Nửa canh giờ sau, Chung Tú cùng Thạch Mục về tới chỗ ở.
"Tú nhi, làm sao vậy?" Thạch Mục thấy trên đường đi Chung Tú vẫn buồn bực không vui, sau khi trở về lông mày nàng vẫn như trước hơi nhíu lại, liền hỏi.
"Thạch đại ca, ngươi nhìn một chút." Chung Tú nói xong liền đưa khối ngọc giản ghi danh sách đấu giá cho Thạch Mục.
Thạch Mục đón lấy ngọc giản, thăm dò Thần thức vào trong, chốc lát sau, hắn nhìn về phía Chung Tú, miệng nói:
“Nếu ta nhớ không lầm, trong đám hàng hóa này có một bộ phận là đến từ nhóm hàng do chúng ta vận chuyển đến kia. Những thứ này nếu đặt ở trong các hội đấu giá bình thường thì cũng là cấp bậc cao rồi, nhưng nếu muốn dựa vào chúng để thắng Triệu trưởng lão thì e là không thể được. Ngoài ra, những thứ này cũng chỉ tính là loại trung bình trong nhóm hàng mà chúng ta vận chuyển thôi.”
“Huynh nghĩ giống như ta. Thạch đại ca, đoạn thời gian này ngươi cũng vất vả rồi, trước nghỉ ngơi ở chỗ này một chút đi. Ta có việc đi ra ngoài một chuyến.” Chung Tú khẽ gật đầu, đứng lên.
“Tốt, ngươi cần cẩn thận một chút.” Thạch Mục nói.
Chung Tú khẽ gật đầu, đứng dậy đi ra sân nhỏ.
Thạch Mục khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt đảo qua bốn phía chung quanh.
Lúc này Thải nhi không có trong sân, không biết lại chạy đi đâu chơi rồi. Chẳng qua nơi này là thành Thương Húc, Thải nhi lanh lợi như vậy chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Hắn thở ra một hơi, lấy một viên Linh Thạch trung phẩm thuộc tính Hỏa ra, cầm trong tay bắt đầu hấp thụ Linh Khí tinh thuần bên trong.
Mấy ngày nay ác chiến liên tục, lại một đường bôn ba chạy đi, Pháp lực, Chân khí trong cơ thể hắn đã hao tổn nhiều. Phải tranh thủ lúc này để khôi phục lại một chút.
Từng sợi tơ màu đỏ từ trong Linh Thạch nhè nhẹ bay ra, không ngừng dung nhập vào trong cơ thể Thạch Mục…
Thời gian từ từ trôi qua.
Đến khi Thạch Mục mở mắt ra thì hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống. Sắc trời bên ngoài đang dần dần trở nên tối đen.
Hắn ném viên Linh Thạch đã ảm đạm không còn ánh sáng trong tay sang một bên. Nơi đó đã có bảy tám viên Linh Thạch màu đỏ đồng dạng cũng mất đi Linh Khí.
Thạch Mục từ từ đứng lên. Hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, mệt nhọc của thân thể thoáng cái đã biến đi đâu. Chân khí, Pháp lực nơi Đan điền lại lần nữa tràn đầy, đồng thời còn hơi có chút tinh tiến, khiến họ Thạch rất lấy làm vui mừng.
Loại phương thức tu luyện Chân khí, Pháp lực bằng cách hấp thu trực tiếp Linh Khí trong Linh Thạch này là gần đây hắn mới thử. Lúc trước hắn chỉ dùng cách này trong thời khắc chiến đấu mấu chốt, để khôi phục Chân khí, Pháp lực nhằm ứng phó như cầu cấp thiết mà thôi.
Dù sao ở Đại lục Đông Châu, Linh Thạch - với tư cách là một loại tài nguyên trọng yếu cùng với tiền giao dịch – vốn đã cực kỳ thiếu thốn. Tuy có không ít người biết Linh thạch cũng có thể dùng để tu luyện nhưng trên cơ bản không phải ai cũng dám làm như vậy.
Lúc đó, sau khi hắn đánh chết vài tên cao thủ Tiên Thiên, thậm chí là Địa giai, túi tiền của hắn cũng được cho là rủng rẻng. Nhưng hắn tự hỏi, hắn còn chưa có cái quyết đoán trực tiếp dùng Linh Thạch để tu luyện kia.
Song bây giờ, sau khi thử mấy lần, được nếm đến ngon ngọt, hắn đã biết vì sao nhiều người lại phải liều mạng đi kiếm Linh Thạch như vậy.
Linh Khí trong Linh Thạch thật ra là Thiên địa Linh Khí được áp súc cao độ. Sau khi hấp thu Linh Khí này vào cơ thể, nó sẽ tự động chuyển hóa thành Chân khí cùng Pháp lực vô cùng tinh thuần, thuận theo gân mạch hòa nhập vào trong vòng xoáy Pháp lực cùng Khí Phủ trong Đan điền. Loại tốc độ này nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với việc việc tự hấp thu từng giọt từng giọt Linh khí trong trời đất.
Hơn nữa hắn còn phát hiện, hiệu quả tu luyện sẽ càng tốt nếu đợi cho Chân khí cùng Pháp lực trong cơ thể tiêu hao gần như không còn rồi hẵng đi hấp thu Linh Khí trong Linh Thạch.
Tốc độ tu luyện của Võ giả cùng Thuật sĩ của Đại lục Tây Hạ vượt xa so với Đại lục Đông Châu, chỉ sợ cũng là do Linh Thạch nơi đây đầy đủ hơn nhiều.
Vào thời khắc này, một tràng tiếng bước chân từ bên ngoài sân nhỏ truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của Thạch Mục.
Một lát sau, cửa sân bị đẩy ra, Chung Tú đi đến, sắc mặt nàng có chút khó coi.
“Tú nhi, làm sao vậy?” Thạch Mục hỏi.
“Thạch đại ca, ta vừa mới thông qua các mặt quan hệ tìm hiểu được một chút tin tức.” Chung Tú khẽ thở dài, nói.
“Là sự tình về hàng hóa đấu giá sao?” Thạch Mục hỏi.
“Đúng vậy, ta đã hỏi thăm rõ ràng. Các đồ vật có phẩm bậc tốt mà Thành chủ Lệnh Hồ trích ra dùng cho lần đấu giá hội lần này đều bị Triệu trưởng lão lấy đi rồi.” Chung Tú có chút tức giận, nói.
“Xem ra việc này không thoát khỏi liên hệ với tên Vương Thụy Khôn kia rồi.” Thạch Mục nói.
“Thạch đại ca nói không sai. Việc này là được sự đồng ý ngầm của Vương phó hội trưởng đấy. Ta mới thăm dò ra được, hình như Triệu trưởng lão kia là có quan hệ bà con gì đấy với Vương phó hội trưởng thì phải.” Chung Tú nói.
“Thì ra là thế. Tên Vương Thụy Khôn kia vừa nhìn còn tưởng là người chính trực công bằng, không ngờ lại dùng tới thủ đoạn ti tiện như thế.” Thạch Mục nói.
“Thật ra nếu xét ở một mặt nào đó thì hắn cũng xem như công chính. Tuy đồ đạc được phân cho chúng ta có phẩm cấp không bằng cho Triệu trưởng lão, nhưng bù cái được số lượng nhiều. Nói cách khác, nếu dựa trên giá cả thị trường mà tính thì giá trị hàng của chúng ta và Triệu trưởng lão cũng không chênh lệch nhau nhiều lắm.” Chung Tú nói.
“Đây chính là chỗ khôn khéo của lão gia hỏa kia. Lão làm như vậy, người khác căn bản là không nắm được bất cứ nhược điểm nào của lão. Mà sự thực thì ở loại trường hợp như đấu giá hội thế này, các mặt hàng phổ thông làm sao có thể gây được tiếng vang như các mặt hàng giá trị cao được? Chẳng qua vấn đề này còn không lớn lắm, trong đấu giá hội chúng ta cũng không thể chỉ dựa vào mấy thứ này, xem ra còn phải nghĩ biện pháp.” Thạch Mục suy nghĩ một chút rồi nói như thế.
“Không chỉ có là hàng hóa đấu giá thôi đâu. Ta vừa mới đi xem qua phòng đấu giá ở thành Tây bên kia. Nhân khí cùng hoàn cảnh quanh đó tốt hơn không ít so với Nghênh Tiên Các bên này.” Chung Tú còn nói thêm.
“Lão hồ ly này khinh người quá đáng!” Thạch Mục nghe vậy, nắm tay không khỏi siết chặt.
Thạch Mục cũng đã nghe Chung Tú nói qua việc xảy ra ở hội trường phân phối lúc trước. Nhớ lại bộ dạng đường đường chính chính của Vương Thụy Khôn trước mặt mọi người vào ban sáng, trong lòng Thạch Mục không khỏi cười lạnh một tiếng.
Ngay vào lúc này, nắm đấm đang siết chặt của Thạch Mục liền bị một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại cầm lấy. Thạch Mục khẽ giật mình, tâm tình vốn hơi phẫn nộ lập tức bình tĩnh xuống một ít.
“Tú nhi, hai chuyện này cộng lại quả thật có chút bất lợi với ngươi. Ngươi…” Thạch Mục nhìn Chung Tú, có chút thương tiếc nói.
Hắn biết rõ bề ngoài Chung Tú nhu nhu nhược nhược, nhưng trong lòng nàng lại cực kỳ muốn giành phần thắng.
“Thạch đại ca, trên đường trở về ta cũng đã cẩn thận cân nhắc qua rồi. Bây giờ cách đấu giá hội còn có hai tháng nữa. Nguồn cung hàng cùng nhân khí còn có thể dùng các phương thức khác chậm rãi kéo lại. Dù cho tình huống ban đầu bất lợi thế nào thì ta cũng sẽ tranh thủ hết sức.” Chung Tú hít sâu một hơi, thần tình trong mắt dần dần kiên định lại.
Trước mặt Thạch Mục, vô luận thế nào nàng cũng sẽ không bỏ cuộc. Nàng không muốn trở thành vướng víu bên người Thạch Mục. Nàng muốn nhân cơ hội này làm chút việc gì đó cho Thạch Mục.
“Tú nhi ngoan, yên tâm đi, ta sẽ toàn lực tương trợ ngươi. Chỗ ta có vài đồ vật, có thể lấy danh nghĩa ủy thác thương hội bán ra trong hội đấu giá.” Trong lòng Thạch Mục ấm áp, vung tay lên, lấy ra năm sáu kiện Linh Khí, cuối cùng mới lấy ra một cái hộp ngọc.
Chung Tú khẽ giật mình, kiểm tra thoáng qua đám Linh Khí, sắc mặt đại hỉ.
Phẩm chất của những Linh Khí này đều rất tốt, tốt hơn nhiều so với đám Linh Khí mà Vương Thụy Khôn phân cho.
“Thạch đại ca, ngươi không cần dùng những Linh Khí này sao? Chớ vì ta mà…” Dường như nghĩ tới điều gì, Chung Tú có chút lo lắng nói.
“Không sao, ta bình thường gần như là không dùng những Linh Khí này. Vốn cũng đang tìm cơ hội bán chúng nó đi. Bây giờ vừa lúc, coi như nhất cử lưỡng tiện,” Thạch Mục cười nói.
“Tốt, vậy ngày mai ta sẽ dẫn Thạch đại ca đi ký hiệp nghị ủy thác nhé.” Chung Tú nghe vậy, bấy giờ mới yên lòng lại nói.
Nàng nhấc chiếc hộp ngọc nằm cạnh đám Linh Khí kia lên, mở ra, bên trong là một hòn đá lớn cỡ móng tay, màu đỏ rực như lửa, thình lình nằm chình ình ở đó. Đây đúng là một khối Tinh Thạch.
Ngày đó, Thạch Mục đoạt được hai khối Tinh Thạch từ trong tay Địch Phong, một khối trả lại cho Thành chủ Lệnh Hồ Khoan, một khối thì giữ lại, chính là khối trước mắt này.
“Thạch đại ca, này…Tinh Thạch này quá mức quý trọng. Đám người Liễu Ngạn dùng trăm phương nghìn để đánh cướp, cũng là vì ngấp nghé vật ấy. Có lẽ nó có trọng dụng gì đó, hay là ngươi cất kỹ đi, nếu đưa ra bán ở đấu giá hội thì đáng tiếc quá.” Sắc mặt Chung Tú trịnh trọng nói.
“Có gì đâu mà đáng tiếc, chẳng qua cũng chỉ là một khối Tinh Thạch mà thôi. Nó có đáng là gì so với tự do của Tú nhi. Ngươi cứ xem là nó là kiện bảo vật áp trục cho lần đấu giá hội lần này là được.” Thạch Mục khoát tay áo, tùy ý nói.
Trong tay hắn còn một khối Tinh Thạch lớn hơn nhiều đây này.
Chẳng qua hắn sẽ không bao giờ lấy khối Tinh Thạch đó ra. Không phải hắn không nỡ bỏ, mà là một khi lấy ra, chỉ sợ sẽ đẩy Chung Tú vào hoàn cảnh không mong muốn.
Dù sao vô luận là ở Đại lục Đông Châu hay là Đại lục Tây Hạ, chỉ một khối Tinh Thạch bé tí tẹo đã khiến thiên hạ tranh nhau đến đầu rơi máu chảy. Nếu xuất hiện một khối Tinh Thạch to bằng quả đấm, chỉ sợ sẽ đại loạn mất.
“Thạch đại ca, cảm ơn ngươi.” Chung Tú nhìn Thạch Mục, một đôi mắt đẹp sáng long lanh.
“Được rồi, giữa ta và ngươi cần gì phải tạ ơn tới tạ ơn lui. Ta còn trông cậy vào ngươi dẫn ta đi dạo dạo đỉnh Lăng Thiên đây này!” Thạch Mục khẽ vuốt mái tóc Chung Tú, cười nói.
Thần kinh một mực căng thẳng của Chung Tú rốt cuộc hòa hoãn lại, tiến lên vài bước, ôm lấy Thạch Mục, vùi đầu vào trong ngực hắn.
(Tiểu Tú Tú tiến lên, đá bay Tây Môn Tuyết, đè ngửa Mục xuống nào …-yuki)
Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, Thạch Mục chỉ cảm thấy nơi đầu mũi quanh quẩn một cỗ mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể xử nữ. Trong lòng hắn không khỏi rung động, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn một chút. (là nam nhân thì tiến lên đè mỹ nữ ra cho tỷ …-yuki)
Chung Tú dường như cũng cảm giác được sự biến hóa vi diệu của cơ thể Thạch Mục, mặt ngọc khẽ đỏ lên, nhưng nàng cũng không đẩy Thạch Mục ra.
“Quác, thừa dịp ta không có ở đây, các ngươi lại ôm cùng một chỗ!” Ngay vào lúc này, một cái âm thanh hết sức, hết sức chói tai vang lên.
Thải nhi không biết từ đâu bay ra, đỗ xuống trong sân, nhìn hai người Thạch Mục, trên mặt nó lộ ra vẻ trêu tức.
Thạch Mục nhướn mày, quay đầu hung hăng trợn Thải nhi một cái.
Thải nhi xoay xoay đầu đi chỗ khác, giả như không thấy.
Lúc này, hai gò má Chung Tú ửng hồng rừng rực, nàng vội vàng lùi ra khỏi người Thạch Mục.
“Thạch đại ca, ta đi nghỉ đây.” Tiếng nói của nàng bé như ruồi muỗi, nhanh chóng cúi đầu đi về phía gian phòng.
Thạch Mục hưng hăng trừng Thải nhi, một tay vừa mới nâng nâng lên, Thải nhi đã vội vỗ cánh chạy té khói rồi.
Thạch Mục cũng không đuổi theo “trừng trị” Thải nhi mà hít sâu một hơi, bình phục một chút nỗi lòng xao động của mình.
Một lát sau, hắn cũng không về phòng mình mà đi tới trong nội viện, tung người nhảy lên nóc nhà.
Phía chân trời, một vầng loan nguyệt từ từ dâng lên.
Thạch Mục khoanh chân ngồi xuống, bày ra tư thế hai tay triêu thiên. (tư thế giơ hai tay lên trời, như Songoku tụ tập quả cầu Đêkhi đó=)) )
Tính ra đã vài ngày không tu luyện Thôn Nguyệt Thức rồi, hắn cần bổ sung trở lại mới được.