bán ngựa, rất là khó chịu với Đơn gia trang viên mà xây dựng như thành bảo.

Tả Hi Dĩnh mỉm cười đổi đề tài :" Chất lượng nước ở thành phố cũng không tốt, uống có vị đắng và chát."

" Ở quê vẫn tốt hơn, cha thật muốn làm lều cỏ sống bên hồ chưa nước." Tả Nam Hạ cảm khái rồi nhắc:" Đừng quên uống thuốc."

"Dạ" Tả Hi Dĩnh khẽ đáp:

"Nghỉ sớm đi, Học viện Lộ Châu lại mời, ngày mai tới giảng một buổi nữa, nói là giáo viên sinh viên trong trường mãnh mẽ yêu cầu . Ha ha ha, cha nghĩ là lại bịa ra thôi." Tả Nam Hạ rất tỉnh táo:

Tả Hi Dĩnh cười, tay đặt trên ấm nước, tách một cái nước sôi nút tự động tắt. Cô nhấc ấm lên, tay nghiêng đi, nước nóng rưới qua ấm trà, bước đầu tiên gọi là bạch hạc tắm rửa, rửa dụng cụ pha trà đồng thời nâng cao nhiệt độ của nó. Tả Nam Hạ cho một nhúm trà vào ấm, bước này gọi là Quan m nhập cung. Tả Hi Dĩnh rót nước từ trên cao, trải qua từng bước gió xuất phớt qua, Hàn Tín điểm binh ... dưới bàn tay khéo léo của Tả Hi Dĩnh, nước trà trong vàng nhẹ hết sức thích mắt. Lọc trà rót vào chén, vừa trong vừa sáng, trong xanh có vàng, chén đầy bảy phần, Tả Nam Hạ ngửi hương thơm, đưa lên miệng nhấp khẽ, lộ vẻ hưởng thụ khoan khoái.

"Hi Dĩnh, hay là mai con nghỉ đi, đừng theo cha tới Học viện Lộ Châu nữa." Tả Nam Hạ đột nhiên nói:

"Không sao đâu cha." Tả Hi Dĩnh thoáng nhíu mày, nhưng giãn ra rất nhanh:

Động tác nhỏ đó vị Tạ Nam Hạ thấy được, ông hơi ngả người tới :" Con để lại số điện thoại cho chàng trai tên Đơn Dũng kia rồi à?"

"Dạ." Tả Hi Dĩnh cười rất tinh nghịch:

"Không thấy cậu ta gọi điện cho con." Tạ Nam Hạ lấy làm lạ, cứ như hi vọng con gái có người theo đuổi vậy:

"Nhưng mà số điện thoại thiếu vài số, con đoán cậu ta không đoán ra đâu, mai nói không chừng lại mặt dày mày dạn gọi con là sư tỳ." Tả Hi Dĩnh bật cười thành tiếng, ba chàng trai gặp ở Hưởng Mã Trại đều rất thú vị:

Thấy con gái cười vui vẻ, Tả Nam Hạ không tán đồng :" Thế là không được rồi, con làm thế không phải trêu chọc người ta à? Con còn trẻ, nên vui vẻ thì phải vui vẻ."

" Hừm, ai bảo cậu ta trêu con." Tả Hi Dĩnh có chút đanh đá nói, nếu như chỉ có phần sau bữa cơm ở Hưởng Mã Trại thì nói không chừng là có chút thiện cảm, bây giờ thì cùng lắm là nửa tốt nửa xấu:

Tả Nam Hạ tựa có tâm sự, muốn nói lại thôi, chỉ có điều nhìn con gái cao hứng như vậy nên chiều ý con, có những chuyện đành tùy duyên.

Chuông cửa vang lên, Tả Hi Dĩnh đi ra mở cửa, đứng trước cửa là phục vụ viên của khách sạn, tay cầm một cái hộp, nhìn là biết tặng cha mình, cô cám ơn rồi quay về phòng.

"Ai thế?" Tả Nam Hạ hỏi:

"Lại tặng quà ạ" Tả Hi Dĩnh nói, khoe thứ trong tay ra:

Nghèo giữa phố chợ chẳng ai hỏi, giàu ở thâm sơn khách tới thăm, chuyến đi này tới Lộ Châu, ai gặp cũng coi như thân thích, nào thành ủy, nào chính phủ, cục đầu tư, cục văn hóa, còn đống đơn vị gì đó nữa, đều tặng đồ kỷ niệm, thổ sản không ít. Góc phòng đã chất đống mấy chục món rồi, Tả Hi Dĩnh định thuận tay ném vào đó, chợt í một tiếng giơ lên cao, ngạc nhiên nói :" Cha, hình như không phải đồ kỷ niệm đâu."

"Đưa cha xem nào." Tả Nam Hạ đưa mắt nhìn cũng ngạc nhiên, một cái hộp nhỏ dùng gỗ dương đóng đinh, quê hết sức, đợi cầm trong tay còn thấy âm ẩm, ông hỏi :" Ai tặng thế?"

"Phục vụ viên không nói ạ, chỉ nói là có người đặt ở tổng đài." Tả Hi Dĩnh cũng bị thứ trông hết sức quê mùa thu hút, hỏi :" Cái gì vậy cha, viết tên cha nữa kìa."

"Ừ, chữ đẹp đấy, Tả Nam Hạ tự mở, người này luyện phong cách bia thời Ngụy, không viết danh hiệu, gọi thẳng tên cha." Tả Nam Hạ nói đùa, kiếm thứ cứng cứng để nạy hộp, lấy luôn dao pha trà, nạy cái là được, vừa nhìn một cái là mừng rỡ:

Tả Hi Dĩnh sửng sốt sau đó kêu lên kinh ngạc.

Là mười hai con giáp hết sức sống động, có mùi lúa mạch, nhìn một cái là biết hấp bằng bột. Có điều ngạc nhiên là từng con búp bê bột to bằng lòng bàn tay đều rất ngộ nghĩnh đáng yêu, có hổ con oai phong, có rồng nhỏ tạo hình kỳ quái. Tả Hi Dĩnh không nhịn được yêu thích đưa tay sờ nhẹ, reo lên:" Ôi mắt là hai hạt đậu, đây là con chuột, nặn luôn cả móng này, cha nhìn đi .. Oa, đúng là tác phẩm nghệ thuật, loại bánh này ai nỡ ăn chứ?"

Tả Hi Dĩnh như cô bé con, hào hứng, thích thú, nói luôn miệng. Tả Nam Hạ lại cầm tượng hổ làm bằng bột lên, giải thích :" Đây là tập tục của Lộ Châu, gọi là "làm đầy kho", có từ thời Minh, sở dĩ gọi thế là vì mong cho kho đầy lương thực, ngũ cốc dư dả ... Có điều nặn đẹp thế này thì lần đầu tiên cha mới thấy, tài nghệ còn tốt hơn cả bà nội con."

Tả Hi Dĩnh chơi hết sức hứng thú, cầm từng con một lên xem, Tả Nam Hạ lại nói một bí mật thú vị, thứ này còn có huyền cơ, trong kho có bảo tàng. Nói rồi ông bẻ một con vật ra, quả nhiên có, nhân đỗ đỏ thẩm màu, đưa con gái nếm thử. Có lẽ do tâm tình tốt, nên hai cha con khen không ngớt, ăn mấy miếng Tả Hi Dĩnh nhớ ra cái gì đó, cầm máy ảnh lên chụp, trác cha tham ăn, làm cho mười hai con giáp không đầy đủ nữa.

Ăn mất một con, còn lại mười một con không nỡ ăn, khi pha ấm chà thứ hai, Tả Nam Hạ mời nhớ ra, hồ nghi hỏi :" Ai tặng thế nhỉ?"

"Đúng rồi, không thể nào là do đơn vị tặng được." Tả Hi Dĩnh cầm hộp gỗ lên nghiên cứu, phiến gỗ dương mong mỏng còn có mùi gỗ, âm ẩm, hẳn là mới làm chưa lâu. Lật lên xem mới phát hiện ở dưới dán nhãn "vận chuyển an toàn", còn có số điện thoại. Hai cha con tâm ý giống nhau, Tả Hi Dĩnh lấy điện thoại bấm số, tu tu kéo dài, không ai nhận máy.

Một món quà kỳ lạ, hai cha con nghĩ hồi lâu mà không ra.

Số điện thoại gọi tới thực ra ở ngay đối diện với khách sạn Khải Lai Duyệt, điện thoại trong tay Đơn Dũng, một tay cầm điện thoai, tay kia chống lên, số điện thoại trong tay đã đầy đủ, bốn số còn thiếu là 1,4,8,0.

Tích tắc nhìn thấy số điện thoại hiện thị trên đã khớp với số điện thoại Tả Hi Dĩnh cho mình ngày hôm đó, Đơn Dũng cười lệch miệng, tắt máy đổi sim mới. Có điều bốn số còn thiếu kia lại khiến y suy nghĩ, móc túi ra, những con số đại biểu ý nghĩa rất nhiều, ví như 5377 là anh muốn hôn em, 53981 là tao muốn đập bẹp mày, hay 5421 là anh chỉ yêu em, rồi 5491 là anh tới tìm em ... Đơn Dũng luôn cho rằng Tả Hi Dĩnh bày một trò đùa với mình, trò đùa đó hẳn trong con số, vậy con số đó có ý nghĩa gì?

Không thể nào là không có ý nghĩa, nếu không Tả Hi Dĩnh đã chẳng cười ranh mãnh khiêu khích như thế. Phàm là các còn số đều tìm được từ đồng âm, miệng y lẩm nhẩm 1480, 1480 ... 1 thì khẳng định là "cậu", 4 nghĩa là "là", vậy tám là gì?

"Cậu là bát ... Ba, bô, beng ... À, cậu là đồ ngốc." Đầu Đơn Dũng lóe sáng, vấn đề ở số 0, không phải là từ đồng âm mà là quả trứng, vậy 80 chính là đồ ngốc. Lập tức hiểu ý Tả Hi Dĩnh, nếu không tìm ra đáp án thì là thằng ngốc, nếu tìm ra đáp án thì cũng là thằng ngốc.

Q1 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.