"Nếu như Công Tây đại sư đã có lòng, tại hạ không nhận thì không hay rồi." Thạch Mục đón lấy lệnh bài màu đỏ, xem qua một chút rồi gật đầu đồng ý.
Sau đó hắn đưa viên yêu đan của Hỏa Quan Yêu Xà cho lão già áo đen.
Lão giả áo đen nhận được yêu đan mừng như nhặt được chí bảo, xem xét thật cẩn thận, ánh mắt lộ vẻ kích động.
Sau một lát, lão hít một hơi thật dài, nhìn Thạch Mục rồi nói:
"Thạch đạo hữu, ngươi đã vất vả rồi, mời ở lại đây nghỉ ngơi một lát, lão phu xin đi trước."
"Vạn chấp sự, thay ta tiếp đãi Thạch đạo hữu thật tốt. Từ nay về sau, hắn chính là khách quý của Tiên Hỏa Cư." Lão giả áo đen quay ra nói với người trung niên một câu rồi nhanh chóng đi ra ngoài, không muốn chậm trễ thêm một giây nào nữa.
Người trung niên vội vàng vâng dạ rồi quay qua nói với Thạch Mục: "Thạch đạo hữu, giờ ngươi hãy nghỉ ngơi một chút, đến buổi trưa ta sẽ dẫn đạo hữu đi xem hồ dung nham có được không?".
"Nếu Vạn chấp sự có thời gian thì dẫn ta đi xem ngay bây giờ đi!" Thạch Mục nói.
"Đương nhiên là được, mời Thạch đạo hữu". Người trung niên nói rồi đi trước dẫn đường.
Hai người nhanh chóng rời khỏi Tiên Hỏa Cư, đi về Hắc Sắc Sơn trong trung tâm thành.
"Hỏa mạch dưới Hắc Diễm Sơn được kết nối với hơn trăm ngọn núi lửa đang hoạt động, liên tục cung cấp Hỏa linh khí cho hồ dung nham trên núi." Vừa đi người trung niên vừa giới thiệu cho Thạch Mục.
"Thì ra là thế." Thạch Mục nhìn đỉnh Hắc Sắc Sơn trước mắt nhẹ gật đầu.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi, rất nhanh đã đến gần đỉnh Hắc Diễm Sơn.
Từ xa nhìn lại đỉnh Hắc Diễm Sơn này không quá cao lớn nhưng khi đứng dưới chân núi mới phát hiện ngọn núi này cao tới hai ba trăm trượng, thoạt nhìn khá hùng vĩ.
Ở gần ngọn núi còn loáng thoáng nghe thấy âm thanh ù ù phát ra ở thân núi, giống như có gì đó đang đánh vào thân núi vậy.
Người trung niên dẫn Thạch Mục đi vào một đại điện ở chân núi.
Người gác cửa đại điện thấy hai người Thạch Mục thì không có ý định ngăn cản, để họ tùy ý đi vào.
Cả hai băng qua đại điện, vào một con đường màu đen.
Con đường này rất dài, hai người đi một đoạn thì gặp một ngã rẽ, trước ngã rẽ phát ra ánh sáng màu đỏ, còn có tiếng người nghị luận cùng âm thanh đập gõ leng keng.
"Dung nham trì của Hắc Diễm Sơn có tổng cộng hơn một trăm chỗ, trên nguyên tắc đều thuộc Phủ Thành chủ. Nhưng Phủ Thành chủ chỉ giữ lại một phần mười, còn lại cho thuê. Đây là nguồn thu nhập cao nhất của Xích Viêm thành. Hiện tại nơi này có một phần năm được Tiên Hỏa Cư thuê lại, đại bộ phận đều dùng làm xưởng luyện khí. Xưởng đó chính là cái xưởng tốt nhất của Tiên Hỏa Cư chúng ta." Người trung niên nói.
Thạch Mục hơi hiếu kỳ, định đến xem qua một chút, nhưng xưởng luyện khí là hạch tâm của cửa hàng vũ khí, cần giữ bí mật, không cho phép người ngoài như hắn vào xem.
Hai người tiếp tục đi tới, hai bên đường thỉnh thoảng xuất hiện mấy ngã rẽ, sau một lát bọn hắn đã đi đến cuối đường.
Nơi này có một cửa đá màu đen cao tới mấy trượng, phía trên có hào quang lập loè, hiển nhiên có thiết kế cấm chế, trên cửa khắc hai chữ "Mười chín" rất to.
"Thạch huynh, ngươi dùng tấm lệnh bài kia là có thể khai mở cấm chế của cửa đá." Người trung niên nói.
Thạch Mục nghe vậy liền lấy lệnh bài màu đỏ ra rót chân khí vào chỉ về cửa đá.
Lệnh bài lóe lên hào quang, một đạo hào quang bay ra, đánh lên cửa đá.
Cửa đá lập tức hiện ra một hồi quang mang màu trắng, quang mang chuyển động nhanh dần rồi từ từ tiêu tán.
Cửa đá phát ra mấy tiếng trầm đục, từ từ mở ra, lộ ra một con đường nhỏ, một luồng khí nóng đạp thẳng vào mặt.
"Dung nham trì ở phía dưới." Người trung niên nói rồi đi vào.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ, con đường có hình xoắn ốc, hướng xuống phía dưới lòng đất, không lâu sau một không gian chừng hai mươi trượng hiện ra.
Toàn bộ không gian được bao phủ bởi ánh sáng đỏ, vách tường đều là màu đỏ thẫm, tỏa ra ánh sáng đỏ thắm làm người ta khó mà mở mắt nhìn thẳng. Vách tường cùng mặt đất được khắc từng đạo phù văn hợp thành một cái trận pháp thật lớn.
Dưới đất có một cái ao lớn vài trượng, quanh ao cắm có tám cây cột màu trắng.
Trong hồ là nham thạch màu đỏ đang chảy cuồn cuộn, thỉnh thoảng lại nổi lên mấy cái bong bóng khí.
Nham thạch nóng chảy thỉnh thoảng lại sôi trào như muốn phun thẳng lên trời.
Nhưng tám cây cột xung quanh ngay lập tức tỏa ra một tầng bạch quang, ngưng tụ thành vòng sáng ngăn cản nham thạch lại. Không gian dưới mặt đất tràn ngập hỏa thuộc tính, vô cùng dồi dào, chỉ hít thở cũng làm yết hầu nóng lên.
"Nơi đây là dung nham trì rồi, Thạch đạo hữu cảm thấy như thế nào?" Người trung niên hỏi.
"Nếu Thạch đạo hữu không có chuyện gì khác, tại hạ xin phép cáo từ."
"Vạn chấp sự đi thong thả." Thạch Mục chắp tay nói.
Người trung niên ôm quyền đáp lễ rồi xoay người rời đi.
Thạch Mục đặt ngọc giản lên trán, thả thần thức ra tìm hiểu, sau nửa canh giờ mới mở mắt ra, mặt âm tình bất định.
Hắn bước nhanh tới tám cây cột cạnh dung nham trì, ngồi xổm xuống gõ hai cái lên cột.
Cây cột liền mở ra một cái cửa sổ nhỏ hình vuông, trong trong có một cái rãnh hình tròn. Trong đó đang cắm bẩy tám khối Linh Thạch trung phẩm giúp pháp trận vận chuyển.
Thạch Mục đóng cửa sổ của cột đá lại, kiểm tra những cây cột khác thấy tình huống cũng giống vậy. Hắn thầm thở dài. Theo ngọc giản thì trận pháp cấm chế của dung nham trì tên là Bát Môn Tụ Linh Trận, là cấm chế có khả năng phòng hộ cực kỳ cường đại, nên mới có thể vừa tụ tập Linh khí hỏa thuộc tính vừa ức chế dung nham trì, phòng ngừa nó phun trào. Nhưng muốn duy trì trận pháp cường đại này phải tiêu hao rất nhiều Linh Thạch, theo như ngọc giản mỗi tháng phải tốn đến tám mươi viên Linh Thạch trung phẩm.
Bố trí Doanh Hỏa Trận cũng cần tiêu hao rất nhiều, tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công và một số việc khác cần tiêu xài nữa. Linh Thạch trên người hắn tuy nhiều nhưng chẳng chống đỡ được bao lâu.
Thạch Mục đứng đó một lúc lâu rồi quay người rời khỏi dung nham trì. Hắn rời khỏi Hắc Diễm Sơn sau đó sử dụng Thanh Dực Phi Xa bay tới chỗ Dư Ý.
Đột nhiên, hắn liếc Thải Nhi một cái, lông mày nhăn lại. Từ khi từ Thập Vạn Hỏa Sơn trở về Thải Nhi có vẻ ủ rũ, lờ đờ, cả đoạn đường dài không nói một câu.
"Thải Nhi, ngươi làm sao vậy? Nhìn bộ dạng của ngươi chẳng lẽ không khỏe ở đâu à?"
Thải Nhi hé mắt nhìn Thạch Mục, lắc đầu.
"Có phải lúc ở Thập Vạn Hỏa Sơn đã hít phải chướng khí rồi không?" Thạch Mục bỗng nghĩ tới điều gì liền vội vàng hỏi.
"Không phải, chẳng qua ta cảm thấy hơi mệt, nghỉ ngơi một chút chắc sẽ khỏe lại thôi." Thải Nhi nói.
Thạch Mục giơ một ngón tay ấn lên đầu Thải Nhi, đưa một đạo chân khí vào người nó dò xét một chút, không phát hiện ra hiện tượng trúng độc liền thở phào.
"Tốt, ngươi nghỉ ngơi đi." Thạch Mục vung tay áo lên, thu Thải Nhi vào ống tay áo, Thanh Dực Phi Xa lóe lên hào quang đẩy nhanh tốc độ lên.
Một lát sau hắn đã đến chỗ Dư Ý ở.
"Thạch huynh, ngươi đã trở về! Lần này đi có thuận lợi không?" Thạch Mục vừa tới Dư Ý liền tươi cười chào đón.
"Gặp được một vài việc ngoài ý muốn, nhưng đã lấy được Yêu Đan của Hỏa Quan Yêu Xà, Công Tây đã cho ta thuê dung nham trì rồi". Thạch Mục nói.
"Thật vậy? Chúc mừng Thạch huynh!" Dư Ý cười nói.
Thạch Mục nhoẻn miệng cười, lấy một khối ngọc giản ra đưa cho Dư Ý, nói:
"Dư huynh, ta có nhiều thứ muốn mua, ngươi quen thuộc thành Xích Viêm hơn ta, hãy nhìn qua một chút xem ta có thể mua được những thứ này ở đâu."
Trong ngọc giản là tài liệu cần để tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, một ít đan dược hỏa thuộc tính, còn có tài liệu cần để bố trí Doanh Hỏa Pháp Trận.
Dư Ý nhận lấy ngọc giản, dùng thần thức đọc tài liệu trong đó, lông mày nhăn lại, một khắc sau hắn mới rút thần thức ra, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Thạch huynh muốn mua những vật tương đối hiếm. Tại hạ biết chỗ tìm mua mấy loại đan dược hỏa thuộc tính, nhưng lại không biết nơi nào có bán Hỏa Cương Thạch. Vật ấy hình như là khoáng thạch ở phía Đông của đại lục Tây Hạ, gần Thập Vạn Hỏa Sơn không sản xuất ra loại khoáng thạch này."
Thạch Mục nghe vậy nhíu mày trầm tư.
Không có Hỏa Cương Thạch làm sao bố trí được Doanh Hỏa Pháp Trận.
"Thạch huynh không cần lo lắng, tại hạ kiến thức nông cạn, có khi trong mấy cửa hàng lớn có thể tìm được Hỏa Cương Thạch đấy." Dư Ý vội vàng nói.
"Hy vọng như vậy." Thạch Mục thở dài nói.
"Về phần đan dược Thạch huynh cần, hãy để tại hạ lo liệu, tối đa ba ngày ta sẽ mua đủ số Thạch huynh cần," Dư Ý vỗ ngực cam đoan.
"Việc này vốn là chuyện riêng của Thạch mỗ, những ngày này đã làm phiền Dư huynh nhiều, sao lại làm phiền Dư huynh thêm được, huynh chỉ cần nói nơi nào bán là được, tại hạ sẽ tự tới đó mua."
"Một chút việc nhỏ thôi mà, Thạch huynh không cần khách khí, chuyện đan dược cứ giao cho ta." Dư Ý cười nói.
"Được rồi, vậy làm phiền Dư huynh rồi." Thạch Mục do dự một chút rồi gật đầu nói, tiện tay lấy một cái túi nhỏ đưa cho Dư Ý, nói tiếp:
"Trong này có ba vạn Linh Thạch, mua đan dược có lẽ còn dư một chút, phần đó coi như tại hạ cảm ơn công sức của Dư huynh."