Giọt máu chui vào đáy bát rồi biến mất hoàn toàn. Một lát sau, chén gỗ khẽ run lên, đánh “Phanh” một tiếng đồng thời phun ra một ít sương mù màu trắng quay tít một vòng rồi ngưng tụ phía trên miệng bát hình một con khỉ lớn bằng ngón cái. Hai mắt tiểu hầu nhắm nghiền, trông rất sống động.
“Thứ này… không thể nghi ngờ chính là huyết mạch Thạch Hầu, cho dù so với phế mạch bình thường cũng còn kém xa. Nếu đã như vậy, tại hạ xem như uổng công chuyến này. Triệu mỗ còn có chuyện quan trọng, xin phép cáo từ.” Người đàn ông mũ vành đánh giá bạch hầu cùng những tia sáng quanh người nó một lúc rồi trầm mặt nói ra.
Tiếp đó y phất tay xua tan khỉ nhỏ rồi thu hồi chén gỗ. Sau khi chắp tay thi lễ với hai người Lệ Thương Hải và đại hán họ Mẫn, người đàn ông này nhanh chóng rời khỏi đại sảnh. Từ đầu đến cuối, nam tử họ Triệu cũng không thèm liếc nhìn Thạch Mục một cái. Trong lúc đó, sắc mặt của Lệ Thương hải và giáo đầu họ Mẫn đều đã trở nên cực kỳ khó coi. Thạch Mục thấy vậy, tuy rằng chưa hiểu chính xác tình hình nhưng có thể dự cảm điều gì không tốt.
“Đúng rồi, tiểu tử kia, ta khuyên ngươi không nên tham gia khảo nghiệm nhập môn do võ viện Khai Nguyên tổ chức làm gì. Kẻ mang phế mạch Thạch Hầu, đến đó cũng chỉ lãng phí tài nguyên của học viện.”
Bên ngoài bất chợt truyền đến giọng nói lạnh lùng của nam tử mũ rộng vành, sau đó không gian lần nữa khôi phục sự tĩnh lặng vốn có.
“Phế mạch Thạch Hầu? Lệ sư phó, đây là ý gì? Chẳng lẽ ta không thể kích phát huyết mạch, hoặc giả huyết mạch của ta là thứ vô dụng sao?” Thạch Mục có chút kinh nghi bèn quay sang hỏi Lệ Thương Hải.
“Cái này phải nói thế nào đây…” Lệ Thương Hải theo bản năng thì thào vài tiếng nhưng sắc mặt hết sức khó coi.
“Để ta nói. Thạch Mục, chỉ có thể trách phúc duyên của ngươi quá mỏng. Ngươi quả thật đã kích phát lực lượng huyết mạch. Nhưng kích phát huyết mạch Thạch Hầu thì không bằng đừng kích phát còn tốt hơn! Phải biết rằng, tuy người sở hữu huyết mạch có thể mượn nhờ lực lượng của nó để tiến cấp Phi Thiên với tốc độ tu luyện hơn xa thường nhân nhưng không phải loại huyết mạch này cũng mang lại chỗ tốt cho người sử dụng. Thậm chí vài loại trong số chúng còn tạo thành chướng ngại về sau khiến việc tu luyện trở nên khó khăn hơn nhiều so với bình thường vì vậy được gọi là phế mạch. Huyết mạch Thạch Hầu mà ngươi kích phát chính là loại phế mạch thường thấy nhất. Lực lượng của nó quả thật giúp cho võ giả ở giai đoạn Võ Đồ thân thể rắn chắc cùng thần lực trời sinh. Nhưng sau khi lĩnh ngộ khí cảm, kinh mạch trong cơ thể sẽ bị lực lượng huyết mạch làm cho bế tắc, dẫn đến tốc độ ngưng tụ chân khí thua xa người bình thường. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!” Đại hán họ Mẫn thở dài một hơi, sau khi nán lại giải thích vài câu liền lắc đầu rời đi một cách vội vã.
Trong nháy mắt, bên trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Thạch Mục và Lệ Thương Hải mà thôi. Sau khi nghe giáo đầu họ Mẫn giải thích, nội tâm Thạch Mục lập tức chìm thẳng xuống dưới.
“Lệ sư phó…”
“Thạch Mục, ngươi thật sự không cần tham gia khảo nghiệm do võ viện Khai Nguyên tổ chức. Theo ta được biết, những kẻ được xác nhận kích phát phế mạch ở các khóa trước dù có biểu hiện xuất sắc ra sao tại vòng khảo thi cũng không có cơ hội tiến nhập võ viện. Dù sao bọn họ tuyển nhận đệ tử vì muốn bồi dưỡng cường giả Tiên Thiên tương lai. Một Võ Đồ dù có xuất chúng thế nào nhưng không có tiềm năng phát triển cũng không có giá trị để võ viện bồi dưỡng.” Lệ Thương Hải thình lình cắt lời Thạch Mục tiếp đó trầm giọng nói ra.
“Nói thật, ta cũng rất thất vọng. Vốn tưởng có thể tự tay bồi dưỡng một vị cường giả xuất thân từ bản quán. Ta sớm nên nghĩ ra, chỉ có người sở hữu huyết mạch Thạch Hầu mới có thể tu luyện Toái Thạch Quyền đến mức kinh khủng như vậy chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi.” Nói xong lời này, Lệ Thương không khỏi tỏ vẻ hối hận.
“Chẳng lẽ kích phế mạch Thạch Hầu thì thật sự không có cách nào trở thành cường giả võ đạo hay sao?” Thạch Mục gắng gượng kiềm chế tâm tình uể oải phức tạp trong lòng, cắn răng hỏi lại một câu. Bộ dáng không thể tin nổi.
“Khi bắt đầu tu luyện lại phát hiện tốc độ ngưng tụ chân khí của mình thấp hơn một nửa so với người khác, thậm chí tệ hơn, ngươi sẽ biết thế nào là tuyệt vọng. Với tư cách giáo đầu, ta sẽ cho ngươi một lời khuyên cuối, không phải nói là cảnh báo. Hãy xem chí hướng học võ của mình như một giấc mộng đã qua, về nhà làm một người bình thường đi. Đúng rồi, về sau cũng không cần ghé đến võ quán Lưu Phong làm gì. Bổn quá mặc dù thu bạc truyền võ thế nhưng cũng không muốn tiếp tục bồi dưỡng những kẻ sở hữu phế mạch không có tiềm, nếu không trước sau cũng bị võ quán khác cười chê.” Lệ Thương Hải lạnh lùng nói thêm vài câu đồng thời vỗ nhẹ đầu vai Thạch Mục rồi cũng quay người rời đi.
Thạch Mục đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích. Sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi ngồi xuống một cái ghế gần đó, thần sắc cực kỳ đờ đẫn.
“Hặc hặc… Hôm qua vẫn là đệ nhất Võ Đồ tại Phong Thành, hôm nay đã trở thành kẻ sở hữu phế mạch Thạch Hầu, thực đúng là buồn cười… Ha…”
Đại sảnh thình lình vang vọng tiếng cười như điên như dại của Thạch Mục. Lệ Thương Hải rời đi chưa được bao xa, nghe thấy tiếng cười truyền đến không khỏi hơi động thần sắc thế nhưng bước chân bên dưới vẫn không dừng lại chút nào. Cách đó không lâu, Thạch Mục nhìn như bình tĩnh rời khỏi võ quán Lưu Phong, đi nhanh về phía trang viên ngoài thành.
Mấy ngày sau.
Huyết mạch triều dâng mở ra, sứ giả tầm mạch xuất hiện bên trong Phong thành, hơn nữa còn liên tiếp phát hiện Vương Thiên Hào cùng hai kẻ khác sở hữu huyết mạch giả. Tin tức này lan truyền khắp Phong thành khiến tất cả thế lực lớn nhỏ đều cảm thấy rúng động. Trong đó, sứ giả họ Thạch sau khi ghé thăm võ quán Lưu Phong, biết được sự tình Thạch Mục kích phát phế mạch Thạch Hầu liền bí mật mang theo tin tức này rời đi. Điều này khiến cho nhiều người kinh ngạc không hiểu nhưng cũng làm cho nhiều kẻ đại hỉ không thôi.
…
Tại một gian phòng thuộc phủ đệ của gia chủ nhà họ kim, Trân di to tiếng chất vấn một người đàn ông hơn năm mươi tuổi thoạt nhìn tràn đầy uy nghiêm. Đôi chây mày lá liễu của bà không ngừng dựng thẳng:
“Đại ca, nghe nói huynh đã phân phát toàn bộ mười viên Khí Linh Đan vừa được mua về. Hơn nữa còn giao phần của Thạch Mục cho Kim Điền?”
“Đúng vậy, ta xác thực đã giao viên thuốc của Thạch Mục cho Kim Điền điệt nhi. Thất muội, ngươi tới thật đúng lúc. Đây là ngân phiếu một vạn lượng mà Ngũ đệ bỏ ra, ngươi hãy phân phó thuộc hạ giao cho Thạch Mục là được rồi.” Người đàn ông uy nghiêm này chính là gia chủ hiện tại của Kim gia, nghe thấy Trân Di chất vấn liền trả lời một cách điềm tĩnh đồng thời lấy ra một từ trong tay áo một tấm ngân phiếu rồi giao cho nàng.
“Một tấm ngân phiếu đã nghĩ có thể mua được Khí Linh Đan sao chứ? Đại ca, ngươi xem Thạch Mục là đứa ngốc hay sao?” Trân di vừa đưa tay tung chưởng đánh bay tờ ngân phiếu vừa giận quá thành cười nói tiếp.
“Hắc hắc, tiểu tử Thạch Mục này dù không phải đồ ngốc nhưng lần này hẳn phải cam chịu trở thành tên ngốc rồi. Kim gia chúng ta thu mua Khí Linh Đan cũng không dễ dàng, làm sao có thể hao phí trên người một kẻ sở hữu phế mạch kia chứ.” Người đàn ông uy nghiêm không thèm để ý, rụt tay về sau đồng thời lạnh lùng hồi đáp.
“Mặc kệ Thạch Mục có phải phế mạch hay không. Lúc trước ta đã chính miệng đáp ứng cho hắn một viên Khí Linh Đan. Việc này không có khả năng thành ra như vậy. Ta muốn đến gặp phụ thân.” Trân di trả lời không chút khách khí,
“Tìm phụ thân? Thất muội, ta phải nói thật với ngươi. Sự tình hủy bỏ Khí Linh Đan của Thạch Mục chính là lão nhân gia người chính miệng phân phó.” Gia chủ Kim gia thản nhiên nói tiếp.
“Cái gì, là phụ thân chính miệng phân phó sao?” Trân di nghe xong lời này lập tức đại biến sắc mặt.
“Ngươi đừng quên, ngươi dù sao cũng mang họ Kim, không phải họ Thạch. Vị hôn phu của muội vốn là kẻ ở rể Kim gia đấy. Một viên Khí Linh Đan chỉ là việc nhỏ nhưng tuyệt đối không thể để Kim gia chúng ta bị các đại gia tộc khác chế nhạo. Sau khi trở về, Thất muội hãy dồn sức chăm sóc Ngọc Hoàn. Một khi huyết mạch triều dâng mở ra, sứ giả của ba đại tông môn nhất định sẽ hiện thế. Ta đang tích cực liên hệ, nói không sắp tới sẽ là thiên đại cơ duyên của Ngọc Hoàn đấy.” Nói tới Thạch Ngọc Hoàn, gương mặt nam tử không khỏi trở nên hòa hoãn.
“Hừ, nếu là chủ ý của phụ thân, ta tự nhiên sẽ không nói gì thêm. Về phần Ngọc Hoàn, không nhọc đến đại ca quan tâm.” Trân di suy nghĩ một hồi rốt cuộc hậm hực xoay người bước đi.
“Chậm đã, cầm lấy ngân phiếu này đi.” Kim gia gọi với theo.
“Chỉ là vạn lượng bạc, tiểu muội có thể tự bỏ ra được, không cần nhọc đến Ngũ ca cắn răng chi trả.” Trân di khôn quay đầu lại mà bước đi càng nhanh hơn.
Bên cửa đại sảnh, Thạch Ngọc Hoàn đang đợi bên ngoài, vừa thấy Trân di đi ra lập tức tới hỏi:
“Mẫu thân, đàm phán với đại bá thế nào rồi, có thể lấy Khí Linh Đan về cho đại ca của con được không?”
“chỉ sợ không được. Việc này là do Ngoại tổ của con tự mình ra lệnh, ta cũng không còn cách nào. Bất quá, ta sẽ nói Thành quản sự chuyển cho nó ngân phiếu ba vạn ngân lượng.” Trân di thở dài một hơi.
“Mẫu thân, lần này ngoại tổ phụ làm hơi quá đáng.” Thạch Ngọc Hoàn nghe Trân di nói vậy liền tỏ vẻ không vui.
“Việc này cũng rất khó nói. Ngoại tổ phụ cùng đại bá của ngươi tuy rằng có chỗ không đúng nhưng tặng một viên Khí Linh Đan cho người sợ hữu phế mạch, quả thật sẽ có ảnh hưởng nghiêm trọng đến thanh danh của Kim gia. Lần này chỉ có thể coi là ta thất hứa với Thạch Mục.” Trân di tỏ vẻ bất đắc dĩ.
…
Trong hậu viên chùa Thiên Vương, hai người Phùng Ly và Cao Viễn đang cùng nhau nghe ngóng tin tức xáo động trong thành do đám con buôn thuật lại. Sau một lúc lâu, họ Phùng mới vung tay, ra hiệu cho người đối diện ra ngoài.
“Thật không nghĩ tới, Thạch Mục lại mang huyết mạch Thạch Hầu. Như vậy cuối cùng có thể giải thích tại sao hắn lại có thể quét sạch đám Võ Đồ cùng giai. Nhớ ngày đó, ta và ngươi muốn tôn kẻ này làm lão đại Hắc Hồ hội, hắn còn tỏ vẻ bất cần nữa đấy.” Cao Viễn cười khẽ, bộ dáng có chút hả hê.
“Đúng vậy, ta cũng tuyệt đối không nghĩ Thạch huynh đệ lại mang phế mạch trong người, thật là đáng tiếc. Nếu không, dù hắn chỉ mang huyết mạch bình thường có lẽ cũng có chỗ đứng nhất định trên con đường võ đạo. Lúc này, chỉ sợ chúng ta phải tìm một chỗ dựa mới rồi.” Phùng Ly tỏ vẻ tiếc nuối.
…
“Thạch Mục lại là một tên phế vật! Uổng công ta lúc ấy còn muốn tới tìm hắn khiêu chiến.”
Võ quán Hồng Nhạc.
Sau khi xem hết đống giấy trong tay, Chung Đống bĩu môi tỏ vẻ khinh thường. Gã vò chúng nát bấy rồi tiếp tục chuyên tâm diễn luyện bộ quyền pháp mới học. Một khi luyện thành, môn võ công này có thể tạo thành tác dụng khắc chế nhất định với Toái Thạch quyền.
…
Mật thất Ngô gia truyền ra một trận cười điên dại.
“Kích phát huyết mạch lai ra phế mạch Thạch Hầu! Dây đúng là tin tốt. Nghĩ đến Kim gia hiện tại sẽ không để ý đến chuyện của tiểu tử này nữa. Phụ thân, người hãy cho kẻ dưới đánh gãy chân hắn đi.” Ngô Hoa cuồng tiếu một hồi rồi nói với người đàn ông mặt trắng đối diện.
“Không thành vấn đề. Nếu chỉ là một tên phế vật, Ngô gia chúng ta không cần kiêng kị gì cả. Hơn nữa ta và đại bá của ngươi cũng mới phát hiện. nếu muốn phát huy uy lực của món đồ kia, chỉ sợ còn phải mượn dùng một ít máu của nha đầu họ chung kia. Cho nên chỉ cần qua thời gian này, Tam thúc sẽ tận tay mang nha đầu kia trở về, thuận tiện giúp ngươi giải hận một phen.” Người đàn ông mặt trắng nhìn Ngô Hoa với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
“Thật tốt quá, đến lúc đó con sẽ đi cùng Tam thúc để tận mắt bộ dạng thống khổ của tiểu tử Thạch mục khi bị chặt đứt hai tay hai chân.” Thiếu niên ngang ngược nghe vậy lập tức đại hỉ.