Không bao lâu, hai nữ tử Tây Môn Tuyết cùng Kim Tiểu Sai một trước một sau đi tới gần một vách núi đá trơn nhẵn ở dưới đáy của ngọn núi này.
Tây Môn Tuyết đứng ở trước vách núi, ánh mắt đảo qua mọi nơi. Ngay lập tức tay ngọc điểm một cái vào mi tâm, sau đó giơ lên. Một luồng ánh sáng trắng bay ra, đánh vào nơi nào đó trên vách đá.
Vách đá nhất thời phát ra những tiếng “Két két”, chậm rãi lộ ra một cái cửa động.
Thân hình Tây Môn Tuyết lắc một cái, trực tiếp bay vào trong sơn động.
Kim Tiểu Sai thấy vậy hơi ngẩn ra, phóng thần thức ra về phía sơn động tra xét.
Có lẽ bởi vì Hắc Mặc Thạch, thần thức tiến vào sơn động một đoạn khoảng cách ngắn, liền bị đuổi ra, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua cố gắng. Sau khi lắc đầu, nàng đi tiếp.
Trong sơn động là một dãy hành lang thật dài. Dọc đường đi u ám không có ánh sáng. Hai người đi một hồi lâu, mới đi đến đầu cuối.
Xuất hiện ở trước mặt hai người, là một cánh cửa đá màu đen cao chừng bảy tám trượng. Phía trên khắc đầy những đường vân huyền ảo, tản ra ánh sáng mờ tỏ.
Trong miệng Tây Môn Tuyết nói lẩm bẩm, phất tay đánh ra một pháp quyết.
Đường vân trên cửa chính sáng lên từng vòng. Một ánh sáng lóe lên, sau đó lập tức có những tiếng ầm ầm phát ra. Cánh cửa từ từ mở ra.
Trong cửa chính là một thạch thất. Bên trong trống rỗng, không có bất kỳ vật gì. Chỉ có điều ở trung tâm của thạch thất bị một rào chắn màu đen tách ra. Bên trong không ngờ là một nhà giam.
Trên rào chắn màu đen có khắc từng phù văn, giống như bị bày ra cấm chế nào đó.
Trong lao ngục không ngờ giam giữ một thiếu nữ mặc áo bào màu vàng, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy. Chỉ có điều vẫn khó có thể che đi dung nhan tuyệt mỹ của nàng.
Nếu như Thạch Mục ở chỗ này, sợ rằng sẽ phải kinh ngạc hô to. Nữ tử này không phải là Chung Tú, còn có thể là ai nữa!
Chung Tú vừa nhìn thấy hai người Tây Môn Tuyết, liền đứng lên. Thần sắc nàng có chút kích động, vọt tới phía trước rào chắn màu đen, lớn tiếng la lên cái gì đó.
Chỉ có điều hư không phía trên rào chắn màu đen vốn nhìn như hư vô, bỗng nhiên dâng lên một rung động. Tất nhiên là do một loại cấm chế nào đó gây ra, ngăn cách giọng nói của nàng.
- A! Đây không phải là Chung Tú sao? Tại sao nàng ấy lại ở chỗ này? Tuyết Nhi, chẳng lẽ là nàng nhốt nàng taa ở chỗ này sao?
Sau khi Kim Tiểu Sai nhìn thấy rõ ràng hình dáng của thiếu nữ mặc áo bào màu vàng bên trong, nhất thời giật mình kinh ngạc.
Tây Môn Tuyết không để ý đến Kim Tiểu Sai. Nàng đi lên trước vài bước, trong miệng lẩm bẩm. Mười ngón cong lại, đánh ra từng pháp quyết.
- Chung Tú không phải là nữ nhân của Thạch Mục sao? Tuyết Nhi, nàng nhốt người ta ở chỗ này, lẽ nào đang đánh chủ ý gì xấu sao? A, ta hiểu được rồi. Nàng dự định một lần nữa trở lại bên cạnh Thạch Mục, cho nên tới giết nàng ấy, để tránh nàng ta tạo thành uy hiếp đối với nàng sao? Hì hì, cái biện pháp này tuy rằng hung ác. Bất quá cùng khẩu vị của ta, ta thích.
Tay Kim Tiểu Sai chống cằm, cười có chút tà ác nói.
Thần sắc Tây Môn Tuyết không thay đổi, không nói một lời liên tiếp đánh ra hơn mười đạo pháp quyết. Chấn động ở xung quanh lao ngục thu lại. Cấm chế ánh sáng lóe lên, biến mất không thấy bóng dáng.
- Tây Môn Tuyết! Ngươi là nữ nhân thủ đoạn độc ác! Ngươi nhốt ta ở chỗ này lâu như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?
Cấm chế biến mất, giọng nói của Chung Tú nhất thời truyền ra, vô cùng phẫn nộ.
- A, thủ đoạn độc ác? Tuyết Nhi, nàng đã làm gì Chung Tú, khiến nàng ta hận nàng như thế?
Đôi mắt Kim Tiểu Sai liên tục phát ra tia sáng kỳ dị, bộ dạng cực kỳ hứng thú.
- Không có gì. Chỉ là giết một nữ nhân của Thiên Phượng Tộc các nàng mà thôi.
Tây Môn Tuyết thản nhiên nói.
- Ngươi giết Tuyền Cơ tỷ tỷ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Cho dù ta không phải là đối thủ của ngươi, ta cũng sẽ tìm được Thạch đại ca, báo thù giải hận cho nàng!
Trong đôi mắt tuyệt đẹp của Chung Tú giống như muốn phun ra lửa, cắn răng nói.
Tây Môn Tuyết nghe vậy, đôi mi thanh tú hơi nhíu. Không biết nàng nghĩ tới điều gì, nhất thời không nói gì cả.
- Triệu Tuyền Cơ? Ta nhớ nàng không phải là nội ứng do Triệu Tiển an bài ở Thiên Phượng Tộc sao? Tuyết Nhi, là nàng giết nàng ta?
Kim Tiểu Sai kinh ngạc nói.
Mặt Tây Môn Tuyết vẫn không đổi sắc, không nói được một lời.
- Nội ứng, các ngươi đang nói cái gì!
Chung Tú nghe nói thế, toàn thân ngây ngẩn cả người.
- A, ta đại thể hiểu rõ là chuyện gì xảy ra. Thật là một nữ nhân đầu óc đơn giản. Vậy cũng không nghĩ ra. Ta tới nói cho nàng biết tình hình thực tế! Nữ nhân Triệu Tuyền Cơ này, không có khả năng là chiếc đèn cạn dầu. Nàng ta đã sớm ngầm đầu phục Thiên Đình, cấu kết với Triệu Tiển, nội ứng ngoại hợp, mới thành công tiêu diệt Thiên Phượng Tộc. Nếu như không phải Tuyết Nhi giết chết Triệu Tuyền Cơ, lúc này chỉ sợ nàng đã sớm rơi vào tay Thiên Đình, trở thành lợi thế để Thiên Đình uy hiếp Thạch Mục.
Kim Tiểu Sai có chút khinh thường nói.
Chung Tú nghe vậy, nhất thời miệng hé mở, giật mình ở tại chỗ, thần sắc trên mặt biến đổi một hồi.
Nàng vốn muốn nói ra lời bác bỏ. Nhưng trong đầu nàng lại không khỏi nhớ lại tình hình ngày đó Thiên Phượng Tộc bị diệt tộc. Lúc đó nàng có chút kinh ngạc. Trong đó quả thực không ít chỗ rất kỳ quái. Lúc này hồi tưởng lại, các loại dấu hiệu lại giống như lời Kim Tiểu Sai nói.
Lại nói tiếp, sư phụ nàng Triệu Linh Lung ở trên đường ba người các nàng thoát khỏi Thiên Phượng Tộc, đột nhiên có một ngày bị người của Thiên Đình đuổi theo, liều mình chặn phía sau, đã ngã xuống.
Lúc này nghĩ đến, lúc đó biết tuyến đường các nàng chạy trốn, chỉ có ba người các nàng. Con đường kia bí ẩn cực kỳ. Nếu như không phải là có người tiết lộ tuyến đường, người của Thiên Đình không có khả năng đuổi theo.
Lẽ nào Triệu Tuyền Cơ thật sự giống như các nàng nói, là nội ứng của Thiên Đình?
Trong lòng Chung Tú hoàn toàn hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn có chút mờ mịt thất thố.
Tây Môn Tuyết lật tay lấy ra một khối thiết bài màu đen, trong miệng lẩm bẩm. Thiết bài bắn ra, lóe lên dung nhập trong rào chắn màu đen.
Két két!
Trên rào chắn màu đen hiện ra một cánh cửa, từ từ mở ra.
- Ra đi.
Tây Môn Tuyết thản nhiên nói.
Chung Tú kinh ngạc không thôi. Chỉ có điều nàng vẫn không có từ bên trong đi ra ngoài.
- Các ngươi muốn làm cái gì? Nếu như các ngươi muốn giao ta cho Thiên Đình, dùng để uy hiếp Thạch đại ca, ta sẽ lập tức tự tuyệt mà chết, tuyệt đối không để cho các ngươi thực hiện được gian kế!
Chung Tú chợt giơ lòng bàn tay ấn lên trên đỉnh đầu, thần sắc kiên quyết nói.
Tây Môn Tuyết nhìn Chung Tú. Ánh mắt nàng trong suốt. Hiển nhiên trong miệng nói ra chính là suy nghĩ trong lòng, hoàn toàn không có chút trái lương tâm.
Ở bên cạnh nàng, hai tay Kim Tiểu Sai lại khoanh trước ngực, thở dài một cái, lắc đầu.
Một lát sau, ánh mắt Tây Môn Tuyết buồn bã, trong lòng thầm thở dài.