Lông mày Thạch Mục nhíu chặt, đang ngồi đàm luận điều gì đó với Điền chưởng quỹ. Trên mặt bàn bên cạnh còn đặt một cốc trà thơm tỏa hơi nghi ngút, dường như còn chưa bị người động tới.
“Không nghĩ tới nàng đã thực sự đến Cổ quốc Tây Hạ…Điền chưởng quỹ, có thể thay ta truyền một tin tức đến cho nàng hay không?” Thạch Mục suy nghĩ một chút, hỏi.
“Có thể, Từ đại sư đã thông báo rồi, chỉ tính nửa giá cho Mục đạo hữu, năm trăm Linh Thạch là được.” Điền chưởng quỹ nói ra.
Thạch Mục không nói thêm gì, từ trong Trần Miểu Giới lấy ra một phong thư, cùng năm khối Linh Thạch trung phẩm cùng một chỗ đưa qua.
Điền chưởng quỹ vươn tay đón lấy, hai người lại thảnh thơi ngồi trò chuyện trong chốc lát, sau đó Điền chưởng quỹ cáo từ rời đi.
Thạch Mục ngả lưng lên ghế dựa, nhắm hai mắt lại, dưỡng thần.
Một lát sau, môt thanh âm già nua từ ngoài cửa truyền đến.
“Mục đạo hữu, thật sự có lỗi. Vừa rồi lão hủ có việc gấp phải xử lý, để các hạ chờ lâu rồi.” Từ Lỗ Tử vội vàng từ ngoài cửa đi đến, cũng không ngồi xuống mà trực tiếp đi tới chỗ Thạch Mục.
"Từ đại sư công việc bề bộn, tại hạ chờ trong chốc lát cũng không sao. Chẳng qua không biết binh khí của tại hạ luyện chế thế nào rồi?” Thạch Mục hỏi.
“Việc này…thật sự là một lời khó nói hết. Đợi Mục đạo hữu nhìn thấy tận mắt, tự nhiên sẽ minh bạch.” Bước chân Từ Lỗ Tử trì trệ, trên mặt lão hiện lên một tia xấu hổ, nói.
"Tốt, mời đại sư dẫn đường." Trong lòng máy động, Thạch Mục nói.
Từ Lỗ Tử cũng không nhiều lời, lập tức quay người đi ra ngoài sảnh.
Hai người đi ngang qua liên tiếp mấy cái sân nhỏ trông như nhà kho, rồi dừng lại trước một cái sân nhỏ được đẽo từ một khối cự thạch màu xám. Đại môn sân nhỏ lúc này đang mở rộng, có thể thấy trong đó một đống tài liệu thiết chế được sắp xếp chính tề, còn có mấy bồn nước làm bằng đá cực lớn.
Trong sân nhỏ người đến người đi, phần lớn đều là các đại hán tinh tráng, họ cởi trần nửa người trên, trong tay cầm các loại tài liệu hoặc công cụ, ra ra vào vào tất cả các gian phòng.
Từ Lỗ Tử trực tiếp đi vào trong nội viện, đi thẳng đến một gian nhà đá không lớn lại riêng biệt ở sâu bên trong. Thạch Mục nhắm mắt đi theo sau lưng Từ Lỗ Tử, ánh mắt đánh giá gian nhà đá.
Gian nhà đá này được đẽo từ một loại đá xanh lam nhạt, ở trong sân này lộ ra có chút đặc biệt.
"Từ đại sư!"
"Sư phó!"
Trên đường đi gặp phái các đại hán cường tráng, bọn họ đều dừng lại cung kính thi lễ với Từ Lỗ Tử.
Từ Lỗ Từ gặp ai cũng đều sẽ mỉm cười gật đầu đáp lại.
Rất nhanh, Từ Lỗ Tử cùng Thạch Mục đi vào trong gian nhà đá màu lam.
Đây là một gian hỏa thất cá nhân không lớn lắm, ở giữa phòng đặt một cái lò lửa thật lớn.
Điều làm cho Thạch Mục ngoài ý muốn chính là tuy trong lò có ánh lửa lộ ra, nhưng cả gian thạch thất cũng không quá nóng, dường như có Pháp trận cao minh nào đó ngăn cách độ nóng lại rồi.
Cách lò lửa không xa là một bình đài rèn hình vuông, đen nhánh. Bên cạnh bình đài là một giá để vũ khí bằng sắt.
Trên giá, ngoại trừ một thanh trường cung bằng xương màu trắng ra còn có một thanh trường đao cùng đoản côn màu ngăm đen. Nhìn bộ dạng chúng nó cũng không khác nhiều so với lúc trước. Bên cạnh giá còn dựng lấy một cái bình, trong đó đựng gần hai chục mũi tên có lông đuôi màu đen.
"Mục đạo hữu, ngươi trước xem một chút cung này như thế nào? Lão phu lấy gân Hắc Dực Sư Thứu làm dây cung rồi luyện chế lại một lần, còn mấy cái lông vũ kia thì chế thành hai mươi cây mũi tên có đuôi thứu.” Từ Lỗ Tử tiến lên vài bước, nhấc Phá Thiên Cung ra khỏi giá, nhấc bình đựng mũi tên lông vũ màu đen kia lên, quay người đưa cho Thạch Mục.
Thạch Mục đón lấy, chỉ thấy mặt ngoài thân cung cùng cánh cung vốn màu xương trắng của Phá Thiên Cung có thêm không ít Linh văn. Dây cung cũng rực rỡ hẳn lên. Mũi tên trong bình có cả thảy hai mươi cây, phần đuôi mũi tên đúng là lông chim lấy từ Hắc Dực Sư Thứu, trên thân mũi tên còn khắc từng vòng phù văn rậm rạp.
Cung và tên đều tản mát ra chán động Pháp lực mãnh liệt, không ngờ đều là Pháp khí thượng phẩm.
Thạch Mục hài lòng nhẹ gật đầu, trên tay lóe lên bạch quang, Phá Thiên Cung cùng mũi tên đuôi thứu đã bị hắn thu vào, nói:
"Đa tạ Từ đại sư."
Từ Lỗ Tử khoát tay áo, lại nhấc Vẫn Thiết Hắc Đao cùng Đoản Côn ra khỏi giá vũ khí, đưa tới.
Thạch Mục vươn tay tiếp nhận đao côn, ước lượng một chút, cảm giác sức nặng của nó dường như cũng không phát sinh biến hóa quá lớn. Chẳng qua đường kính lại nhỏ hơn một vòng so với lúc trước, xem ra nguyên nhân là vì tạp chất đều bị bài trừ ra.
Cấu tạo của chúng nó cũng không khác gì trước đây, khi ghép lại cũng có thể tạo thành một thanh Mạch Đao dài tám thước.
Chẳng biết tại sao, lần này khi cầm trong tay Vẫn Thiết Hắc Đao cùng Đoản Côn , trong lòng hắn ẩn ẩn dâng lên một loại cảm giác thân thiết khó nói nên lời. Thạch Mục nghĩ tới biểu hiện kỳ quái lúc trước của Từ Lỗ Tử, lập tức phát hiện dị thường. Trên thân Vẫn Thiết Hắc Đao cùng Đoản Côn vẫn chưa được khắc bất kỳ Phù trận nào.
Thạch Mục ngẩng đầu, có chút nghi ngờ nhìn về phía Từ Lỗ Tử.
Không đợi hắn mở miệng, Từ Lỗ Tử đã chủ động giải thích:
"Mục đạo hữu, việc này nói ra thật xấu hổ, là do lão phu có chút chủ quan..."
Hóa ra, sau khi hai kiện binh khí được chiết xuất xong tạp chất, Từ Lỗ Tử liền sai người khắc Phù trận cho chúng nó. Nhưng ngoài ý muốn của mọi người chính là sau khi được tinh luyện, độ cứng của hai kiện binh khí này tăng lên nhiều. Bọn họ dùng hết thảy các biện pháp từ thông thường đến đặc biệt cũng không thể lưu lại chút dấu vết nào trên thân hai kiện binh khí, chứ đừng nói gì đến minh khắc Phù trận.
"Từ đại sư, ý của ngươi là, hai kiện binh khí này của tại hạ đã mất khả năng trở thành Pháp khí rồi hả?” Thạch Mục nhướng mày, hỏi.
"Xác thực như thế." Vẻ mặt Từ Lỗ Tử tràn đầy áy náy, gật gật đầu nói.
Nói xong, trên tay Từ Lỗ Tử lóe lên hào quang,hiện ra một cái túi đựng số Linh Thạch mà lúc trước Thạch Mục đã giao. Lão đưa túi cho Thạch Mục, nói:
"Mục đạo hữu, lần này là lão hủ nhìn sai. Lão hủ không cách nào làm được sự tình đã đáp ứng lúc trước. Chỉ đành trả lại số Linh Thạch này cho đạo hữu.” Từ Lỗ Tử khẽ thở dài nói.
“Không biết Từ đại sư có thể cho tại hạ mượn hỏa thất này dùng một lát được không?” Sauk hi tiếp nhận Linh Thạch, Thạch Mục đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên có thể.” Lỗ Tử hơi ngẩn ra, nhẹ gật đầu. Lúc này mới nhỏ giọng chỉ cho Thạch Mục phương thức sử dụng hỏa thất.
Đợi cho Từ Lỗ Tử rời đi, bàn tay Thạch Mục khẽ đảo, trên tay nhiều ra một cái bình sứ. Trong bình sứ chứa đầy một thứ chất lỏng, đúng là nọc độc Hóa Kim Tích lúc trước.
Lông mày hắn cay lại, đi tới bình đài rèn, trong lòng có chút tâm thần bất định…
….
Tổng đàn Minh Nguyệt Giáo, bên trong đại điện nghị sự của Minh Thần Điện.
Lúc này, trên vị trí của mười vị điện chủ chỉ thiếu mỗi Liễu Ngạn và đại hán trung niên miệng rộng là không thấy đâu, còn lại đã đến đầy đủ.
“Liễu điện chủ với Đường điện chủ đâu rồi?” Lão già tóc bạc ngồi bên phải ghế giáo chủ lên tiếng hỏi.
Vẻ mặt của hắn giống như đã già đi rất nhiều, so với mấy ngày trước thì giờ đây nếp nhăn trên trán lại càng nhiều, càng sâu.
“Bẩm hữu hộ pháp, linh sủng của Đường điện chủ ở tế đàn Quỷ Vực đột nhiên xảy ra chuyện, hắn đã vội vã đến đó để điều ra hung thủ rồi. Còn Liễu điện chủ thì ta không rõ lắm.” Thanh niên tóc quăn mở miệng đáp lại.
“Thôi cứ kệ hai người bọn hắn vậy. Chắc mọi người đã nghe về tình huống hai ngày nay, Cự Môn điện chủ vừa trở về từ tiền tuyến, mời ngươi kể lại kỹ càng sự việc cho mọi người nghe đi.” Hữu hộ pháp nói sơ qua rồi nhìn về phía một gã đại hán mặt sẹo đang ngồi bên trái. Vẻ mặt người này có vẻ rất mệt mỏi.
“Mọi người, hai ngày trước Thông Thiên Tiên Giáo và Thiên Ma Tông đã tiến vào lãnh thổ của chúng ta thông qua Vệ quốc với Trần quốc. Trong vòng một đêm, phía Đông Nam hai tình Đông Lâm, Đông Hợi cùng phía Đông Bắc của hành hành tỉnh Hắc Hà đã nhanh chóng bị đánh hạ. Không những thế, hai tông này sau khi đánh hạ thành trấn xong liền chỉ để một vài đệ tử ở lại canh giữ quản lý rồi lập tức tiến quân về phía tây. Cứ đà này thì chẳng mấy chốc, cỡ chừng một tháng là bọn họ có thể dẫn quân tiếp cận tổng đàn của chúng ta rồi.” Đại hán mặt sẹo hơi gật đầu chào mọi người rồi cất giọng khàn khàn kể lại.
Bầu không khí trong đại điện trở nên trầm trọng hơn, mọi người đều đang ổn định lại tinh thần để tiêu hoá tin tức vừa rồi.
“Tình hình cụ thể là như vậy, các vị điện chủ hãy cùng đưa ra ý kiến của mình đi.” Lão già tóc bạc lên tiếng.
“Hôm nay những đệ tử tới để tham gia tuyển chọn hầu hết đã tập trung đủ, nếu như Hãn Hải Cự Chu có thể kịp thời đưa đến thì kế hoạch của Liễu điện chủ có thể tiến hành được rồi.” Một thiếu phụ trẻ tuồi nêu ý kiến của mình.
“Tôn điện chủ, xin hỏi thuyền giờ ở đâu? Bóng người vàng ngọc của Liễu đại điện chủ đến giờ còn không thấy thì nói gì đến thuyền!” Hoắc Thanh hừ lạnh.
“Thương Lang điện chủ, lời này của ngươi có vẻ như quá phận rồi đấy. Lúc trước Liễu điện chủ đã đảm bảo trong vòng hai tháng sẽ mang thuyền tới, giờ mới chỉ có nữa tháng thôi mà ngươi đã ý kiến cái gì.” Nam tử lông mày đỏ tên là Địch Phong phản bác.
“Trước khác nay khác. Hôm nay chiến sự đã dí tới đít cho dù chúng ta có muốn chờ đến hai tháng thì Thông Thiên Giáo và Thiên Ma Tông cũng sẽ không chờ chúng ta đâu! Đến lúc đó khi tổng đàn bị vây lại rồi thì Liễu điện chủ có lấy đến hai mươi chiếc thuyền nữa cũng chả để làm gì? Để chuyển thi thể sao?” Hoắc Thanh cười lạnh.
“Ngươi…” Địch Phong cứng họng không nói được gì.
“Hữu hộ pháp, các vị điện chủ, Liễu Ngạn có chút chuyện nên đã đến chậm, mong các vị bỏ quá cho.” Đúng lúc bầu không khí trong điện giằng co đến cao trào thì âm thanh của Liễu Ngạn từ phía ngoài truyền vào.
Gã vẫn mặc một bộ trường bào màu ánh trăng, vẻ mặt thong dong đi từ phía cửa đại điện tới, cúi đầu thi lễ với lão giả tóc bạc rồi đúng yên đó không nhúc nhích.
“Liễu điện chủ, sao lại thư thái ung dung thế, chẳng lẽ ngươi đã kiếm được hai mươi chiếc Hãn Hải Cự Chu rồi hả?” Hoắc Thanh mỉa mai.
“Đúng vậy.” Liễu Ngạn không để ý chút nào trả lời.
Lời vừa nói ra mọi người trong đại sảnh liền giật mình, vẻ mặt sợ hãi cùng vui vẻ lẫn lộn.
“Tốt” Lão giả tóc bạc lộ ra vẻ mặt vui mừng khôn siết, đột nhiên đứng phắt dậy thốt lên một tiếng.
“Sao có thể.” Hoắc Thanh ngẩn ra ngờ ngệch nói.
“Mọi người, việc này liên quan đến tồn vong của giáo phái chúng ta nên mời mọi người dời bước đi theo ta tai nghe mắt thấy tay sờ kiểm chứng.” Liễu Ngạn mỉm cười nói.
Đối với đề nghị này của Liễu Ngạn mọi người đều không ý kiến gì.
Sau nửa canh giờ. Ngoài thành Khúc Dương, ở một chỗ vắng người bên bờ biển Tây Hải, một đám cao tầng của Minh Nguyệt Giáo đều tụ tập lại đây.
“Liễu điện chủ, hiện tại có thể cho chúng ta mở rộng tầm mắt một chút, biết đại thuyền vượt biển là gì đi chứ.” Hoắc Thanh mở miệng.
Những người khác đều trưng ra bộ mặt chờ mong nhìn về phía Liễu Ngạn.
Liễu Ngạn cũng không nhiều lời, hào quang từ cánh tay hắn loé lên, một chiếc thuyền từ hư không xuất hiện trên tay hắn, quanh thân thuyền là từng vòng từng vòng phù văn chằng chịt huyền ảo vô cùng. Đồng thời có một luồng linh lực mạnh mẽ từ thân thuyền tản ra, chính là dấu hiệu của một kiện Linh Khí.
“Không sai, đây chính là Hãn Hải Cự Chu.” Hữu hộ pháp gật đầu xác nhận.
Liễu Ngạn không nói gì mà trực tiếp truyền Pháp lực vào chiếc thuyền, sau đó ném nó ra xa. Chiếc thuyền được đám khói xám bao lấy chậm rãi rơi xuống mặt biển.
Chiếc thuyền vừa rơi xuống liền phát sáng mãnh liệt, nháy mắt đã biến thành một chiếc thuyền đen to lớn nổi trên mặt biển. Chiếc thuyền này đầu đuôi vuông vức, toàn thân được vẽ đầy các loại phù văn đồ án, dài khoảng năm mươi trượng, rộng tầm mười trượng, cao bốn năm trượng, nổi lềnh bềnh trên mặt nước như một ngọn núi nhỏ, hai bên hông còn có hai họng pháo đen ngòm được đậy lại bởi nắp gỗ.
Chiếc thuyền trông như một căn lầu năm tầng cổ kính, phía sau là mấy cây cột buồm to lớn, bên trên treo một cánh buồm lớn tầm vài chục trượng, không những thế trên buồm còn có linh quang khẽ chớp tắt.
Tay phải Liễu Ngan không ngừng vung lên, hào quang không ngừng loé lên, từng chiếc từng chiếc thuyền giống nhau như đúc nhanh chóng hiện ra trên bờ biển.
Sau khi dừng lại, hai mươi chiếc Hãn Hải Cự Chu đỗ thành một hàng bên bờ biển, trông như một đám mây đen lớn cuồn cuộn không nghỉ.
“Làm sao có thể…” Hoắc Thanh thấy vậy thì trợn mắt há mồm ngớ ngẩn đứng đực ra đó.
Những người còn lại đều chậc chậc tán dương không ngừng, ánh mắt mọi người nhìn về phía Liễu Ngạn mang thêm vài phần sùng bái cùng tôn kính.
Dù sao nhiều Hãn Hải Cự Chu như vậy, thì lượng đệ tử tinh anh trong giáo được chuyển dời đến đại lục Tây Hạ càng nhiều.
“Tốt, Liễu điện chủ quả nhiên nói được làm được! Như vậy những chuyện còn lại đều thực hiện như kế hoạch định sẵn. Truyền lệnh xuống, giới nghiêm toàn thành, phong toả tin tức chiến sự, không để bất cứ ai có thể ra vào thành.” Hữu hộ pháp ra lệnh.