“Chuyện là như vầy. Vốn dĩ công chúa Nguyệt Nghê của vương triều Lục Sơn không được tuyển chọn mà là một cô gái khác có tên Chung Tú. Chẳng qua vào lúc quyết định, nàng ta lại tự nguyện buông bỏ tư cách Thăng Tiên.” Từ Lỗ Tử giải thích.
“Đúng vậy, đại điển Thăng Tiên cứ ba mươi năm mới tổ chức một lần. Không nói yêu cầu hà khắc đối với người ứng tuyển, danh ngạch chính thức chỉ có vỏn vẹn sáu người. Một khi được chọn liền có cơ hội một bước lên trời, trở thành Tiên Nhân trong truyền thuyết. Vậy mà có người khi được chọn trúng lại chủ động buông tay. Việc này truyền ra đã tạo thành oanh động không nhỏ tại thành Thiên Ngu, thậm chí trên khắp vương triều Lục Sơn.” Điền chưởng quỹ bổ sung.
Thạch Mục nghe vậy không khỏi biến sắc, kinh ngạc nhìn trời, trong lòng nhất thời đủ loại mùi vị hỗn tạp. Lý do Chung Tú làm vậy, người khác có lẽ không biết nhưng trong lòng của hắn mơ hồ có thể đoán được bảy tám phần. Họ Thạch lần này bị hai thế lực lớn là Thông Thiên Tiên Giáo cùng Thiên Ma Tông liên thủ tuyên bố Thiên Đạo Tập Sát Lệnh truy nã, Chung Tú há có thể không biết. Với tính cách của nàng, chắc chắn không chịu ngồi yên…
Nghĩ đến đây, nội tâm Thạch Mục không khỏi dâng lên một tia cảm động kỳ lạ, tâm cảnh cũng bất tri bất giác phát sinh biến hóa.
“Tú Nhi, sao muội lại ngốc như vậy…” Hắn lẩm bẩm một mình.
“Chẳng lẽ Mục đạo hữu quen biết cô gái Chung Tú kia?” Từ Lỗ Tử quan sát vẻ mặt Thạch Mục rồi hỏi.
Điền chưởng quỹ bên cạnh nghe vậy cũng nhìn về phía hắn.
“Không sai.” Thạch Mục không hề phủ nhận.
“Ha ha, không nghĩ tới vị cô nương khiến thế nhân giật mình lại là người quen của Mục đạo hữu.” Từ Lỗ Tử cười mỉm rồi nói.
“Từ đại sư, không biết thương hội Thiên Ngô các người có thể giúp ta điều tra tung tích hiện tại của Chung Tú?” Thạch Mục chợt hỏi.
“A, chỉ cần điều tra hành tung của Chung Tú?” Từ Lỗ Tử hỏi lại.
“Tạm thời như vậy, đợi khi tìm được tung tích của nàng, sau này có lẽ còn có chuyện khác nhờ đến các vị.” Thạch Mục suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Được. Thương hội Thiên Ngô ta trước giờ tìm người tối thiểu cần đến một nghìn Linh Thạch, hôm nay phá lệ, tính riêng Mục đạo hữu năm trăm linh thạch.” Từ Lỗ Tử đề nghị.
Thạch Mục không chút do dự vung tay lấy ra năm khối Linh Thạch trung phẩm.
“Tốt, bọn ta sẽ mau chóng đưa ra một câu trả lời thuyết phục.” Từ Lỗ Tử vừa nói vừa ra ám hiệu cho Điền chưởng quỹ nhận lấy Linh Thạch.
“Nếu vậy ta sẽ chờ tin tốt của đạo hữu.” Thạch Mục đứng lên.
“Mục đạo hữu còn chưa nhìn qua kết quả của Ma Dương Đại Điển.” Từ Lỗ Tử chỉ vào một khối Ngọc Phù khác.
“Thiếu chút nữa đã quên rồi.” Thạch Mục mỉm cười, cầm lấy Ngọc Phù, bắt chước động tác của Từ Lỗ Tử khi nãy, rót vào một ít Pháp lực.
Ngọc phù lập tức tỏa sáng bạch quang, ngưng tụ thành hình sáu người, bốn nam hai nữ.
Thạch Mục đưa mắt nhìn qua, lập tức nhíu mày một cái.
Trong sáu người này, không thấy thân ảnh Kim Tiểu Thoa, điều này có chút vượt ngoài dự liệu của hắn.
“Ồ!”
Hắn trợn trừng, nhìn về phía một thiếu niên áo bào tro ngoài cùng bên phải. Người này thoạt nhìn cực kỳ trẻ tuổi, chỉ sợ không quá mười bảy mười tám.
“Phùng Ly!” Thạch Mục âm thầm cả kinh.
Từ lúc từ biệt tại Phong Thành năm đó, hai người chưa từng gặp lại. Không nghĩ tới họ Phùng lại đến Thiên Ma Tông, hơn nữa còn tham gia Ma Dương Đại Điển. Thạch Mục đưa mắt nhìn đến danh tính bên cạnh Phùng Ly.
Phùng Mậu…
Xem ra Phùng Ly không biết dùng thủ đoạn gì, dùng tên giả tham gia Ma Dương Đại Điển, một phần nguyên do nhất định là vì không muốn người ta biết chuyện xưa. Về sau gặp mặt, có thể hỏi hắn kỹ hơn.
“Mục đạo hữu, ngươi nhận ra Phùng Mậu này sao” Từ Lỗ Mục nhận ra gì đó bèn hỏi.
“Từ đại sư hỏi vậy là sao?” Thạch Mục hỏi ngược lại.
“Nếu Mục đạo hữu biết được thông tin về kẻ này, lão phu nguyện ý bỏ ra một nhìn Linh Thạch để mua lại.” Từ Lỗ Tử trả lời.
“Thật có lỗi, tại hả chỉ là cảm thấy người này có chút giống với một người bạn cũ, có điều nhìn kỹ dường như ta đã nhận nhầm.” Thạch Mục cười nói.
“Thì ra là thế.” Từ Lỗ Tử nhìn kĩ vẻ mặt Thạch Mục rồi nói.
“Tại hạ cáo từ trước.” Thạch Mục làm như không thấy ánh mắt của Từ Lỗ Tử, nhẹ gật đầu với hai người rồi bước ra bên ngoài.
Điền chưởng quỹ vội vàng bước theo như muốn tự mình đưa tiễn họ Thạch.
Từ Lỗ Tử đứng bên cửa sổ, nhìn theo thân ảnh dần xa của Thạch Mục, lật tay lấy ra một miếng ngọc giản màu trắng, thình lình đúng là Thiên Đạo Tập Sát Lệnh mà Thông Thiên Tiên Giáo đưa ra.
Ngọc giản hiện lên hình ảnh Thạch Mục, còn có tên của hắn.
“Thạch Mục, quả thật có điểm không giống người thường.” Từ Lỗ Tử thì thào một câu, cười nhẹ lắc đầu sau đó lật tay thu hồi ngọc giản.
Một lát sau, cửa phòng lần nữa mở ra, Điền chưởng quỹ tiến vào.
“Từ đại sư, Liễu Ngạn đã đến, muốn gặp người.” Điền chưởng quỹ nói.
“Tốt, ngươi dẫn hắn đến phòng tiếp khách số hai, ta sẽ qua ngay.” Từ Lỗ Tử suy nghĩ một chút rồi nói.
Điền chưởng quỹ không nói gì, xem như đồng ý.
“Minh Nguyệt Giáo ngày đó đã bồi thường thích đáng, hơn nữa nhận được thông cảm của cao tầng thương hội, việc này xem như bỏ qua. Chớ quên nguyên tắc xử thế của Thiên Ngô Thương hội, không tham dự phân tranh thế tục, hết thảy đều lấy lợi ích làm đầu. Chớ để một số thành kiến ảnh hưởng tới phán đoán của ngươi.” Ngữ khí của Từ Lỗ Tử vẫn bình tĩnh thế nhưng bên trong ẩn chứa hàm ý khuyên bảo, khiến nội tâm của Điền chưởng quỹ chấn động.
Từ Lỗ Tử cầm lấy hai kiện Pháp khí Thạch Mục để lại rồi cũng ra ngoài.
Một lát sau, trong phòng tiếp khách nào đó, một người thanh niên tuấn lãng mặc trường bào nguyệt sắc cùng áo choàng màu máu đang cúi đầu uống trà, thần thái tùy ý. Đúng là Liễu Ngạn.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng bước chân. Tiếp đó, Từ Lỗ Tử đẩy cửa bước vào.
“Liễu điện chủ, thật có lỗi, có chuyện phải làm nên để ngươi chờ lâu.”
“Từ đại sư không cần phải khách khí.” Liễu Ngạn cười nói.
“Liễu điện chủ đến đây hôm nay không biết cần làm chuyện gì?” Từ Lỗ Tử ngồi xuống vị trí đối diện Liễu Ngạn liền đi thẳng vào vấn đề.
Từ Lỗ Tử không nó gì thêm như đang chờ Liễu Ngạn nói rõ.
“Mấy năm trước, tại hạ đã đặt làm hai mươi lăm chiếc Hãn Hãi Cự Chu, không biết tình hình thế nào?” Liễu Ngạn hỏi.
“Tất cả đã được chuẩn bị không sai biệt lắm so với yêu cầu của các hạ. Theo kế hoạch, cần thêm nửa năm là có thể giao hàng.” Từ Lỗ Tử trả lời.
Liễu Ngạn nghe vậy im lặng, lông mày khẽ nhíu.
“Sao vậy, có vấn đề gì không?” Từ Lỗ Tử hỏi.
“Tại hạ đến đây lần này là muốn đề nghị quý thương hội giao hàng vào nửa tháng sau.” Liễu Ngạn nói ra.
“Không có khả năng! Hãn Hải Cự Chu là loại linh khí không chỉ cần đến tài liệu khó tìm mà quy trình luyện chế cũng cực kỳ phức tạp. Chúng ta đã toàn lực làm việc dựa theo trình tự chế tác, thật sự không có khả năng nói trước.” Từ Lỗ Tử trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.
“Tại hạ cũng biết yêu cầu này có chút khó xử, chẳng qua hiện nay tình thế có biến, tại hạ cần sớm dùng đến nhóm cự chu này. Về phần số lượng, có thể giao trước hai mươi chiếc, tại hạ nguyện ý trả thêm ba thành so với tổng giá trị phí tổn. Kính xin Từ trưởng lão thông cảm một hai.” Liễu Ngạn giải bày.
“Được rồi, nếu chỉ hai mươi chiếc, ngược lại không có vấn đề.” Từ Lỗ Tử nói ra.
“Vậy nhờ cậy đại sư.” Liễu Ngạn đứng lên, thi lễ một cái.
“Liễu điện chủ không cần khách khí, đây là sự tình thuộc bổn phận của lão phu mà thôi.” Từ Lỗ Tử nói ra.
“Nếu đã như thế, Liễu mỗ nửa tháng sau lại tới bái phỏng.” Liễu Ngạn không nấn ná thêm, lập tức cáo từ rời đi.
“Từ đại sư, Liễu Ngạn đến đây lần này là vì chuyện gì? Tại sao nhanh như vậy đã rời đi?” Điền chưởng quỹ đẩy cửa tiến vào.
“Hắn muốn thu nhận số Hãn Hải Cự Chu sớm hơn.” Từ Lỗ Tử thuật lại yêu cầu cùng điều kiện mà Liễu Ngạn đưa ra.
Điền chưởng quỹ nhẹ gật đầu. Căn cứ tốc độ hiện tại, chỉ sợ tổng bộ thương hội mới chỉ chế tạo xong hai mốt hai hai chiếc mà thôi.
“Liễu Ngạn này quả nhiên không phải là người đơn giản, tựa hồ hết thảy đều nằm trong kế hoạch của hắn. Đông Phương Tiển Thiên có đồ đệ như thế, nói không chừng thực có khả năng ngăn cơn sóng dữ.” Từ Lỗ Tử đôi mắt lập lòe, thì thào lẩm bẩm.
…
Lúc chạng vạng tối, trăng bạc như móc câu, tinh tú giăng đầy trời.
Một người một ngựa chạy ra từ cửa Đông của thành Khúc Dương, chạy thẳng một đường.
Thạch Mục cưỡi trên chiến mã dị chủng, Thải Nhi ngồi xổm trên vai hắn. Không có Vẫn Thạch Đao Côn, ngựa chạy vô cùng nhẹ nhàng, sau vài nhịp thở đã biến mất giữa bóng đem bao la mờ mịt.
“Thải Nhi, lần này có thể đánh chết một đầu Sư Thứu hay không, trông cậy vào ngươi.” Thạch Mục nói ra.
“Yên tâm đi, cứ tin ở ta!” Thải Nhi nói.
Thạch Mục nhìn về phía trước. Tuy rằng Thiên Ma Tông đã phái ra hắc dực Sư Thứu theo dõi những tuyến đường quan trọng ở cổ quốc Tây Hạ. Thế nhưng thành Khúc Dương dù sao cũng là đô thành của quốc gia này, bọn họ cũng không dám càn rỡ phái Sư Thứu đến đây.
Trên đường tiến vào thành Khúc Dương, suốt ba bốn ngày lộ trình không hề thấy được bóng dáng Sư Thứu. Thạch Mục tính toán, chỉ cần dọc theo đường này tiến về hướng Đông, chỉ cần vận khí không phải quá kém mới đụng phải binh sĩ Sư Thứu, huống chi còn có Thải Nhi.
“Thạch Đầu, ngươi giết Sư Thứu của Thiên Ma Tông, không phải chính diện đối địch với họ hay sao?” Thải Nhi nói.
“Là thế thì sao! Thiên Ma Tông cùng Thông Thiên Tiên Giáo vô duyên vô cớ truy nã ta. Đường chủ Gia Hà Quan mai phục nhân thủ phục kích phía sau, lần này vừa vặn trút được một ngụm ác khí.” Thạch Mục trả lời.
Hai ngày sau.
Tại một dãy núi hoang vu, Thạch Mục tiến nhanh về phía trước. Không còn Vẫn Thạch đao côn cản trở, tốc độ của hắn nhanh hơn gần nửa so với trước, giống như cái bóng thoăn thoắt không ngừng tiến lên.
Không trung bên trên, mấy cái chấm đen vần vũ, đúng là hắc dực Sư Thứu của Thiên Ma Tông.
Thạch Mục cẩn thận tiếp cận bọn chúng từng chút một. Trước khi tới đây, hắn đã điều tra nhiều lần. Sư Thứu của Thiên Ma Tông sỡ dĩ khó bị đánh chết một phần là vì tốc độ phi hành cực nhanh của chúng, lại thêm sức bền bĩ, có thể lưu lại trên không trong thời gian dài. Một phương diện khác là thị lực nhạy cảm của Sư Thứu. Dị động bên dưới không thể thoát được ánh mắt của chúng dù chỉ một chút.
Sau một lát, hắn leo lên ngọn núi lớn nhất gần đó, nấp sau một tảng đá lớn, đưa mắt quan sát Sư Thứu trên bầu trời. Bên cạnh hắn, chẳng biết từ lúc nào đã không còn thấy bóng dáng Thải Nhi.