" Tôi nói này Đại Bằng, cậu không nói thì người ta cùng lắm chỉ coi cậu là thằng ngốc thôi, cậu mở miệng ra một cái người ta biết ngay cậu bị não tàn." Tư Mộ Hiền ngồi trên giường cười muốn co giật, chỉ Lôi Đại Bằng rơi vào tự luyến nghiêm trọng:" Con nữa, sau này cậu đừng nói lung tung nữa được không? Tôi còn sợ cái mồm của cậu, mấy chuyện tham ăn, háo sắc mà cũng đem ra ngoài nói được sao?"
Lôi Đại Bằng chẳng thèm quay đầu ném một câu :" Đừng nói mấy câu chua lè nữa, lão đại nói, tham ăn dưỡng vị, lười làm dưỡng thân, háo sắc dưỡng nhãn, nam nhân tam hảo có gì không tốt? Bảo sao trông cậu như người của xã hội cũ, vì cậu không thích cái nào trong ba cái đó. Cậu phải học lão đại của chúng ta, ăn uống chơi bời, mặt nào cũng tinh thông."
Chát, Tư Mộ Hiền tự vả mặt mình, ai bảo phạm vào đại kỵ tranh cãi với Lôi Đại Bằng, IQ mà hạ thấp ngang hàng với thằng đó mới tranh luận thì căn bản không thắng nổi. Bảo sao mà chủ nhiệm Vương, cô giáo Nhâm, trưởng ban Sử quay người đi luôn. Nghĩ tới đó không nói nữa, nằm xuống gối xem sách.
Lôi Đại Bằng cũng có điểm hay, không tranh luận với hắn thì hắn không cãi nhau với anh, rất yên tĩnh. Sau khi YY bí thư chi đoàn một lúc thì quay lại giường lấy cái MP5 ra, đeo tai nghe vào, đoán chừng là xem phim nghệ thuật để tiết dục, cuộc sống hạnh phúc dùng tay giải quyết.
Có điều chưa kịp hạnh phúc thì điện thoại gọi tới, Lôi Đại Bằng vừa nhận điện thoại một cái là trở nên hưng phấn, Tư Mộ Hiền biết ngay là điện thoại của lão đại. Lôi Đại Bằng nói vài câu cúp máy, vội vội vàng vàng kéo Tư Mộ Hiền đi :" Đi nào, đi nào, lão đại sắp xuống núi rồi, bảo chúng ta ra đầu đường đợi, lần này anh ấy chơi lớn, tôi lái xe cha tôi tới, chúng ta kéo cả xe cá về."
Đây là chuyện đi câu cá mò ba ba đã giao hẹn trước, vì chuyện này mà lão đại trốn học hai ngày để chuẩn bị. Trong trường đại học trừ đi học ra thì làm chuyện gì cũng hứng thú. Ngay cả Tư Mộ Hiền cũng lên tinh thần, thay giày thể thao, khóa cửa phòng, chạy xuống lầu rời trường.
Những học sinh thành tích tốt đạo đức tốt ở trong trường học một khi rời trường chưa chắc còn cảm giác ưu việt.
Ngược lại, mấy đứa ngu ngốc trong trường, chưa chắc là ở đâu cũng ngốc.
Câu nói này dùng với Tư Mộ Hiền và Lôi Đại Bằng rất thỏa đáng. Ví như Tư Mộ Hiền biết, gia cảnh của Lôi Đại Bằng tốt hơn tuyệt đại đa số sinh viên trong trường, hơn nữa không phải hơn một chút đâu. Nếu không bằng vào cái IQ của Lôi Đại Bằng mà học đại học tới gần tốt nghiệp được thì quá sức vô lý. Nhưng đừng thấy hắn ngốc mà coi thường, chuyện ngoài trường học, hắn còn giỏi hơn mười sinh viên thông minh.
Chứ không à, xe hắn kiếm được là xe công của đại đội thành quản, sau đó Tư Mộ Hiền tận mắt chứng kiến hắn lại tới khu chợ Đài Anh Hùng tìm mẹ hắn. Đoán chừng là lại lấy danh nghĩa trường học thu phí bừa bãi, lừa mẹ hắn vài trăm tiêu vặt. Sau đó mua túi lớn đồ uống đồ ăn vặt, chính thức lên đường.
Lên đường một cái, Lôi Đại Bằng vênh váo ngay, diễu võ dương oai đi từ phố Đông tới thẳng ngoại ô, gặp phải xe riêng chắn đường, hắn bật loa lên nói một câu đầy khí thế " Xe biển sổ XXX tránh đường, đừng gây trở ngại công vụ." Chiêu này cực kỳ hữu dụng, đi tới đâu thông đường tới đó.
Trong xe, Tư Mộ Hiền nhìn bộ dạng ngông nghênh của của hắn, lại lôi lời cũ rích ra nói :" Đại Bằng, chúng ta bớt phô trương đi chút được không? Cha cậu là tiểu đội trưởng thành quản, không phải là thủ trưởng lớn. Mẹ cậu là tiểu thương hộ, không phải là đại phu hào. Huênh hoang thế làm gì? Cậu nghĩ mình là con cái là quan quý, xảy ra chuyện có người đỡ cho à?"
" Xảy ra chuyện gì được, xe thành quản ngay CSGT cũng chẳng ngăn, xem đi, dọa một đám sợ chạy té khói rồi, ha ha ha."
Lôi Đại Bằng lái xe còn cố ý bóp còi, thế là hay rồi, quanh quảng trường có rất nhiều tiểu thương gánh hàng, đẩy xe, đạp xe ba bánh sợ tái mặt. Vừa nhìn thấy xe chấp pháp của thành quản là bọn họ cứ như thấy ôn thần bỏ chạy tứ tán, làm Lôi Đại Bằng cười run người.
Cái trò này được Lôi Đại Bằng thích lắm, có lúc hắn còn trộm đồng phục thành quản của cha hắn, dọa mấy bác gái bán hoa quả trước cổng trường chạy bán sống bán chết. Lừa lần nào chuẩn lần ấy, lúc nào cũng có thể xách một túi quả về phòng.
Vừa đi vừa cười, Lôi Đại Bằng rảnh rỗi còn nhìn Tư Hiền đệ một cái, Tư Mộ Hiền không vui ra mặt, hắn cũng biết chiếu cố tâm tình anh em, biết Hiền đệ không thích trò của mình, vội đổi giọng điệu :" Đừng giận, mặc dù cậu có ý kiến với tôi, thấy tôi phóng túng không coi ai ra gì, nhưng tôi trong ngoài như một, nội tâm thuần phác. Nói ra chúng ta đều là thuộc giai cấp rễ cỏ, một đôi huynh đệ cùng khổ."
Tư Mộ Hiền bị hắn chọc cười, mắng :" Bằng vào gia cảnh nhà cậu mà còn là rễ cỏ à? Có mà cỏ độc."
" Cỏ độc cũng là cỏ mà, ha ha, so với loại thảo khấu như lão đại, chúng ta đều là mầm non tốt." Lôi Đại Bằng cười lấy lòng, đem lão đại ra làm kẻ thù chúng:
Cười một cái là qua, giống như bao lần trước kia, không cần biết có bao chuyện không vui đều duy trì không quá ba phút.
Nhiều lúc Tư Mộ Hiền cũng lấy làm lạ vì sao mình lại có thể thân thiết với một tên vừa tham ăn, vừa lười làm lại còn vừa ngu vừa đần như Lôi Đại Bằng. Nói đi cũng phải nói lại, thời buổi này nhà ai có chút gia thế, có chút chức vị, có chút học vấn thì đều mắt cao hơn trời. Muốn kiếm được người bạn chẳng có chút tâm cơ, chẳng có chút mục đích nào, hoàn toàn thuần túy thật không dễ. Chỉ còn lại tên đầu óc chậm chạp ngu ngốc như Lôi Đại Bằng thôi.
Nghĩ tới đó Tư Mộ Hiền lại cười, Lôi Đại Bằng cũng cười, hắn cười rất ngốc, nhưng ngốc chân thành, ngốc tới mức nhiều lúc Tư Mộ Hiền nhìn mà không đành lòng mắng hắn. Hối hận vì phá ngang cơ hội vênh vào hiếm có của hắn, Lôi Đại Bằng ở trường suốt ngày bị người ta coi là thằng ngốc để trêu chọc, hiềm được một hồi uy phong.
Mà rời thành phố thì ngay cơ hội cũng chẳng có, bọn họ lái xe hơn 20 phút liền tới chân núi. Khi dừng xe thì ở ngã rẽ đã có người đại sẵn, đang mỉm cười vẫy tay với bọn họ.
Chính là lão đại Đơn Dũng, nhìn tướng mạo thì ăn đứt Lôi Đại Bằng và Tư Mộ Hiền, chiều cao một mét tám, mắt to mày rậm, mũi cao miệng rộng, tiêu chuẩn của đại hán phương bắc. Mặc một bộ trang phục dã ngoại xanh quân đội, đứng thẳng ở đầu đường, vừa uy vũ lại đẹp trai.
Cơ mà, uy vũ thì uy vũ thật đấy, chỉ là nhìn có chút giống lúc nào cũng muốn gây sự. Đẹp trai thì đúng là đẹp trai, chỉ là đẹp trai tới mức có chút thổ phỉ, đứng đâu cũng giống sơn tặc chặn đường.
Vừa thấy xe dừng lại, người đi xuống, Đơn Dũng lớn tiếng gọi :" Nhị Lôi, không tệ cậu với cái xe này là một đôi trời sinh, có thể kế nghiệp cha cậu rồi."
" Hì hì đương nhiên, lão đại, nhớ anh chết mất, anh chơi bời vui sướng rồi, làm bọn em ở lại buồn mớ đời."
Lôi Đại Bằng vừa đi xuống làm động tác kích động khoa trường, chạy thẳng tới ôm chầm lấy, nào giống bạn học, giống như anh em cùng mẹ sinh ra. Tư Mộ Hiền không khoa trương tới vậy, hắn xuống xe thì Lôi Đại Bằng vẫn ôm Đơn Dũng không chịu buông tay.
Đơn Dũng cười đẩy Lôi Đại Bằng ra chỉ bốn cái túi dưới chân:" Xách lên xe, anh chơi cái gì chứ, bận tìm nguyên liệu đấy."