"Tú nhi, ngươi làm sao vậy?" Sắc mặt Thạch Mục khẩn trương, một cỗ Chân khí tinh thuần từ lòng bàn tay hắn tuôn ra, rót vào trong cơ thể Chung Tú.
Được sự tương trợ của luồng Chân khí này, vẻ ửng đỏ trên mặt Chung Tú mới từ từ lui mất.
“Ta không sao.” Chung Tú cố nở nụ cười, đứng vững thân thể.
“Sao lại không có việc gì được? Lúc trước ở Nghênh Tiên Các ngươi cũng đã như vậy rồi. Với tu vi của ngươi, đây không phải là do mệt nhọc mà thành.” Thạch Mục lắc đầu nói.
“Ta thật sự không có việc gì. Dạo gần đây thi thoảng sẽ bị như vậy, nhưng sẽ rất nhanh khôi phục bình thường.” Chung Tú nói.
Thạch Mục lắc đầu, đỡ Chung Tú ngồi xuống.
“Không được, tốt nhất vẫn nên kiểm tra một chút.” Hắn nói xong liền đặt một bàn tay lên đỉnh đầu Chung Tú, tuôn Chân khí vào trong cơ thể nàng.
Cùng lúc đó, thần thức của Thạch Mục cũng lan tràn ra, thăm dò vào trong cơ thể Chung Tú.
Thần thức, Chân khí của hắn dò xét cẩn thận trong cơ thể nàng một lượt, lại không phát hiện ra bất cứ điều bất thường nào. Khí huyết trong cơ thể Chung Tú vận hành có chút trì trệ, hơi giống với do mệt nhọc quá độ mà thành.
“Làm sao sẽ…” Thạch Mục không thể tin, thì thào tự hỏi.
Hắn lắc đầu, Thần thức lại quét qua cơ thể Chung Tú một lần nữa. Một lát sau, vẫn không có kết quả gì.
Thạch Mục chau mày, trầm ngâm.
“Ta thật không có chuyện gì. Chẳng qua thi thoảng sẽ cảm thấy hơi mệt mà thôi. Thạch đại ca, ngươi không cần quá lo lắng như vậy.” Chung Tú nói thì nói thế, nhưng thấy Thạch Mục quan tâm mình như vậy, trong lòng nàng vẫn có chút ngọt ngào.
"Thật sự không có chuyện gì sao?" Thạch Mục hỏi.
“Thật sự không có việc gì, ngươi xem ta bây giờ không phải là tốt lắm rồi sao.” Trên người Chung Tú lóe lên ánh sáng màu lam, lan tỏa ra ngoài, tựa như một đóa sen nở rộ. Chân khí vận chuyển vô cùng trôi chảy.
“Được rồi, nhưng ngươi hứa với ta, lát nữa về phải ngủ một giấc thật ngon. Những ngày này ngươi đã quá mệt mỏi rồi.” Thạch Mục khẽ gật đầu, cũng không tiếp tục truy tìm ngọn nguồn nữa.
“Tốt! Đúng rồi, sao không thấy Thải nhi đâu?” Chung Tú nhìn thoáng qua chỗ kho hàng, hỏi.
“Thải nhi nói nó không thích chỗ chật hẹp này nên vẫn luôn ở bên ngoài.” Thạch Mục nói.
“À ta có việc này muốn nói với ngươi, Vương Phó hội trưởng đã tuyên bố sứ giả đi Lăng Thiên Phong lần này sẽ do ta đảm nhiệm, một tháng sau xuất phát.” Chung Tú hưng phấn nói.
“Thật sao? Thế thì tốt quá rồi!” Tuy sớm đã đoán được sẽ như thế nhưng đến khi tận tai nghe Chung Tú nói, Thạch Mục vẫn lộ vẻ cực kỳ mừng rỡ.
Chung Tú thấy Thạch Mục vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui sướng vô cùng.
“Còn một tháng nữa thôi, chúng ta cần phải lên kế hoạch thật tốt…” Thạch Mục nói xong liền lật tay lấy ra một tấm địa đồ.
Chung Tú đang muốn tiến tới gần thì bỗng nhiên sắc mặt biến đổi. Trước mắt bỗng nhiên trở nên đen kịt, thân thể nàng lung lay, ngã khuỵu xuống đất.
"Tú nhi!"
Sắc mặt Thạch Mục đại biến, vươn tay ôm chầm lấy Chung Tú. Nhưng mới vừa chạm vào người Chung Tú sắc mặt hắn lại một lần nữa biến đổi. Thân thể Chung Tú bỗng dưng trở nên nóng hôi hổi, như một cái lò lửa lớn.
Từng cỗ sóng nhiệt nóng rực từ trong cơ thể nàng tuôn ra ngoài.
Bản thân Công pháp Thạch Mục tu luyện chính là Xích Viên Hỏa Kinh thuộc tính Hỏa, một chút nhiệt lực này tự nhiên không là gì đối với hắn. Hắn thúc giục Chân khí trong Đan điền, trên người bùng lên ánh sáng đỏ, ngăn cách nhiệt lực trên người Chung Tú, cẩn thận đặt nàng trên mặt đất.
Nhưng giờ phút này, thần trí của Chung Tú đã trở nên mơ hồ, có vài phần mê ly. Nàng luôn miệng thì thào hô tên của Thạch Mục.
“Tú nhi, ta ở đây, ngươi…ngươi cảm thấy thế nào rồ?” Thạch Mục nắm chặt lấy tay Chung Tú, hỏi.
Thần trí Chung Tú đã mơ hồ, nàng không có bất cứ phản ứng gì với lời hô hoán của Thạch Mục.
Thạch Mục hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình phục tâm tình lo lắng của mình, thả ra Thần thức thăm dò vào trong cơ thể Chung Tú, sắc mặt trầm xuống. Lúc này, Pháp lực, Chân khí trong cơ thể Chung Tú thập phần hỗn loạn, giống như vô số con rắn nhỏ không bị người khống chế, rong ruổi trong kỳ kinh bát mạch của nàng.
May mà Chung Tú song tu Võ, Pháp, tu vi lại không kém nên kinh mạch cứng cỏi, miễn cưỡng có thể chịu được sự tán loạn của Chân khí, Pháp lực.
Theo sự xâm nhập của Thần thức, Thạch Mục rất nhanh tìm ra nguyên nhân khiến Chân khí, Pháp lực bạo động. Trong Đan điền của Chung Tú, một đoàn ánh sáng màu đỏ cực nóng không biết xuất hiện tự bao giờ, như liệt diễm thiêu đốt hừng hực, co duỗi không theo quy tắc nào.
Pháo lực, Chân khí trong Đan điền bị đoàn hỏa diễm này uy hiếp, trở nên vô cùng hỗn loạn, chạy ào ào vào trong kinh mạch của Chung Tú.
“Tại sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ là bị tẩu hỏa nhập ma khi tu luyện công pháp?” Thạch Mục chưa bao giờ gặp tình huống như thế này, tay chân hắn có chút luống cuống không biết làm sao.
Hắn buộc mình bình tĩnh, các loại ý nghĩ liên tục lướt qua trong đầu. Bất kể thế nào hắn nhất định phải cứu Chung Tú, trước hết ngăn đoàn hỏa diễm này lại đã rồi nói sau.
Miệng lẩm bẩm, một tay Thạch Mục phất lên, bắn ra mấy đoàn sáng, rơi xuống các góc của nhà kho. Trong kho hàng lập tức dâng lên ba bốn tầng màn sáng.
“Thải nhi, chú ý tuyệt đối tình huống xung quanh. Nếu có ai tới gần phải nói cho ta biết.” Thạch Mục liên hệ tâm thần với Thải nhi, dặn.
Thải nhi đang đậu trên một tòa lầu phía bên ngoài nhà kho, nghe vậy thì khẽ giật mình, nó cẩn thận nhìn về phía nhà kho. Trong nhà kho mở ra vài cái Pháp trận cấm chỉ nên nó cũng không nhìn rõ bên trong là tình huống gì.
Chẳng qua nghe giọng điệu của Thạch Mục nghiêm trọng như vậy, Thải nhi biết đã có việc khẩn cấp xảy ra nên nó vội vàng đáp ứng.
Thạch Mục khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Chung Tú, hai tay đặt trên bụng dưới – chỗ Đan điền của Chung Tú. Trên người hắn bùng lên ánh sáng đỏ, chân khí trong cơ thể mãnh liệt phóng ra chui vào trong cơ thể Chung Tú.
Dưới sự khống chế của Thạch Mục, từng cỗ Chân khí dũng mãnh tràn vào Đan điền của Chung Tú, bọc vài tầng quanh đoàn hỏa diễm màu đỏ kia. Nhiệt độ cao trên người Chung Tú lập tức hạ xuống, Chân khí, Pháp lực vốn chạy hỗn loạn trong kinh mạch cũng dần trở lại bình thường.
Trong miệng khẽ hừ rên nhẹ, vẻ mặt Chung Tú trở nên dễ chịu không ít.
Thạch Mục vui vẻ, nhưng không chờ hắn thở phào một hơi, luồng liệt diễm trong Đan điền Chung Tú lại một lần nữa run lên, sôi trào cuồn cuộn, trùng kích lên vách tường Chân khí đang bao bọc lấy nó.
Thạch Mục thấy vậy liền vội rót thêm Chân khí vào, giằng co với sự phản kích của đoàn liệt diễm này. Nhưng đoàn liệt diễm trùng kích ngày càng mạnh, với thực lực ngày hôm nay của Thạch Mục vậy mà có cảm giác không đủ sức để ngăn nó lại.
Thạch Mục gầm lên một tiếng, toàn lực vận chuyển Chân khí, giống như mở chốt, Chân khí như hồng thủy tràn vào ồ ạt, khó khăn lắm mới tiếp được một kích của cỗ liệt diễm.
Nhưng chỉ mới một lát như vậy, trên mặt Thạch Mục đã hơi đỏ lên, trên trán chi chit mồ hôi lạnh. Chân khí trong cơ thể hắn đã tiêu hao hơn phân nửa, nhưng đoàn liệt diễm kia vẫn cuồn cuộn hung hãn như cũ, khí thế không chút nào yếu bớt.
Thạch Mục cắn chặt răng, tay phải toàn lực vận chuyển truyền Chân khí ra, tay trái lóe lên ánh sáng đỏ, trong lòng tay lập tức xuất hiện một viên Linh Thạch trung phẩm thuộc tính Hỏa. Từ trong viên Linh Thạch tuôn ra từng tia sáng mảu đỏ, dung nhập vào trong cơ thể Thạch Mục. Sự tiêu hao của Chân khí trong cơ thể hắn vốn đang cực nhanh lập tức trở nên chậm lại, sắc mặt hắn khẽ thả lỏng.
Tuy lượng Chân khí vào vẫn không bù nổi lượng Chân khí ra nhưng ít nhất hắn đã có thể kiên trì càng thêm lâu.
Thời gian dần trôi, đã nửa canh giờ…
Lúc này mặt đất chung quanh chỗ Thạch Mục ngồi vươn vãi đầy những khối Linh Thạch ảm đạm linh quang, phải có trên trăm khối. Mà Thạch Mục hiện tại, tay trái vẫn đang nắm Linh Thạch, tay phải đặt trên bụng Chung Tú- chỗ Đan điền.
Mặc dù Thạch Mục có Linh Thạch không ngừng bổ sung nhưng sắc mặt hắn đã từ hồng chuyển sang trắng bệch như tờ giấy. Quầng sáng đỏ bên ngoài cơ thể nay cũng chỉ còn lại một tầng mỏng manh.
Nhưng điều khiến hắn vui mừng là lực lượng của đoàn liệt diễm trong Đan điền Chung Tú cũng đã bị tiêu hao hơn phân nửa, tần suất trùng kích đang trở nên yếu bớt.
Thạch Mục ném đi viên Linh Thạch trong tay trái, lại đổi một viên Linh Thạch khác, cắn chặt răng, tiếp tục rót Chân khí vào. Một lúc lâu sâu, đoàn liệt diễm trong Đan điền Chung Tú khẽ run lên, hoàn toàn dừng hẳn lại, không hề phát ra bất cứ ba động gì.
Sắc mặt Thạch Mục buông lỏng, lại thả Thần thức ra xác nhận đoàn liệt diễm kia đã thật sự dừng lại chưa, sau đó hắn liền ngã quỵ xuống trên mặt đất, há mồm thở dốc.
Hắn vẫn cầm lấy Linh Thạch nhằm khôi phục Chân khí, đồng thời thả Thần thức ra, dò xét tình huống của Chung Tú. Cơ thể Chung Tú đã hạ nhiệt, lông mi thật dài của nàng khẽ rung rung, hai mắt chậm rãi mở ra, sắc mặt nàng vô cùng tái nhợt, không có chút huyết sắc nào.
"Tú nhi!" Thạch Mục đại hỉ, kêu lên.
"Thạch đại ca, ta..." Chung Tú có chút khó khăn quay đầu nhìn về phía Thạch Mục, cánh tay run rẩy giơ lên.
"Đừng nói chuyện, ngươi bây giờ còn rất yếu, trước nghỉ ngơi một chút." Thạch Mục nắm chặt lấy tay Chung Tú, ôn nhu nói. (nổi da gà da rận lên rồi – Yuki)
Chung Tú từ từ khẽ gật đầu.
"Thạch đại ca, cám ơn ngươi…" Giọng nàng hơi khàn, khó khăn nói.
“Đồ ngốc, giữa ta và ngươi còn dùng đến hai từ cảm tạ sao?” Thạch Mục nói.
Chung Tú cười cười một cách suy yếu. đang muốn nói gì thì dị biến lại đến!
Khuôn mặt nàng bỗng nhiên lộ ra vẻ thống khổ, thân thể mềm mại co quắp lại, run rẩy, hai mắt chợt nhắm, lại hôn mê.
Thạch Mục kinh hãi, cơ thể Chung Tú lại lần nữa nóng rực lên, đoàn liệt diễm trong Đan điền vốn đã yên lặng nay lại sôi trào. Bàn tay hắn nhanh như thiểm điện, đặt lên bụng dưới Chung Tú, Chân khí trong cơ thể vừa mới khôi phục được một chút lại lập tức phóng ra, muốn một lần nữa giam cầm liệt diễm.
Vào thời khắc này, thân thể Chung Tú lại tiếp tục phát sinh dị biến, trên làn da dâng lên một quầng sáng màu vàng nhạt, sau đó từng đường vân màu đỏ rực trông như kinh mạch hiện ra.
Oành!
Đoàn liệt diễm trong Đan điền của Chung Tú bỗng nhiên bộc phát, bùng ra lực lượng mạnh gấp trên mười lần so với ban nãy, trực tiếp xé rách Chân khí của Thạch Mục. Đường vân màu đỏ trên người Chung Tú rực sáng. Một khắc sau, vô số hỏa diễm màu đỏ từ trong đường vân màu đỏ này toát ra, từng ngọn lửa lan tràn khuếch tán ra xung quanh. Thạch Mục ở gần trong gang tấc, không tránh kịp liền bị ngọn lửa bao bọc.
Quần áo trên người Chung Tú trong nháy mắt bị thiêu đốt không còn, lộ ra một cỗ thân thể thiếu nữ vô cùng hoàn mỹ. Tuy bị đốt trong lửa nóng nhưng vẫn không bị hư hao chút nào. Liệt diễm màu đỏ không ngừng từ trong thân thể nàng toát ra ngoài, bập bùng khi cao khi thúc, tựa như một bộ quần áo lửa đỏ rực rỡ, bao trùm lấy thân thể thiếu nữ.
Tuy hai mắt nhắm nghiền, nhưng dưới sự phụ trợ của liệt diễm ngập trời, dung nhan tuyệt sắc của Chung Tú dường như càng thêm chói mắt, khiến Thạch Mục có chút thất thần trong nháy mắt. (ko sao, tiểu Mục Mục a, mê gái đẹp mới là nam nhi bản sắc moahaha-Yuki)
Nhưng một khắc sau, hắn lại lập tức duỗi tay nắm chặt lấy tay của Chung Tú. Chớp mắt, vô số hỏa diểm tuôn ra cuồn cuộn, nhấn chìm nhà kho vào trong biển lửa.
Trong nhà kho còn có không ít các đồ vật, cộng thêm một vài tài liệu khoáng thạch, nhưng bị ngọn lửa liếm tới cũng lập tức tan chảy tựa như sáp nến, biến mất vô tung.
Hỏa diễm nhanh chóng lan rộng, nhưng mấy tầng màn sáng của trận pháp xung quanh nhà kho gắt gao ngăn lại sự lan tỏa của biển lửa.
Thạch Mục trăm cay nghìn đắng mới lấy tới tay những cấm chế trận pháp này, tuy nó không có uy năng công kích gì nhưng lại có lực phòng ngự miễn bàn. Quang mang trên màn sáng khẽ chớp giật, nhưng cuối cùng vẫn áp chế được biển lửa ngập trời này.