Té ra còn có người ngủ. Trên giường ú a ú ơ vài tiếng, Lôi Đại Bằng xoay người làm giường kêu kẽo kẹt vì sức nặng của hắn, mắt khó khăn lắm mới mở ra được mắng Tư Mộ Hiền đừng quấy rầy người ta ngủ. Có điều vừa nhìn thấy gương mặt âm u của chủ nhiệm khoa thì giật mình bò dậy. Vừa bò dậy một liền phơi bày hết cảnh xuân trước bàn dân thiên hạ, lộ ra hai cái mông nần nẫn phì nhiêu, làm cô giáo Nhâm và Vương Hoa Đình vừa mới tới cửa vội tránh đi.
Trưởng ban Sử không chấp nhận được thứ lười biếng thế này, có phần tức giận quát :" Giữa ban ngày sao không mặc quần áo?"
"Em ngủ khỏa thân chứ có phải chạy khỏa thân đâu, dù là chạy khỏa thân chăng nữa cũng là vì nghệ thuật, có gì sai đâu?" Lôi Đại Bằng quay đầu lại, giọng điệu khó chịu đốp lại trưởng ban Sử một câu:
Tư Mộ Hiền ít nhiều biết hay dở, khoác áo cho tên này, chủ nhiệm Vương giục Lôi Đại Bằng mặc quần áo, lại giục hắn đi rửa mặt. Lôi Đại Bằng mặc quần áo xong vẫn không vui cầm chậu tới phòng bên cạnh lấy nước. Lúc này cô giáo Nhâm Quân và Vương Hoa Đình mới vào phòng.
Phòng KTX đại học thì nơi nào cũng như nơi nào thôi, giường hai tầng, bàn cá nhân, đơn giản hết mức. Bốn vị khách không mời mà tới đều nhìn Tư Mộ Hiền mà không nói gì cả. Tư Mộ Hiền người mong manh nhỏ bé, mặt mũi sáng sủa hiền lành, nhìn thế nào cũng giống người quy củ nề nấp, dù có đưa tới trường cao trung cũng chẳng bắt mắt. Dáng vẻ này ngay trưởng ban Sử cũng chẳng thể hình dung ra cảnh hắn vung tay hô vang, lãnh đạo cuộc biểu tình. Ngược lại có chút hoài nghi tên Lôi Đại Bằng trông rất giống vai phản diện kia. Cô giáo Nhâm và chủ nhiệm Vương Hằng Bân thì thở phào, vì tên khó chơi nhất có khả năng xúi bẩy nổi loạn nhất là Đơn Dũng không có ở đây, chỉ có Tư Mộ Hiền và Lôi Đại Bằng không thể gây ra chuyện gì.
Có tìm được chân tướng ở đây không? Rồi thì thế nào? Nhất thời không ai lên tiếng. Tư Mộ Hiền càng không hiểu ra sao, trong lòng hoài nghi phải chăng Lôi Đại Bằng bị ban sinh viên hay trong khoa nắm được thóp gì đó.
Nhất thời trong phòng KTX, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Một lát sau Lôi Đại Bằng mang cái đầu ướt sũng lau mặt trở về, chăn đệm đã được Tư Mộ Hiền gấp gọn gàng, bốn người kia vẫn đứng đó, vừa chạm ánh mắt họ, Lôi Đại Bằng giật mình, chột dạ giải thích :" Này, làm sao thế? Sao lại nhìn em như vậy? Em lâu lắm rồi không tới KTX nữ dán giấy tìm bạn gái. Với lại bây giờ nữ sinh có người chủ động đi làm gái, em công khai tìm bạn gái cũng không có gì sai đâu nhé?"
Cô nữ sinh Vương Hoa Đình suýt phì cười, vội mím chặt môi, cười bây giờ thì bất nhã quá, người bạn học này của cô ở trong lớp mỗi lần lên tiếng có thể sốc cả đám. Nhìn mặt trưởng ban Sử đã tối đen rồi, cô vội chuyển đề tài :" Không hỏi cậu chuyện đó, Đơn Dũng cũng ở phòng này sao?"
" À, giường trên, Đơn Dũng là lão đại, tôi là lão nhị, Tư Mộ Hiền là lão tam." Lôi Đại Bằng chỉ giường lão đại, không có ai cả, chẳng những chỉ mà còn giải thích :" Đơn Dũng không chỉ là lão đại trong phòng, còn là anh nuôi của tôi, tôi gọi mẹ anh ấy là mẹ nuôi, gọi cha anh ấy là cha nuôi, nỏi ra chúng tôi là anh em. Anh ấy mặc dù họ Đơn, nhưng đó là từ đa âm, cũng có thể đọc là Đan, cho nên giang hồ gọi là Đản ca, đám huynh đệ gọi anh ấy là Đản Đông ca ( đau bi) "
Đản Đông? Đây là từ lưu hành trong giới sinh viên, ai ngờ Lôi Đại Bằng nói trắng phớ ra như thế, Vương Hoa Đình giật mình. Không chỉ cô, cả ba người còn lại đều sốc, lại còn giang hồ nữa, lời này chủ nhiệm Vương nghe thôi đã muốn đá người rồi.
Vậy mà Lôi Đại Bằng còn tưởng là mình chưa giải thích rõ ràng, nói rõ hơn:" Mọi người đừng hiểu sai, không phải anh ấy đau bi mà là ai gặp phải anh ấy thì người đó đau bi."
Phì, lần này tới cô giáo Nhâm cũng không nhịn được mà phì cười, đoán chừng quá nửa là tức quá mà cười. Tư Mộ Hiền nhìn Lôi Đại Bằng cũng tức cười, thực ra ai gặp phải tên đó cũng có cảm giác đau bi ấy.
Sử trưởng Sử không cười, mày nhíu chặt, mắt có cảm giác tóe lửa, chưa nói tới Đơn Dũng, riêng tên này thôi đủ cho ông ta đau bi rồi. Chủ nhiệm Vương không nhịn được mắng :" Không hỏi thì cậu đừng có nói, học Trung Văn bốn ăn mà ăn nói thế đấy hả? Trưa nay cậu ăn cơm ở đâu? Giờ ăn cơm làm cái gì? Lảm nhảm lắm thế ..."
" Nhà ăn ..." Lôi Đại Bằng trả lời, có chút bực tức, nào là chủ nhiệm khoa, trưởng ban sinh viên rồi chủ nhiệm lớp, mà lại hỏi tới chuyện ăn cơm buổi trưa, đầu lóe sáng. Dù là người ngốc mấy cũng hiểu ý đồ họ tới đây, đột nhiên hắn cười, cười ngoạc miệng, vừa cười vừa đắc ý nói:" Ố ồ ồ, tôi hiểu rồi, mọi người tới tìm người lãnh đạo vụ tẩy chay nhà bếp, ha ha ha ... Lần này tìm nhầm người rồi, buổi trưa em còn ăn trưa ở nhà ăn, Tư Mộ Hiền ăn không hết, thừa một nửa. Không tin em dẫn mọi người tới bếp đối chất, em tới bếp lấy cơm, còn nói chuyện với họ, hôm nay cả trường tẩy chay chỉ hai đứa bọn em là không ... Không tin cứ nhìn xem.
Hắn cười như chỗ không người, cứ như là mưu kế thành công, còn lấy khay cơm chưa kịp rửa ra làm bằng chứng. Mỡ lợn đã đông cứng thành trạng theo keo trắng rồi, chẳng biết Lôi Đại Bằng vô tâm hay cố ý mà đưa thẳng tới trước mặt xử trưởng Sử, ông ta kinh tởm đẩy qua bên.
Tư Mộ Hiền sợ tên này gây chuyện, vội ngăn lại, giải thích buổi trưa hai người họ thấy đám sinh viên biểu tình thì đi cửa sau vào bếp lấy cơm. Chuyện kích động sinh viên trong trường tẩy chay nhà bếp à, Lôi Đại Bằng ngốc đâu, tất nhiên là phủ nhận. Ngay cả chuyện mình hô khẩu hiệu hẳn cũng chối phắt, còn lão đại Đơn Dũng thì hôm nay không ở trường mà về nhà rồi, hơn nữa còn về nhà đã hai ngày.
Nói như vậy bọn họ đi tìm người cầm đầu biểu tình lại tìm được hai người không biểu tình, trưởng ban Sử mất hứng. Nhưng Nhâm Quần và Vương Hoa Đình thì thở phào, chỉ cần không phải là học sinh trong lớp gây chuyện thì tốt rồi, vậy có thể kê cao gối ngủ kỹ.
Giờ thì chủ nhiệm Vương sắc mặt ôn hòa hơn hẳn, chỉ Lôi Đại Bằng :" Trưởng ban Sử, anh biết tình hình năm số bốn đấy, chỉ có vài nam sinh thôi, nếu không phải là bọn chúng thì không phải là khoa Trung Văn chúng tôi cầm đầu. Tôi cảm thấy chúng ta không nên làm phức tạp hóa mọi chuyện. Hơn nữa phương pháp này đúng sai phải bàn lại, sinh viên tẩy chay nhà bếp, thế thì nâng cao chất lượng thức ăn, nâng cao phục vụ và hậu cần là được, cần gì đưa tới tầm cao đức dục và chính trị?"
"Đúng, chủ nhiệm Vương quá anh minh, đây là vấn đề của cái bụng, liên quan gì tới nhận thức và tư tưởng chứ? Cơm nước trường ta tệ hại lắm."
Lôi Đại Bằng không chịu làm quần chúng xen vào, Tư Mộ Hiền muốn ngăn cản, nhưng hắn không nói ra thì không thoải mái, đẩy Tư Mộ Hiền sang bên, lớn tiếng chỉ điểm :" Mọi người có biết không, thức ăn trường ta ghê lắm, có thể làm vật liệu xây dựng luôn đấy. Vì sao à? Mì mềm tới có thể làm vôi trét tường, gạo cứng tới có thể xây nhà, canh thì mùi vị tệ tới mức đem làm xi măng luôn. Bánh bao ấy à, vừa ra lò đã là kết cấu bê tông, răng không tốt nhai không nổi ... Em hoài nghi đều bếp của chúng ta xuất thân kiến trúc xây dựng. Đó mà là làm cơm à, đó là ép mọi người lên Lương Sơn, không tạo phản không được."