Chương 47: Kẻ sĩ không gặp ba ngày đã khác hẳn. (3)
Là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, ngồi phía sau chiếc xe đạp, duỗi đôi chân thon dài, mũi bản chân cong lên, dáng vẻ tinh nghịch. Lúc này đến ngay cả Lôi Đại Bằng cũng không huýt sáo nữa, tới khi Đơn Dũng phanh xe lại bên đường, vẫn chưa hết kinh ngạc. Những người khác nhìn cảnh này hẳn cảm xúc không khác là bao.
Lại chả kinh ngạc à, Đơn Dũng đi xe đạp điện mà cứ như đi Mercedes. Không, e rằng còn khiến người ta hâm mộ đố kỵ hơn cả đi Mercedes.
Chính vì cô gái kia là người quay phim trong buổi tọa đàm của giáo sư Tả hôm đó, một cô gái xinh đẹp, ôn nhu, hiền hòa, một cô gái khiến không ít sinh viên hôm đó bàn tán suy đoán. Vậy mà bây giờ cô ngồi sau xe đạp điện của Đơn Dũng, mọi người đều mong cô xuất hiện, chỉ là sự xuất hiện này quá không hợp lý. Đã thế lại còn ăn mặc trẻ trung năng động của sinh viên, như cố ý tăng thêm một vẻ đẹp cho trường vậy, đi tới đâu tỉ lệ quay đầu là trăm phần trăm.
Còn Đơn Dũng tất nhiên chỉ được hưởng thụ phần ghen ghét trong đó, y thấy Lôi Đại Bằng, Vương Hoa Đình và đám người hội sinh viên sốc toái hóa đá luôn lòng đắc ý lắm.
Tả Hi Dĩnh ngồi phía sau thì vẫy tay:" Hi, Đại Bằng, sao không nhận ra tôi nữa à?"
"Cái cái cái cái ... cái cái ...." Môi Lôi Đại Bằng run rẩy, kinh ngạc tới nói không ra lời, nhìn Tả Hi Dĩnh áo sơ mi mỏng nhẹ xanh lơ, quần dài caro, tóc buộc lệch sang bên, xinh đẹp trang nhã không nói lên lời, cứ như em gái non tơ chưa tốt nghiệp trong trường. Lôi Đại Bằng không phải bị nhan sắc của cô kinh động, mà là không hiểu vì sao mặt trời lại mọc đằng tây lặn đằng đông như thế, chỉ Tả Hi Dĩnh lại chỉ Đơn Dũng, nửa ngày trời chỉ nói được một chữ đó.
Đơn Dũng quay đầu quay đầu lại thân thiết giới thiệu :" Chị, đây là Lôi Đại Bằng và bạn gái cậu ấy."
"Chào em, chị còn nhớ em, lần đầu tọa đàm có cả em." Tả Hi Dĩnh đưa tay ra bắt tay với Vương Hoa Đình:
Vương Hoa Đình đáp không được, không đáp chẳng xong, vẻ ngạc nhiên thấy rõ của Tả Hi Dĩnh làm có xấu hổ, làm Đơn Dũng một cái, Đơn Dũng cười gian xảo.
Mặc dù Vương Hoa Đình thực sự là mỹ nữ của Học viện Lộ Châu, nhưng đứng cảnh Tả Hi Dĩnh rõ ràng là thua kém, vóc dáng thấp hơn, làn da thẫm hơn, khí chất chẳng thấy. Tóm lại là Đơn Dũng nhìn trái nhìn phải, bất kể nhìn thế nào cũng thấy kém hơn. Có điều hai cô gái nói chuyện với nhau vài câu, ấn tượng về đối phương khá tốt, dừng lại một lát Tả Hi Dĩnh lại lên xe đi cùng Đơn Dũng, phương hướng là thư viện.
Lôi Đại Bằng phản ứng hơi chậm, cứ cắn ngón trỏ nửa ngày trời chưa thoát khỏi kinh ngạc, vẫn là Vương Hoa Đình có chút tức giận giục :" Đi thôi, có cái gì mà nhìn, vô dụng."
" Tôi mà vô dụng được như anh ấy thì tốt rồi." Lôi Đại Bằng tự than tự trách, đuổi theo Vương Hoa Đình hỏi :" Tôi, tôi không nhìn nhầm chứ, đó là con gái của giáo sư Tả đấy. Trình độ này của Đản ca thật không tầm thường, sao lại quyến rũ được rồi, sáng nay anh ấy nói, chúng tôi đều coi là bốc phét. Mỹ nữ bây giờ đều mù mắt à, toàn kiếm bần nông như Đản ca."
Mặc dù là anh em, nhưng Lôi Đại Bằng tự thấy đem so với Đơn Dũng, ở mặt tán gái mình có ưu thế hơn. Vương Hoa Đình nghe ngứa tai, mấy lần muốn cắt ngang lời hắn, không ngờ ý thức bản ngã của tên này rất cao, tự lẩm bẩm một mình, căn bản không thèm để ý tới cảm thụ của người khác. Hai người cứ thế đi được một lúc, đến khi tới giữa đám bạn học thì thầm to nhỏ, Vương Hoa Đình từ trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người mới hiểu ra hỏng rồi, vừa rồi mải nghĩ tới cô gái vừa gặp được kia, hồ đồ thế nào dẫn Lôi Đại Bằng vào đội ngũ nghênh đón.
Càng sợ cái gì thì thứ đó càng tới, Lôi ca chẳng những đến rồi, mà nhìn như có vẻ chẳng chuẩn bị đi nữa, mọi người nhìn nhau, sợ tên này xen vào làm ảnh hưởng tới thanh danh vốn chẳng ra sao của trường. Cả đám nhỏ giọng thì thầm, sau đó đẩy lớp trưởng lớp số hai Đinh Nhất Chí ra hỏi Lôi Đại Bằng :" Đại Bằng, sao cậu lại tới đây?"
" Liên quan gì tới cậu, tôi thích tới đâu thì tới." Lôi Đại Bằng vừa nhìn thấy gương mặt nghiêm túc trang trọng của Đinh Nhất Chí là khó chịu:
Đinh Nhất Chí không dám cãi nhau với loại này, quay sang nói nhỏ gì đó với người đi cùng, nhìn thấy lãnh đạo khoa và trường học từ trong khu nhà hành chính đi ra, một anh chàng đeo kính đại biểu cho khoa số học khuyên nhủ :" Lôi ca, hoạt động này do trường học tổ chức, hội sinh viên chúng tôi chỉ tới phụ họa ... Chúng tôi đón giáo sư Tả, anh ở đây, chúng tôi phải làm sao?"
Lôi Đại Bằng thì chẳng thấy mình sai chỗ nào, lại nhìn Vương Hoa Đình ngậm miệng không nói gì, hắn coi mình là tình địch toàn dân rồi, càng làm cao :" Cậu quản được chắc, ai thích thì người đó tới đón, tôi là sinh viên tự phát không được à? Tôi tới đón là chuyện của tôi, liên quan quái gì tới hội sinh viên, đừng nghĩ đeo cái danh đó thì cho rằng mình là người tổ chức. Có biết không hả, về biên chế, hội sinh viên ngang với tổ dân phố, về chức năng thì tương đương phòng kiếu nại, chẳng làm được chuyện rắm gì, có giỏi thì không cho tôi đón đi."
Không ai phản bác hắn, vì lãnh đạo trường đã nói cười đi tới, hai ba chiếc xe nối nhau đi vào, đi trước chính là chiếc Mercedes dài rất phong cách của khách sạn. Đám sinh viên trố mắt, không phải là chưa từng thấy cảnh tượng này, nhưng mà Lôi Đại Bằng chạy trước cả lãnh đạo đi ra đón giáo sư Tả thì đúng là chưa từng thấy.
Thôi xong rồi ... Vương Hoa Đình lùi vào đám đông trốn tránh, kêu khổ không thôi.
Hỏng rồi, đám cán bộ hội sinh viên không dám xông lên ngăn cản, ai mà biết Lôi ca dám đánh bọn họ luôn tại chỗ không, lúc đó có mà loạn à? Cả đám nhìn nhau, chẳng biết ai dẫn đầu đều đi theo.
Chết rồi ... Chủ nhiệm khoa Vương Hằng Bân giật bắn mình, đi thật nhanh tới rồi chậm lại, Lôi Đại Bằng mở cửa xe mất rồi
Chẳng có gì tồi tệ xảy ra, cửa xe vừa mở, Tả Nam Hạ từ trong xe bước xuống, vẫn bộ Đường phục vừa trang trọng lại thoải mái, vẫy tay chào hỏi mọi người rồi thân thiết kéo tay Lôi Đại Bằng ăn mặc như tân lang :" Sao lại là cậu?"
"Chân họ không nhanh bằng tôi." Lôi Đại Bằng chỉ đoàn người sau lưng:
"Thế à, ha ha ha ... À phải, tôi đang không biết làm sao đây, thấy cậu liền nghĩ ngay ra nhân tuyển tốt nhất rồi, đem máy quay của tôi tới đây." Tả Nam Hạ quay đầu nói, lấy máy quay phim đưa Lôi Đại Bằng :" Giúp tôi ghi lại hiện trường, đời này tôi không còn nhiều cơ hội giảng bài nữa rồi."
"Vâng, nhưng mà không làm miễn phí đâu nhé."
Trước mặt bao người Lôi Đại Bằng đòi thù lao, cả đám người sợ tới run rẩy, Tả Nam Hạ vẫn cười vui vẻ:" Chắc chắn rồi, lần trước ăn kim ngọc mãn đường của các cậu, tối nay tôi mời khác, mượn hoa hiến phật, mời mấy anh em các cậu tới khách sạn Khải Lai Duyệt, được không? Ở đạo ăn uống không phân già trẻ, nói không chừng tôi còn phải thỉnh giáo các cậu đấy."
"Úi dà, bác nói gì thế ... Chúng tôi mà không nể mặt thì ngại lắm, không vấn đề, không vấn đề." Có cơ hôi ăn miễn phí, Lôi ca sao bỏ qua được, luôn mồm đồng ý:
Thế là mọi người nhìn thấy một già một trẻ, cứ như hai ông cháu, một thì ngốc, một thì hiền, ông già nắm tay chàng trai nói cười một lúc, sau đó mới quay sang hàn huyên với lãnh đạo trường. Ngay cả người bạn cùng tuổi của ông là giáo sư Tống tựa hồ cũng có duyên với Lôi ca lắm, nói với hắn vài câu, thế là hai ông già cùng cười lớn. Còn đám người hội sinh viên chỉ được ông nói một câu cám ơn tiếp đãi rồi đi lên giảng đường.
Đoàn người hội sinh viên theo sau chót, lòng phỉ nhổ, bảo sao triết học suy vi, loại người như Lôi Đại Bằng lại được coi trọng, triết học không muốn suy vi cũng không được.
Theo sau đám đông, Vương Hoa Đình nhìn tên ngốc Lôi Đại Bằng nói cười thân thiết với hai ông già cứ nghĩ mình hoa mắt rồi, trong đầu có nghìn câu đó không giải được. Cô lại quay đầu nhìn thư viện, như có vạn phần không yên tâm, cảnh Đơn Dũng đưa Tả Hi Dĩnh đi làm cô không thoải mái ...