- Thạch Mục huynh nếu vẫn cảm thấy hơi áy náy, vậy sau này huynh có được linh tài, linh thảo hiếm thấy gì, chiếu cố một chút đến việc làm ăn của Phi Thiên Thử Tộc ta, taị hạ vô cùng cảm kích.
Thư Hữu Kim nói thêm.
- Vậy được, Thư huynh đã nói như vậy, nếu ta tiếp tục từ chối lại trở thành hơi kiêu ngạo. Vật này ta xin nhận, sau này nhất định hồi báo.
Thạch Mục cầm “Nhiệt Hải Tuyền Linh” nói.
Thư Hữu Kim mặt cười vui vẻ, hỏi tiếp:
- Vậy Thạch Mục huynh định khi nào sẽ khởi hành?
- Đi ngay bây giờ.
Thạch Mục đáp.
- Nếu như vậy, có chuyện này ta muốn nói với Thạch Mục huynh.
Thư Hữu Kim trầm ngâm một chút, nói.
- Chuyện gì vậy?
Thạch Mục ánh mắt liếc lên, hỏi.
- Là chuyện liên quan đến Phương Đạt.
Thư Hữu Kim tiếp lời.
- Phương Đạt? Hắn không phải là đã đi khỏi rồi sao?
Thạch Mục hơi ngạc nhiên hỏi.
- Trước đây Phương Đạt và An Hoa giống nhau, vẫn luôn ở lại Phượng Dực Thành đợi Thạch huynh xuất quan. Có điều mười mấy ngày trước, hắn đột nhiên rời khỏi Phượng Dực Thành đi về hướng Tử Tinh Nhất Tộc ở Tử Điện Tinh rồi.
Thư Hữu Kim nói.
Thạch Mục ánh mắt lóe lên, hắn cũng có hiểu biết chút ít sự tình của Tử Tinh Ma Ngưu Nhất Tộc.
Sau khi Tộc trưởng của Tử Tinh Ma Ngưu Nhất Tộc chết ở Phượng Dực Thành, vị trí Tộc trưởng liền rơi vào tay của Phương Sách. Phương Sách không gia nhập vào liên minh của Thiên Phượng tam tộc mà nhanh chóng quay về Tinh Cầu của bản tộc.
Lúc này Phương Đạt quay về Tử Điện Tinh làm gì?
- Ta cũng không biết mục đích quay về của Phương Đạt. Có điều theo như tin tình báo của Phi Thiên Thử Tộc chúng tôi, hình như Tử Tinh Ma Ngưu Nhất Tộc đã xảy ra biến cố gì đó, nên Phương Đạt mới vội vội vàng vàng quay về.
Thư Hữu Kim nói.
- Ngày nay nguyên cả Tử Tinh Tộc đều nằm trong tay của Phương Sách, Phương Đạt lại quay về lúc này, sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Thạch Mục chau mày nói.
- Đúng là như vậy, Tử Điện Tinh vừa hay lại ở gần con đường Thạch huynh quay về, chỉ cần điều chỉnh một chút, trong lúc quay về có thể ghé qua xem thế nào. Dù sao chúng ta cũng đều là bạn bè.
Thư Hữu Kim nói.
Thạch Mục nghe vậy gật đầu.
- Hơn nữa, Phương Đạt quay về Tử Điện Tinh, mục đích chắc là muốn đoạt lại vị trí Tộc trưởng. Thạch Mục huynh nếu có thể giúp hắn đăng lên làm Tộc trưởng. Vậy sau này chúng ta sẽ có thêm một đồng minh hùng mạnh.
Thư Hữu Kim lại nói.
Ánh mắt Thạch Mục sáng lên, hắn cũng đã nghĩ tới điều này.
- Trong Tử Tinh Ma Ngưu Nhất Tộc có những cao thủ nào?
Hắn trầm ngâm một lát, hỏi.
- Tất cả đều ở trong này, Tộc trưởng của Tử Tinh Tộc đã chết, hiện nay chỉ còn lại hai người tu vi đạt mức Thần Cảnh, mà đều là Thần Cảnh sơ kỳ. Với tu vi của Thạch huynh tin rằng đủ khả năng để đối phó.
Thư Hữu Kim lại lấy ra một thanh Ngọc Giản đưa cho Thạch Mục, chuẩn bị rất chu toàn.
- Được.
Thạch Mục cầm lấy Ngọc Giản cất vào.
Hai người lại nói thêm vài câu rồi Thạch Mục cáo từ, cùng An Hoa ra khỏi cửa hàng, đi về hướng Truyền Tống đại điện.
Truyền Tống đại điện vẫn giống như trước không khác gì, chỉ là dòng người qua lại ít hơn trước rất nhiều.
Thạch Mục nhè nhàng thở dài một hơi, cùng An Hoa bước vào Truyền Tống Trận.
Trong nháy mắt, hào quang tỏa sáng, hình bóng hai của người biến mất không dấu vết.
………
Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, trong hư không bên ngoài tinh vực, một chiếc phi xa xuyên không chạy nhanh như bay.
Có hai hình bóng đứng trên phi xa, đó chính là Thạch Mục và An Hoa.
Con đường mà Thư Hữu Kim sắp xếp quả nhiên rất ngon lành, nửa tháng trở lại đây gần như là không gặp phải chuyện gì lớn, đi đường thuận lợi đến được nơi này.
Nơi đây cách Tử Điện Tinh không xa, khoảng hơn nửa ngày đường nữa là đến.
Bởi vì khói lửa của chiến tranh lan tới, Truyền Tống Trận của Tử Điện Tinh đã bị tổn hại, Thạch Mục bọn họ chỉ có thể cưỡi Long Vũ Phi Xa đi tiếp.
Phi xa do An Hoa lái, Thạch Mục ngồi khoanh chân, trên người “hồng sắc hỏa diễm” lúc lên lúc xuống, đó là hỏa lực của Cửu Chuyển Huyền Công.
Chốc lát sau, hắn mở to mắt ánh lên tia vui mừng, trên người hỏa diễm tiêu tán ra.
Hơn nửa tháng nay trở lại đây, hắn vẫn luôn dùng hết khả năng để làm quen, dung hòa với hỏa lực trong người.
Thạch Mục chỉ mất thời gian ba năm đã luyện thành Thất Chuyển của Cửu Chuyển Huyền Công, cho dù căn cơ có chút bất ổn. Khi bắt đầu thao tác điều khiển không trung không được thoải mái, thuần thục như mấy ở chuyển trước. Nửa tháng trở lại đây hắn đều đang dốc sức củng cố.
Hắn nhẹ nhàng vuốt trên tay chiếc nhẫn chứa pháp bảo, “Nhiệt Hải Tuyền Linh” đang yên tĩnh nằm ở trong đó.
Thạch Mục trầm ngâm một lúc, lắc lắc đầu.
Thất Chuyển lúc này tuy đã ổn định, nhưng mấy chuyển huyền công trước lại chưa cân bằng, nếu giờ mạo muội bắt đầu tu luyện Bát Chuyển không phải là việc làm sáng suốt.
Thạch Mục đứng dậy, nhìn về phía trước.
Phía trước xuất hiện một “lam sắc tinh cầu”, dần dần to lên.
Mắt Thạch Mục lóe lên, nghĩ lại những tư liệu liên quan đến xung quanh Tử Điện Tinh mà trước đây đã xem được. Tinh cầu này hình như gọi là Thiên Ngưu Tinh, là tinh cầu cách Tử Điện Tinh khoảng cách rất gần, cơ bản có thể coi là một tinh cầu thuộc về Tử Tinh Ma Ngưu Nhất Tộc.
Tử Tinh Ma Ngưu Nhất Tộc tuy rằng suy yếu nhưng vẫn không hướng về Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, triệt để quy ẩn, nhưng bọn họ chỉ là đang ngủ đông. Dù sao thì sự thù ghét của Thiên Đình đối với Tử Tinh Ma Ngưu Nhất Tộc cũng cách xa so với nỗi oán hận mà Thiên Đình dành cho Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc.
- An Hoa, chúng ta trước tiên không vội đi Tử Điện Tinh, đi đến Thiên Ngưu Tinh ở phía trước thám thính tình hình rồi tính tiếp.
Thạch Mục bỗng lên tiếng.
An Hoa nhất thời ngẩn ngơ, nhưng đã nhanh chóng hiểu ra. Điều khiển Long Vũ Phi Xa bay tới Thiên Ngưu Tinh.
Thiên Ngưu Tinh vốn không phải là một tinh cầu lớn, nhưng ở đây linh khí lại vô cùng nồng đậm. Hơn nửa diện tích tinh cầu được đại dương xanh lam bao trùm, rất giống với cố hương Lam Hải Tinh của Thạch Mục.
Bích Lan Thành là thành trì lớn nhất trên Thiên Ngưu Tinh, tọa lạc trên bờ biển, ngoài ra còn có mấy dòng sông lớn chảy qua thành này. Giao thông đi lại thuận tiện đã tạo nên sự phồn hoa cho Bích Lan Thành.
Sau khi đến Thiên Ngưu Tinh, Thạch Mục và An hoa chỉ có một chút thông tin, bèn tìm những nơi lộn xộn nhân cơ hội đi vào trong thành.