Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 50: Người sợ nổi danh heo sợ béo. (1)

Chương 50: Người sợ nổi danh heo sợ béo. (1)


Hồi lâu không nói, nhưng Đơn Dũng không rảnh rỗi, nhìn chằm chằm vào Tống Tư Oánh, tiêu điểm tập trung vào gương mặt, tựa hồ bất kỳ lúc nào cũng có thể ghé tới hôn cô. Lúc thì ánh mắt dừng ở đồi ngực căng tròn ẩn dưới chiếc áo mỏng manh, tựa hồ muốn khám phá quang cảnh che giấu phía dưới. Chớp mắt lại di chuyển xuống, váy cực bó, mơ hồ thấy được cả gờ quần lót bên trong. Ánh mắt lưu manh đó e là cô gái bình thường không chịu nổi.

Nhưng Tống Tư Oánh chịu được, thậm chí còn sán tới, chớp mắt :" Thế nào, điều kiện được chứ?"

"Chẳng thế nào cả" Lời trong miệng Đơn Dũng và ánh mắt y khắc hẳn nhau, khôi phục lại bình thường, lắc đầu nói :" Đại tỷ, lời của cô có vấn đề, nếu cô gây khó dễ với hội sinh viên, vậy thì đơn giản lắm, chướng mắt với ai thì bảo đám Lão Bao đánh một trận là đủ. Liên quan gì tới Hạ Béo, còn muốn đuổi người ta đi, lại ra điều kiện cao như thế ... Cô định trộm lừa, nên kiếm tôi nhổ cọc đấy hả?"

Hạ Béo thì không sinh viên nào không biết, chính là tên nấu cám lợn cho sinh viên ăn, theo tin đồn thì có chỗ dựa lớn, liên tục bao thầu nhà ăn ba năm. Loại người này không phải một sinh viên nào đó kéo ngã được, Đơn Dũng rất biết mình.

"Đơn Dũng, sao anh lại thế chứ, người ta tới tận nơi nhờ anh mà, tim anh rất lâu." Tống Tư Oánh kế thứ hai không thành lại chơi kế khác, giọng thỏ thẻ dậm chân lắc tay, như tình nhân hờn dỗi:

Đơn Dũng không cắn câu, hất tay Tống Tư Oánh ra:" Bớt nịnh tôi đi, chuyện này dù cô có hiến thân tôi thì cũng không làm."

"Hừ, nằm mơ!" Tống Tư Oánh thẹn quá hóa giận, không lấy lòng nữa, nói gì tới hiến thân :" Tôi có trộm lừa hay không thì anh cũng đã nhổ cọc rồi, đợi gặp xui xẻo đi."

Nói xong quay ngoắt người đi luôn, được mất bước không thấy ai gọi, thất vọng hết sức, chẳng những thất vọng mà còn nổi nóng. Sức hấp dẫn của mình chưa từng bị hoài nghi, chỉ có ở trước mặt Đơn Dũng là không hiệu quả, quay đầu lại, thấy Đơn Dũng lười nhác bò nhoài trên cái xe đạp, đúng là chẳng quan tâm rồi, không phải giả bộ.

Tống Tư Oánh càng giận, ngồi vào xe, khi tra chìa khóa nổ máy, cuối cùng tung ra chiêu sát thủ, thò đầu ra hô:" Này Đơn Dũng, đừng bảo tôi không quan tâm tới anh, sớm chuẩn bị đi, ban bảo vệ gọi Ma Can đến rồi, tiếp theo là Lão Bao, Chân Thối, Triệu Hướng Dương đều không thoát đâu, bọn họ bị giám sát cả rồi đấy."

Đơn Dũng nhếch mép :" Liên quan đếch gì tới tôi, tôi có tham gia đâu."

Ma Can là anh em của Lão Bao, chính là tên viết áp phích tẩy chay dán khắp nơi, đoán chừng cũng bị Tống Tư Oánh xúi bẩy. Nơi nào có người là có giang hồ, có giang hồ là có đấu đá, trường học cũng không ngoại lệ. Giờ Đơn Dũng đang đoán xem vũng nước này sâu tới đâu, không đơn thuần là chuyện của sinh viên nữa rồi, mà dính dáng tới lợi ích, cách xử lý tốt nhất là đặt mình ngoài cuộc. Không thì lấy được bằng tốt nghiệp hẵng ra tay. Bị xử phạt không chỉ một lần, Đơn Dũng học khôn rồi, tiền đề làm việc gì cũng phải đảm bảo an toàn cho bản thân.

Có điều e rằng không dễ thoát thân, Tống Tư Oánh quay xe, vẻ mặt biến thành cười trên đau khổ của người khác:" Ban bảo vệ tra hỏi, Ma Can khẳng định khai ra là ai sai phái, anh nói có liên quan tới anh không?"

" Nói vớ vẩn, hắn dám à? Với lại không phải là tôi."

" Hắn không dám, có điều tôi bảo hắn nói thế thì hắn sẽ làm."

Đơn Dũng khoanh tay trước ngực :" Cô đánh giá bản thân hơi cao rồi đấy, cô bảo hắn làm gì tôi còn tin, chứ bảo hắn đổ phân lên đầu tôi thì cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám."

Đừng nói Ma Can không dám, cả Lão Bao, Chân Thối cũng chưa chắc đã dám, huống hồ Đơn Dũng vẻn vẹn chỉ hiến kế thôi chứ y không làm gì.

Tống Tư Oánh chẳng giận :" Tôi chẳng là gì, nhưng anh thì là cái thá gì? Vốn hắn không dám, nhưng tôi nói tôi là bạn gái của anh, có chuyện gì anh sẽ gánh cho tôi, ha ha ha ... Bằng vào thanh danh của anh, không làm người cầm đầu thì chẳng thể tìm ra ai hơn được nữa."

Không đợi Đơn Dũng xông tới, Tống Tư Oánh đã bỏ lại tràng cười dì rồi rồ ga phóng mất, bỏ lại Đơn Dũng chạy được mấy bước đuổi không kịp đang tức tối nhổ nước bọt.

Xem ra đúng là người sợ nổi danh, lợn sợ béo, bị ép lên thuyền giặc rồi, Đơn Dũng không coi lời của Tống Tư Oánh là lời hăm dọa, loại con gái đó có chuyện gì mà không dám làm?

Chuyện này không dễ xử lý, đám người của ban bảo vệ không phải loại tử tế gì, thông thường là đám con cháu giáo viên học hành chẳng ra sao, mất dạy láo lếu không xin được việc được chiếu cố vào trường làm việc. Cảnh sát không ra cảnh sát, dân chẳng phải dân, rất biết chỉnh đám sinh viên chưa trải đời. Nếu bị ban bảo vệ nắm thóp thì sẽ có cả đống phiền toái.

Đứng đó chốc lát, Đơn Dũng biết mình không thoát được rồi, lấy di động ra, nhắn tin cho Lão Bao, Chân Thối, Đại Bằng, Tư Mộ Hiền. Xem ra phải chuẩn bị trước, đừng để người ta tìm tới nơi lại cuống lên. Tin nhắn gửi đi ngẩng đầu lên sững người, Tả Hi Dĩnh không biết ra từ bao giờ, đứng ở cửa thư viện nhìn Đơn Dũng đầy hứng thú.

Hỏng rồi, vừa xong cùng Tống Tư Oánh lôi lôi kéo kéo không phải bị chị ấy nhìn thấy rồi chứ, đi tới cẩn thận hỏi hỏi:" Chị xong việc rồi à?"

"Ừ" Tả Hi Dĩnh nhấc túi xách nữ lên, tựa hồ như không thấy gì cả. Đơn Dũng dắt xe hỏi :" Đi đâu đây, hay là đợi thầy Tả, tọa đàm còn chưa xong."

" Vậy thì đợi, hoàn cảnh ngôi trường này không tệ." Tả Hi Dĩnh thuận miệng nói:

Cô không lên xe, có vẻ là định tản bộ trong trường, Đơn Dũng dắt xe bám sát, hồi lâu không biết phải mở miệng như thế nào, cũng không biết sư tỷ có nhìn thấy mấy trò nhỏ của Tống Tư Oánh không?

"Sao cậu không nói gì cả?" Tả Hi Dĩnh như không biết gì, lên tiếng hỏi:

" Xin lỗi chị." Đơn Dũng đột nhiên nói một câu như thế, từ lúc quen biết Tả Hi Dĩnh, cười người trở nên lễ độ hơn, trước kia y cơ bản là không dùng tới mấy từ kiểu cám ơn, xin lỗi.

"Xin lỗi cái gì?" Tả Hi Dĩnh cố tình hỏi, mi chớp chớp:

"Em không nên cãi nhau với quản lý thư viện, làm ông ấy mất mặt." Đơn Dũng nói rất thành khẩn, trong lòng y cũng nghĩ thế thật:

"Thực ra cậu nói không sai, vấn đề của xã hội lại để một người gánh vác, đúng là chẳng có gì vẻ vang. Cha tôi cũng thường nói, đây là thời đại thiếu tín ngưỡng và luân lý, hoàn cảnh như thế hủy hoại văn hóa truyền thống còn quá cả bệnh dịch và chiến loạn."

Tả Hi Dĩnh nói rất sâu sắc, Đơn Dũng tựa hiểu tựa không, cảm giác tự ti không vì hai người thân thiết mà biến mất, còn rõ ràng hơn. Tả Hi Dĩnh không coi Đơn Dũng là người ngoài :" Có điều quản lý Lý nói cũng không sai, đây là chuyện vinh quang, có những chuyện đúng là cần người đứng ra gánh vác, trên đời này thế nào cũng cần người đặt thiên hạ lên trước nhất đúng không? Nếu ngay cả một người cũng không có thì không phải thế giới càng vô vọng à?"

"Chị, chị nói quá thâm thúy rồi, tư tưởng của em không theo kịp tầng cấp của chị." Đơn Dũng nửa nói đùa, lời này đúng hơi sâu thật, tựa như có chút mâu thuẫn nữa:

"Làm gì có thâm thúy như vậy, thực ra tôi nói chuyện cậu biết và cậu thích thôi." Tả Hi Dĩnh thấy y không hiểu thì giải thích :" Cậu biết Tứ thập khúc cung điều nói về cái gì không?"

"Không biết."

"Kịch Na"

"Cái đó thì em biết, không phải là là kịch trừ tà ở quê sao, cùng một mạch với kịch Thượng Đảng."

" Thấy chưa, tôi đã nói là cậu biết mà, cùng với cả ẩm thực, hai thứ này đều thuộc về một nhánh của văn hóa địa phương, chỉ tiếc là nhiều thứ không còn người kế tục nữa. Đúng rồi Đơn Dũng, mười hai con giáp mà cậu tặng cha tôi làm đẹp lắm, có đặc sắc địa phương, cha tôi nói người làm ra được thứ đó có tài nghệ rất cao, tâm tư tinh tế mẫn cảm. Cha tôi đánh giá cậu cao lắm." Tả Hi Dĩnh nói:

Q1 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch