Vương Thụy Khôn đợi hai nữ tử rời đi, đứng tại đó một lúc lâu, sau đó cất bước đi tới một gian phòng trong đại điện.
Trong phòng, một nam tử trung niên khuôn mặt hình chữ quốc*, trên người vận một bộ y phục màu vàng đang ngồi.
(*chữ quốc: 国 )
"Phó Hội Trưởng." Nam tử trung niên mặt chữ Quốc nhìn thấy Vương Thụy Khôn đi tới, liền đứng dậy, hướng về phía hắn thi lễ một cái.
"Được rồi, giữa ta và ngươi không cần khách sáo như vậy." Vương Thụy Khôn khoát tay áo.
Hai người chia nhau ngồi xuống, liền có người hầu bưng nước trà lên.
"Vân trưởng lão, đối với sự tình của Chung Tú hôm nay, ngươi thấy thế nào?" Vương Thụy Khôn uống một ngụm trà, hỏi.
"Nữ tử này tâm tư tinh tế, tỉ mỉ, tuy tuổi không lớn lắm, nhưng gặp chuyện thì rất bình tĩnh, không hốt hoảng, đúng là hiếm thấy." Nam tử trung niên mặt chữ quốc nói.
"Ừm, nói tiếp đi." Vương Thụy Khôn nói.
"Nhớ lại những hành động cùng biểu hiện của nữ tử này trong mấy ngày nay, hôm nay xem ra hẳn là đã sớm phát hiện ra manh mối gì đó, cố ý dời ánh mắt của đối phương đi, làm cho đối phương buông lỏng cảnh giác, thực ra là đang âm thầm an bài, cuối cùng một lần đoạt lại số hàng hóa bị cướp." Nam tử trung niên mặt chữ quốc nói.
"Tuy rằng Chung Tú từ đầu tới cuối đều ngậm miệng không nói kẻ cướp này là người phương nào, nhưng dựa vào mấy nơi xảy ra chuyện, ngược lại trong lòng ta lại có chút suy đoán. Hôm nay xem ra, thế lực tại Thương Húc Thành cũng có tai mắt, sở dĩ Chung Tú không đề cập đến, có lẽ là không nắm giữ được chứng cứ ở bên ngoài." Vương Thụy Khôn trầm ngâm một chút, nói.
"Tại hạ lại cho rằng, bất kể có chứng cứ hay không, Vương Phó Hội Trưởng cũng có thể tìm cơ hội lén lút nói chuyện cùng Chung Tú trước." Nam tử trung niên mặt chữ quốc nói.
"Ừm, việc này ta sẽ xem xét. Đúng rồi, sỡ dĩ lần này Chung Tú có thể đoạt lại số hàng hóa, điều này khẳng định gã Thạch Mục bên cạnh kia cóa tác dụng rất lớn, đối với người này, ngươi có thể điều ra được những gì?" Vương Thụy Khôn khẽ gật đầu, lại hỏi.
Nam tử trung niên mặt chữ quốc kia nghe vậy, lấy từ trong lòng ra một tấm thẻ ngọc giản, đưa đến, nói:
"Trong này có liên quan đến tin tức về Thạch Mục, người xem."
Vương Thụy Khôn tiếp nhận ngọc giản, dán lên trán, thần thức thăm dò vào bên trong, đuôi lông mày nhếch lên một cái, chỉ chốc lát sau liền mở mắt ra.
"Người này quả thật có chút bản lĩnh, tu vi võ đạo đều không tệ, còn là một tên Chế Phù Sư. Đều đến từ Đông Châu Đại Lục... Tuy nói rằng Đông Châu Đại lục tài nguyên cằn cỗi, ngược lại có khi lại sinh ra rất nhiều nhân vật thiên tài." Vương Thụy Khôn nói.
"Càng là nơi gian khổ, càng có thể rèn luyện người." Nam tử trung niên mặt chữ điền nói.
"Căn cứ vào tin tức trên này, còn có tình huống nhìn thấy hôm nay, Thạch Mục này và Chung Tú hắn là có quan hệ yêu đương. Người này rất có bản lĩnh, nếu có thể đưa vào thương hội, hẳn là một trợ lực rất lớn." Vương Thụy Khôn suy nghĩ một chút, nói.
"Kỳ thật, mặc kệ Thạch Mục kia nghĩ như thế nào, nếu như hắn và Chung Tú là người yêu, chúng ta chỉ cần khống chế được Chung Tú, không cần sợ Thạch Mục này không ra sức cho thương hội chúng ta." Nam tử trung niên mặt chữ quốc nói.
"Vân trưởng lão nói rất có lý." Vương Thụy Khôn gật nhẹ đầu.
...
Chung Tú cùng nữ tử xinh đẹp đi ra phía sau đại điện, dọc theo đường đá trước cửa đi đến một ngã rẽ phân nhánh.
Hai người khẽ liếc mắt nhìn nhau, đều không nói gì, trái phải chia nhau đi về hai hướng khác nhau.
Bước chân Chung Tú nhanh hơn, rất nhanh đã về đến nơi ở, lúc này Thạch Mục đang chắp tay đứng trong viện, cùng nói chuyện với Thải Nhi trên đầu vai câu được câu chăng.
"Thạch đại ca, vừa rồi ta còn tưởng huynh không về được." Chung Tú nhìn thấy Thạch Mục, không còn dáng vẻ rụt rè ở trước mặt người ngoài, chạy tới, nhào vào trong lòng Thạch Mục.
"Nha đầu ngốc, không phải ta đã bình an trở về rồi sao." Thạch Mục nhẹ nhạt vuốt ve đầu Chung Tú, ôn nhu nói.
"Muội sợ..." Chung Tú vùi mặt vào ngực Thạch Mục, hai tay ôm chặt hắn.
"Không cần lo lắng, Thạch đại ca của muội các nhân thiên tướng, không có việc gì." Thạch Mục khẽ cười nói.
"Oa, Thạch Đầu ngươi quá buồn nôn rồi, ta nhìn không nổi nữa rồi!" Thải Nhi từ đầu vai Thạch Mục giương cánh bay lên, tiếng kêu cạc cạc quái dị vang lên.
"Ba hoa!" Thạch Mục cười mắng một tiếng, cong ngón tay búng một cái, một tia khí kình đánh về phía Thải Nhi, Thải Nhi kêu lên quái dị, thân hình nhoáng một cái, tránh thoát khí kình, bay đi về hướng xa xa.
Ánh mắt Thạch Mục lộ ra một tia bất ngờ, tốc độ phản ứng của Thải Nhi so với trước kia nhanh lên không ít, mặc dù chỉ là tiện tay đánh một kích, cũng không ẩn chứa chân khí bên trong, nhưng dù sao khoảng cách khá gần, có thể tránh thoát rời đi khiến hắn có chút kinh ngạc.
Sắc mặt Chung Tú trở nên đỏ hồng, buông Thạch Mục ra.
"Đi thôi, chúng ta vào trong nhà rồi nói." Thạch Mục kéo Chung Tú vào trong nhà, hai người ngồi xuống.
Chúng Tú hỏi thăm một lúc, Thạch Mục liền đem chuyện đã xảy ra mấy ngày nay nói một mạch cho Chung Tú biết.
"Minh Nguyệt Giáo... Liễu Ngạn... Quả nhiên là bọn chúng giở trò quỷ." Chung Tú nói.
"Có lẽ bọn chúng đang có mưu tính chuyện gì, dường như cần một lượng lớn Tinh Thạch."
"Thạch Đại ca, chuyện đã qua coi như xong. Sau này nếu như bọn chúng không trêu chọc vào chúng ta, chúng ta sẽ không gây phiền phức cho bọn chúng." Chung Tú suy nghĩ một lúc, nói.
"Ừm, việc này ta tự có chừng mực. Đúng rồi, vừa rồi Vương Thụy Khôn kia gọi các muội qua, đã nói chuyện gì vậy?" Thạch Mục hỏi.
Chung Tú cũng không giấu diếm, đem chuyện Vương Thụy Khôn vừa đề cập về hội đấu giá, cùng với sự việc của đặc sứ Yêu tộc nói cho Thạch Mục biết đầu đuôi ngọn ngành.
Thạch Mục hiện giờ là người nàng coi trọng nhất, nên Chung Tú mới không để ý đến quy của của Thiên Ngô Thương Hội, đem những tin tức cơ mật này không thiếu một chữ nói cho Thạch Mục biết.
"Khu vực Na La, Lăng Thiên Phong!" Sắc mặt Thạch Mục khẽ động, đột nhiên đứng lên.
"Thạch đại ca, có chuyện gì sao?" Chung Tú bị Thạch Mục làm cho hoảng sợ, vộ vàng hỏi.
"Là như thế này, kỳ thực ta đến Tây Hạ đại lục, một mặt là vì tránh lệnh truy nã, mặt khác, chính là muốn đi đến Lăng Thiên Phong..." Thạch Mục trầm ngâm một chút, đem chuyện hắn luôn muốn đến Lăng Thiên Phong nói cho Chung Tú biết.
Về chuyện liên quan đến việc mơ thấy cảnh khỉ trắng, bởi vì quá mức ly kỳ, cho đến bây giờ hắn chỉ cho rằng đó chỉ là giấc mơ bình thường, những suy đoán mơ hồ cũng chỉ thoáng qua.
"Theo như ta biết, Lăng Thiên Phong thật sự là Thánh địa của Yêu tộc, nơi nào có ba đại gia tộc của Yêu tộc còn chiếm giữ và bảo vệ, người ngoại tộc nếu muốn tiếp cận, căn bản không có khả năng." Chung Tú nói.
"Đúng vậy, chính vì thế cho nên ta luôn muốn tăng cường thực lực, ta dự định đợi khi thực lực đầy đủ sẽ hành động một lần nữa." Thạch Mục nói.
"Thạch đại ca, xem như thực lực của huynh đạt tới cấp Địa giai, đi vào Lăng Thiên Phong vẫn là quá nguy hiểm. Nhưng lần này ngược lại có một cơ hội tốt, nếu muội có thể trở thành đặc sứ của Yêu tộc, liền có thể quang minh chính đại mang huynh đến trước lãnh địa của Yêu tộc. Vào trong đó rồi, có thể sẽ có cơ hội tiếp cận được Lăng Thiên Phong." Chung Tú trầm ngâm một chút, nói.
"Ừm, hội đấu giá lần này, ta sẽ dốc toàn bộ sức lực hỗ trợ muội." Thạch Mục nhẹ gật đầu, nói.
"Ừm!" Chúng Tú dùng sức gật gật đầu. Không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần bên người có Thạch Mục, nàng đều có một loại cảm giác an toàn, lòng tin cũng lập tức tăng gấp đôi.
"Hiện giờ cách hội đấu giá vẫn còn hai tháng, khoảng thời gian này nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Chúng ta đi xem trước hiện trường hội đấu giá, sẽ làm bước tiếp theo trong dự định." Thạch Mục nói.
Chung Tú gật nhẹ đầu.
Ngay lúc này, một âm thanh từ bên ngoài truyền đến.
"Thương hội quản sự Chu Duệ, bái kiến Chung trưởng lão."
Chung Tú liếc nhìn Thạch Mục một cái, hai người đi ra, một nam tử thiếu niên vận áo trắng cung kính đứng ở ngoài viện.
Người này toàn thân vận áo bào trắng sạch sẽ, tóc mai mày kiếm, tướng mạo có phần anh tuấn, nhìn bộ dáng tu vi đại khái đang mở mức sơ kỳ Tiên Thiên.
"Chung trưởng lão, thuộc hạ phụng mệnh Vương Phó Hội Trưởng, đến đây đưa cho người tư liệu về hội đấu giá Thương Húc." Thiếu niên áo trắng nhìn thấy Chung Tú đi ra, thi lễ một lần nữa, lấy ra một chiếc hộp ngọc to bằng bàn tay, nâng trong lòng bàn tay.
Chung Tú nhận lấy hộp ngọc, sau đó mở ra, bên trong là một số ít thẻ ngọc, một số đồ vật như thư từ.
Chung Tú đọc sơ qua một lượt, bên trong những vật này ghi lại tin tức cụ thể của hội đấu giá Thành Đông, quá trình đấu giá của đại hội, còn có danh sách các thế lực khắp nơi trong thành,...
"Tốt lắm, ngươi vất vả rồi." Chung Tú nói với nam tử áo trắng.
Nam tử áo trắng khiêm tốn đáp một tiếng, nhưng cũng không rời khỏi, vẫn tiếp tục đứng ở nơi đó.
"Chu Duệ, ngươi còn có chuyện gì sao?" Chung Tú kỳ quái liếc nhìn nam tử áo trắng.
"Là như thế này, Vương Phó Hội Trưởng lo lắng Chung trưởng lão không mấy quen thuộc đối với Thương Húc Thành, việc chuẩn bị hội đấu giá có nhiều điều không tiện đối với những tình hình đặc biệt, thuộc hạ lớn lên ở Thương Húc Thành từ nhỏ, cho Vương Phó Hội Trưởng đặc biệt để thuộc hạ trong thời gian này hỗ trợ Chung trưởng lão, bất cứ chuyện gì đều nghe theo Chung trưởng lão phân phó." Nam tử áo trắng cung kính nói.
"Được rồi, bọn ta đang muốn đi đến hội đấu giá Thành Đông xem qua một chút, ngươi dẫn chúng ta đi đi." Chung Tú nghe vậy, nói.
Quả thật nàng đối với Thương Húc Thành không mấy quen thuộc, có một người quen thuộc giúp đỡ đương nhiên cầu còn không được.
"Vâng." Chu Duệ đáp ứng một tiếng.
Ba người rất nhanh rời khỏi thương hội, đi đến một nơi đường phố phồn hoa như Thành Đông.
Đường đi vô cùng rộng rãi, có thể cùng một lúc chạy bốn năm cỗ xe ngựa, hai bên đường đều là những cửa hàng cỡ lớn, dòng người đi lại như nước.
"Con đường này tên là Nghênh Tiên Nhai, là nơi náo nhiệt nhất ở Thương Húc Thành." Chụ Duệ đi bân cạnh hai người, mở miệng giới thiệu.
Tuy rằng quãng thời gian trước hắn ở trong thành bôn ba mấy ngày, mua các loại vật tư, nhưng vì khi đó để tránh gây chú ý, suốt ngày chỉ ở trong mấy cửa hàng tính toán và cân bằng lại chủng loại và số lượng hàng hóa, mặc dù có đi qua một số đường phố phồn hoa, cũng chỉ liếc mắt nhìn một chút, không tỉ mỉ quan sát.
Hiện giờ dò xét kỹ càng, lúc này mới thật sự cảm nhận được sự phồn hoa của Thương Húc Thành.
Thương Húc Thành không hổ là danh thành Tây Hạ Đại Lục, chỉ riêng một con đường về mặt khí thế, thì đã hơn hẳn những thành trì mà hắn đã đến.
Ngay lúc này, cách đó không xa, một tòa cửa hàng quy mô rộng lớn hấp dẫn tầm mắt hắn.
Cửa hàng này chiếm giữ khu vực phồn hoa nhất trên đường, bề ngoài cực rộng, kiến trúc cao lớn, trên dưới có đến ba tầng, vách tường màu đỏ tươi, mái nhà là ngói lưu ly mảnh, chiếu sáng lấp lánh, thoạt nhìn cực kỳ tôn quý.
Trước cửa treo một tấm biển hiệu cực lớn - Nghênh Tiên Các!
Ba chữ to lớn này được dùng nước sơn màu vàng viết, như rồng bay phượng múa, phảng phất một loại khí thế hào hùng.
"Chung trưởng lão, Thạch tiền bối, Nghênh Tiên Các này chính là nơi Chung Trưởng lão phụ trách hội đấu giá lần này." Ngay lúc này, Chu Duệ chỉ tay về phía cửa hàng kia, nói.
Chung Tú nhìn tòa kiến trúc cao lớn phía trước, ánh mắt lộ ra thần thái khác thường.
"Đi thôi, chúng ta qua đó xem một chút." Chung Tú hít sâu một hơi, đi về phía Nghênh Tiên Các.