Đạo sĩ trẻ rõ ràng đã nhận ra Linh Khí đánh lén mình là vật từng thuộc về huynh đệ của mình năm xưa. Nhưng chưa kịp tìm kiếm người phát động Kim Tiền Kiếm thì hai tiếng xé gió “Vút vút” đã truyền đến, lại là hai luồng mũi tên màu đen xé không lao tới.
Gã âm thầm rùng mình một cái, hào quang dưới chân thêm sáng rõ, vội vàng tránh về phía sau, có vẻ chân rối tay loạn…
Lần này đã có chuẩn bị, rốt cục không bị bắn trúng, nhưng Kim Tiền Kiếm ở bên kia lại hóa thành một luồng kim quang một lần nữa lao về phía gã, làm cho gã lại hoảng sợ một phen.
“Chết rồi!”
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu gã, tất nhiên cho là đối phương còn có cao thủ ẩn mình bên trong thuyền lớn. Vừa nghĩ đến đây, gã vội vàng vẫy tay về một hướng khác, hào quang trên trường tiên ánh bạc loé lên, sau liền bắn về phía gã.
Nhưng đúng vào lúc này, hào quang trên Linh Khí Hồng Lăng (dây lụa đỏ) vốn đã bị áp chế lại đột ngột sáng bừng lên, huyễn hóa ra tầng tầng lớp lớp hồng lăng, quấ chặt lấy trường tiên ánh bạc.
Tên đạo sĩ trẻ bất chợt quay người nhìn về phía thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro, đối phương cũng cười lạnh nhìn lại hắn.
“Chết tiệt!”
Lòng tên đạo sĩ trẻ ôm mối đại hận. Tuy gã đã lùi rất nhanh nhưng vẫn chênh lệch quá xa so với phi kiếm. Chưa đầy hai hơi thở đã bị bắt kịp, từng đạo kiếm ảnh đâm phập xuống như sao rơi.
Tên đạo sĩ trẻ hét lớn một tiếng, chân khí rót vào thân thương, cây thương rung lên một cái liền huyễn hóa ra từng luồng thương ảnh, cuối cùng, một thương đâm ra, “Keng!” một tiếng, đánh bay Kim Tiền Kiếm.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người chớp lên sau lưng tên đạo sĩ trẻ. Đó là một thanh niên mặc áo bào xám, quanh thân bao phủ một tầng sáng xanh hiện ra, chính là Thạch Mục.
Chỉ thấy cánh tay hắn khẽ động, một mảng ánh đao đen đột nhiên túa ra, chém về phía tên đạo sĩ trẻ.
Tên đạo sĩ trẻ vừa kinh vừa hoảng, nhanh như chớp xoay người lại, dùng trường thương ánh bạc chặn ngang ngay trước ánh đao.
“Keng keng” một tiếng vang cực lớn.
Trong khoảnh khắc ánh đao chạm vào trường thương, gã chỉ cảm thấy linh lực chân khí mà mình rót vào trường thương dường như bị rút đi không ít. Uy năng của trường thương sụt giảm không nhẹ, cuối cùng bị một kích hất bay.
Nhưng với tư cách là một cường giả Địa giai, phản ứng của gã không hề chậm. Lúc này gã mượn lực nhảy lùi về sau, đồng thời điên cuồng thúc giục Chân khí trong người, quanh thân nổi lên một tầng bảo hộ bằng Chân khí kiên cố màu trắng, đồng thời một tay khẽ vẫy, ý định gọi Pháp tướng đang cùng Khô Lâu Tử Kim tranh đấu kia về.
Nhưng Thạch Mục không cho gã cơ hội này, dưới sự trợ giúp của Phong Ảnh Phù cao giai, thân hình như cái bóng chớp lên, hai nắm đấm được bao trùm bởi lân phiến màu đen bỗng nhiên dấy lên một tầng ánh sáng đỏ. Mơ hồ một cái, huyễn hóa ra hơn mười quyền ảnh màu đỏ, đánh về phía đạo sĩ trẻ như mưa vần gió vũ.
Sau khi Thạch Mục thúc giục hóa thân đồ đằng thì thực lực trực tiếp thăng lên đến Địa giai, cộng thêm sự trợ lực của tầng thứ sáu Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết, khiến cho lực lượng của hắn ngày hôm nay đã đạt đến một mức độ cực kì kinh khủng. Giờ phút này dưới tình huống giáp lá cà thế này, quyền ảnh nhìn như bình thường, nhưng mỗi một kích đều ẩn chứa một cỗ lực lượng không thua gì uy lực của Pháp Khí thượng phẩm.
“Bịch! Bịch! Bịch!” những tiếng liên miên không dứt.
Tầng bạch quang bao quanh thân thể của đạo sĩ trẻ chớp động liên tục, chỉ cảm thấy từng cỗ mãn lực kinh khủng ập tới, thân hình rung lên kịch liệt, thân thể gã bị đánh rơi từ trường toa giữa không trung xuống, “Bõm” một tiếng đã rơi xuống biển.
Hư ảnh Pháp tướng đang giao chiến với Khô Lâu Tử Kim ở phía xa xa kia cũng bởi mất đi sự duy trì của Chân khí mà ầm ầm tan rã.
Thân hình Thạch Mục chớp lên một cái, theo sát sau gã đạo sĩ, cũng lao xuống biển.
Uỳnh! Ầm! Ầm!
Sóng trên mặt biển bắt đầu chuyển động, dưới mặt nước như đang có hai con giao long cuộn mình, từng trận từng trận sóng biển dâng lên cao vút. Mặt biển hiện ra những vực xoáy khổng lồ, tiếng động uỳnh uỳnh như sấm rền từ dưới đáy biển truyền lên, không ai biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro đã đáp xuống cự chu, lấy ra một viên đan dược ăn vào, toàn lực luyện hóa tác dụng của đan dược, một phần Pháp lực rất nhanh chóng được khôi phục.
Có điều đối mặt với tình huống xảy ra trên mặt biển, nàng ta cũng không dám tùy tiện nhảy vào.
Tu sĩ nhân loại cho dù tu luyện đến Địa giai, ngoại trừ những người tu luyện một ít công pháp đặc thù thuộc tính Thủy ra, ở trên biển vẫn phải chịu hạn chế rất lớn, không tài nào phát huy được thực lực.
Thiếu phụ váy xám tro quay đầu nhìn về phía chiếc cự chu thứ hai trong số những chiếc cự chu ở phía sau, nàng ta vừa rồi trông thấy rất rõ, thanh niên mặc y phục xám vừa rồi chính là từ nơi đó nhảy ra.
Có điều dung mạo của người thanh niên kia nàng lại chẳng có chút ấn tượng nào.
“Chẳng lẽ là do Liễu điện chủ cố ý an bài hay sao?” Thiếu phụ mặc váy tro thầm đoán trong lòng.
Trên một chiếc cự chu khác, trên mặt đám người Hầu Tái Lôi, Dư Ý cũng đầy vẻ kinh hãi không hiểu gì cả.
“Này, người vừa nãy kia… là Mục huynh à?” Vẻ kinh sợ trong mắt Dư Ý hơi rút đi, miệng thì thào lẩm bẩm, dường như không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.
Y quay đầu nhìn về phía Hầu Tái Lôi đang đứng bên cạnh.
“Ngươi nhìn ta làm gì, ta chẳng qua quen hắn lâu hơn ngươi có một chút thôi, về thân phận và thực lực của hắn ta đây cũng không rõ lắm đâu…” Hầu Tái Lôi cười khổ đáp.
Lời này là thật lòng, mặc dù gã đã đi theo Thạch Mục một khoảng thời gian, nhưng về mọi chuyện liên quan đến Thạch Mục, gã cũng không biết gì nhiều.
Thải Nhi lúc này đang đứng trên đỉnh một cột buồm lớn nhất của cự chu, bạch quang trong mắt lóe lóe, nhìn xuống mặt biển. Đột nhiên, trong mắt nó hiện lên vui vẻ.
Vòng xoáy trên mặt biển đột nhiên chấn động. “Uỳnh!” một tiếng, một cột nước cực kì to lớn từ mặt biển đột ngột bùng lên, nổ tan mặt biển.
Trên không trung, hào quang trên trường tiên ánh bạc đang dây dưa với linh khí Hồng Lăng đột nhiên tiêu tán, thu nhỏ lại về kích thước lúc trước rồi tõm một cái rơi vào trong biển.
Thiếu phụ mặc xiêm y xám tro khẽ giật mình, lập tức phất tay triệu hồi linh khí Hồng Lăng, ánh mắt nhìn về mặt biển.
Từng luồng sóng càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng chậm rãi trở về trạng thái bình tĩnh lúc đầu.
“Ầm!” một tiếng.
Mặt biển nổ tung, một bóng người bay khỏi mặt biển đáp xuống cự chu, chính là Thạch Mục. Quần áo trên người hắn rách tung toé, trên cánh tay trái xuất hiện một vết thương thật dài, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt, có điều trong mắt lại hiện lên một tia hưng phấn.
Có dị năng nhìn xuyên thấu mặt biển của Thải Nhi, hắn ở trong lòng biển chẳng khác gì đi trên đất bằng, dưới tình huống thi triển toàn bộ thủ đoạn không giữ lại chút gì thì tên đạo sĩ trẻ tự cho mình là siêu phàm kia mặc dù thực lực không tệ nhưng cũng chỉ còn cách nhận mệnh.
Đám người Minh Nguyệt Giáo trên cự chu thấy tình hình này thì trên mặt đều lộ vẻ kinh hãi, vội vã lui về sau một bước, không dám tới gần Thạch Mục, giống như đang nhìn thấy quái vật vậy.
Ánh mắt của đám Hầu Tái Lôi, Dư Ý nhìn về phía Thạch Mục lại càng tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi.
“Tại hạ Bàng Ngọc - Minh Nguyệt Giáo, xin hỏi đạo hữu là…” Thiếu phụ váy tro đã đi tới, dừng lại bên cạnh Thạch Mục rồi hỏi với vẻ ngập ngừng.
“Ta là ai không quan trọng. Ngươi chỉ cần biết là ta không có địch ý với các ngươi là được. Hiện giờ điều quan trọng nhất là làm thế nào trốn khỏi tay Thông Thiên Tiên Giáo.” Thạch Mục đáp.
Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro nghe vậy, quay đầu nhìn về bờ biển. Phía đó thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng nổ mạnh của đấu pháp. Trên mặt nàng ta hiện lên vẻ lo lắng. Khoảng cách quá xa, bằng mắt nàng ta cũng không thấy rõ tình huống nơi đó.
“Vô Trần Đạo Nhân và thủ hạ của lão ta bị Liễu Ngạn và La điện chủ quấn lấy, có điều tình huống không ổn lắm, chỉ sợ không cách nào duy trì quá lâu.” Thạch Mục nói.
Thông qua việc cộng hưởng tầm mắt của Thải Nhi, tình hình xảy ra ở nơi bờ biển rõ ràng hiện lên trong mắt hắn. Tên nam nhân mặt sẹo cùng với sinh vật Tử Linh Địa giai mà hắn triệu hồi ra mặc dù tạm thời có thể giữ chân được hai cường giả Địa giai của Thông Thiên Tiên Giáo, nhưng cũng đã hiện vẻ mệt mỏi.
Giữa không trung, trên thân Vô Trần Đạo Nhân tản mát ra hàng vạn luồng bạch quang, như tiên nhân vậy.
Linh quang bên ngoài quỷ đầu màu vàng kim mà Liễu Ngạn đang huy động cũng đã ảm đạm xuống, thoạt trông đã là nỏ mạnh hết đà.
Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro nghe vậy, sắc mặt biến ảo, chợt nghiến răng:
“Toàn lực xuất phát về phía biển!” Nàng ta đột nhiên quay người thét lớn.
Những đệ tử đang điều khiển cự chu nghe thấy thế thì vội vàng bắt tay làm việc. Trận pháp cấm chế trên khắp ba chiếc Hải Cát cự chu lại một lần nữa khởi động, đi sâu về phía biển.
Vào thời khắc này, thân thể Thạch Mục chấn động, bỗng nhiên nhìn về hướng bờ biển. Gần bờ biển, một luồng bạch quang cực lớn phóng lên trời, mặc dù khoảng cách cực xa, đám người Thạch Mục ở đây cũng thể thấy rõ mồn một.
Bên bờ biển, giữa không trung.
Vô Trần Đạo Nhân thu ánh mắt đang nhìn về phía mặt biển đằng xa lại, trong mắt lão như dấy lên sự tức giận, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất. Toàn thân lão lúc này được bao phủ trong một cột sáng màu trắng đường kính hơn mười trượng, trên đỉnh đầu lơ lửng một cái Đại ấn màu trắng đang chậm rãi xoay tròn, hào quang ngút trời kia cũng tản ra từ vật ấy.
Phía trước cách đó không xa, Liễu Ngạn sắc mặt trắng bệch, bên khóe miệng và trên thân thể có nhiều chỗ đổ máu, nhuộm đỏ nửa người. Có điều gã không hề để ý đến vết thương trên người, hay tay vung vẩy, miệng tụng niệm chú ngữ.
Quỷ đầu màu vàng kim nhạt trước người đại phóng huyết quang, há miệng ra, liên tục phun ra chín màn sương máu, tạo thành một mảnh mây máu nồng đậm. Linh quang trên người quỷ đầu màu vàng kim nhạt lại ảm đạm hơn một nửa.
Bên trong mây máu, tiếng quỷ khiếu rít gào liên hồi, loáng thoáng thấy được vô số quỷ ảnh dữ tợn đang giương nanh múa vuốt trong đó, chỉ chực nhào vào cắn người.
Vô Trần Đạo Nhân cười lạnh một tiếng, miệng niệm chú ngữ, hai tay bắt chéo trước người, đột nhiên vung lên. Đại ấn màu trắng sáp nhập vào cột sáng, cột sáng to lớn lóe lên hóa thành một đạo lưỡi dao ánh sáng cao đụng trời chém xuống Liễu Ngạn.
Những nơi quang nhận đi qua, không khí như bị đột ngột hút rỗng, phát ra tiếng xì xèo…
Hô hấp Liễu Ngạn như ngừng lại, gã hét lớn một tiếng, mây máu trước người gã vần vũ cuồn cuộn, ngưng tụ thành một đầu lâu màu máu kích thước chừng vài trượng, tản mát ra khí tức hung ác tàn nhẫn vô cùng tận.
“Đi!”
Liễu Ngạn vung tay lên, huyết khô lâu cực lớn xông lên, đánh về phía quang nhận màu trắng.
Uỳnh uỳnh!
Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.
Tại thời điểm này, hư không dường như bị xé nứt, chung quanh xuất hiện mấy khe hở, mặt biển cũng cuộn lên từng đợt sóng cực lớn.
Trên hai chiếc cự chu cách chiến trường không xa, bên tai đám người Minh Nguyệt Giáo như có một tiếng sét cực lớn nổ vang, màng nhĩ gần như rách toạc, ngũ quan đổ máu, người tu vi hơi yếu một chút thậm chí còn bị chấn động pháp lực vô cùng kịch liệt ấy đánh chết tươi.
Giữa không trung, huyết khô lâu cực lớn răng rắc, nổ tung ra, một lần nữa biến thành mây máu cuồn cuộn.
Thân hình Liễu Ngạn rung lắc dữ dội, ngũ quan thất khiếu đều có máu tươi chảy ròng ròng, máu miệng lại điên cuồng phun ra, thân thể bắn ra ngoài xa như diều đứt dây, khô lâu màu vàng kim nhạt gào thét một tiếng, lại biến trở về thành một cây quạt nhỏ, xoay tròn mấy vòng rồi bắn ngược ra, huyết quang ảm đạm đi, hiển nhiên linh tính đã sụt giảm gần hết.
Liễu Ngạn bay ra xa hơn mười trượng mới cố gắng ổn định lại thân thể.
Vô Trần Đạo Nhân thấy Liễu Ngạn còn sống, trong mắt lộ ra vẻ ngoài ý muốn, vung tay lên, cổ kiếm màu xanh lập tức hiện ra, tản ra ra kiếm quang ngút trời, kiếm khí lợi hại như có thể chọc thủng chân trời.
Liễu Ngạn hít sâu một hơi, hai mắt híp lại, trong cặp con ngươi hiện lên ánh sáng kì dị, tay vung lên, trong tay xuất hiện một miếng phù lục màu đen, trên mặt phù lúc có khí đen lượn lờ, nhìn không rõ hình dáng.
“Xoát” một tiếng, phù lục bị gã bóp nát.
Một đoàn hắc quang bao phủ lấy Liễu Ngạn, một khắc sau, thân thể của gã bỗng nhiên hóa thành một luồng sao băng màu đen, bắn về phía biển, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta sợ hãi, mới chớp mắt một cái đã biến mất khỏi tầm mắt.