Tay trái Thạch Mục vung mạnh, một bóng quyền màu đỏ bay ra như gió rít nện lên trên tấm bia đá màu đen.
Một tiếng " ầm " vang dội, cái cột Hàng Long Thung vỡ ra thành những mảnh vụn.
Liễu Ngạn thở phào nhẹ nhõm, còn Thạch Mục lao sang chỗ chiến đoàn phía đông.
Liễu Ngạn thấy vậy. thân hình cũng cũng dịch chuyển theo.
Phát hiện được sự kỳ diệu của Vẫn Thạch Hắc Đao có thể khắc chế được quỷ vật, hai con quỷ vật còn lại cũng không tốn tí sức nào, liền bị Thạch Mục cùng Liễu Ngạn chém giết một cách thuần thục.
Một thanh âm cuối cùng vang lên, cái cột Hàng Long Thung cuối cùng cũng bị đánh nát.
Cùng lúc ở trên thập tự giá, cây đinh màu xanh lục cuối cùng ở trên người Thương Viên Vương cuối cùng cũng ảm đạm dần.
" Gào"
Thương Viên Vương hú lớn một tiếng lên thẳng trời cao, tiếng hú vang rền như sấm rền dội khắp bốn phía gian phòng đá.
Toàn bộ gian phòng cũng vì thế mà rung động theo đó, Thạch Mục cùng Liễu Ngạn cảm thấy mặt đất ở dưới chân rung động không ngừng, cả hai đều giật mình đối với thực lực của Thương Viên Vương.
Trên người Thương Viên Vương xuất hiện một mảng lớn màu xanh chói mắt, hầu như làm cho người ta không nhìn thấy gì.
Ánh sáng màu xanh thêm rực rỡ, thoáng ngưng thực lại thành bốn bàn tay to màu xanh, lắm lấy bốn cây Phược Yêu Đinh mà nhổ lên.
Phược Yêu Đinh bị nhổ ra một chút, mỗi một chút được kéo ra khí tức trên người Thương Viên Vương theo đó mà thêm khủng bố.
Lúc này Liễu Ngạn và Thạch Mục đều chia ra đứng hai bên cái giá chữ thập, nhìn tình hình trước mắt, trong lòng không khỏi mang tới một loại cảm giác cảnh giác.
Cũng chẳng biết từ khi nào mà Thạch Mục lấy ra một viên Linh Thạch hỏa thuộc tính cầm trong tay, vừa âm thầm khôi phục chân khí trong cơ thể, mà Liễu Ngạn tức thì chỉ huy hai cỗ cương thi Man Tộc đứng ở hai bên.
Khi bốn cây Phược Yêu Đinh từ trong cơ thể Thương Viên Vương bị lôi ra, liền xuất hiện một cỗ uy áp khinh khủng từ trong cơ thể Thương Viên Vương phát ra ngoài, toàn bộ thạch thất tựa hồ cũng vì đó mà rung chuyển.
" Ha ha... Ba trăm năm.. cũng đủ ba trăm năm rồi, rốt cuộc hôm nay bản vương cũng thoát được khốn!"
Cơ thể đầy máu thịt mơ hồ của Thương Viên Vương ở ánh sáng màu xanh bao bọc, từ trên cái giá chữ thập phi thân xuống mà phát ra những tiếng cuồng tiếu.
Sắc mặt Thạch Mục thay đổi, linh áp mà Thương Viên Vương tản ra chỉ có hơn chứ chẳng có kém so với Vô Trần lão đạo năm đó.
Hai người có ý nghĩ liên thủ áp chế đối phương sợ là có chút phóng đại, lúc này Thương Viên Vương đã thoát khỏi cấm chế, giờ có hành động như thế nào thì ai cũng không thể biết được.
Thạch Mục nhìn Liễu Ngạn bên kia, cũng vừa lúc Liễu Ngạn nhìn lại, ánh mắt hai người giao nhau, trong nháy mắt đều hiểu suy nghĩ trong lòng của nhau.
Thân thể đầy máu thịt mơ hồ của Thương Viên Vương ở trong ánh sáng màu xanh, thịt như nhúc nhích, có thể dùng mắt thường mà thấy da thịt mau chóng xuất hiện, bộ lông cũng nhanh chóng dài ra, khuông mặt cũng dần dần hồi phục như cũ.
Thời gian chỉ qua mấy hơi thở, ngoại hình của Thương Viên Vương đã khôi phục như cũ, hóa thành một con vượn đầy lông màu xanh cao tới trượng, trên khuôn mặt nếp nhăn rõ ràng, hai mắt lập lòe ánh sáng màu xanh, làm cho người ta có cảm giá uy nghiêm khó có thể nói ra.
Thạch Mục nhìn Thương Viên Vương ở trước mắt, ánh mắt lóe lên.
Thương Viên Vương lúc nay thoạt nhìn có phần già nua, nhưng nhìn ngũ quan và thần thái, cùng với bốn con vượn theo Bạch Viên ở trong mộng của mình có mười phần giống nhau.
Diện mạo hình thể lúc này tuy đã khôi phục, thế nhưng Thạch Mục có thể cảm ứng được thương thế trong cơ thể của nó vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Bất quá cho dù là như vậy, Thương Viên Vương này cũng không phải một mình hắn có thể ứng phó được.
Ngay sau đó trên người Thương Viên Vương xuất hiện ánh sáng màu xanh, thân hình mau chóng thu nhỏ lại thành một lão giả tóc bạc xương gò má gồ cao mặc đạo bào màu xanh.
Lão giả vặn vẹo cơ thể một cái, xương khớp trong cơ thể phát ra những thanh âm đùng đoàng.
Thương Viên Vương nghe vậy, chậm rãi xoay người nhìn về phía hai người Thạch Mục.
Liễu Ngạn thấy vậy, đang còn muốn nói thêm gì nữa, thì hai mắt Thương Viên Vương lóe ra ánh sáng như sao chiếu, hai tay giơ lên không nói một lời nào mà hướng tới hai người Thạch Mục đánh tới một chưởng.
Ánh sáng màu xanh xuất hiện, trước người hai người Thạch Mục đều xuất hiện rung động, nhanh chóng xuất hiện một cái bàn tay màu xanh to khoảng bảy tới tám trượng vuông chụp xuống.
Bàn tay lớn chưa hạ xuống, một trận cuồng phong uy áp đầy trời gào rít lao tới.
Sắc mặt hai người Thạch Mục xám xịt lại, bất quá hai người bọn họ cũng là những nhân vật không tầm thường, tuy rằng Thương Viên Vương ra tay đột ngột, trong lòng hai người đã sớn có phòng bị nên không có bị động chút nào.
Hai cỗ cương thi Man tộc ở bên người Liễu Ngạn bỗng nhiên đứng chắn trước người hắn, trong miệng phát ra tiếng rống to, quần trăng mờ trên người cũng thêm rực rỡ thêm, đồng thời song chưởng đánh ra.
Bốn nắm tay cùng xuất hiện quầng trăng mạnh mẽ đánh vào bàn tay lớn màu xanh.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc xuất hiện! Bàn tay lớn mày xanh bị cưỡng ép dừng lại.
Bàn chân của hai cỗ cương thi thì lún sâu xuống đất, hai nắm đấm gắt gao chống lại bàn tay, nhiều chỗ cánh tay bị nứt toác mơ hồ chảy ra chất lỏng màu vàng.
Nhất là gã cương thi mặt chữ điền, vừa nãy bị một quyền của Thạch Mục đánh đứt hai tay, thời gian nãy tuy đã tự hành chữa trị lại chút ít, liền lúc này hai tay lần nữa bị bẻ gãy.
Dù vậy, hai cỗ cương thi không có lùi bước chút nào, quầng trăng bên ngoài thân thêm lập lòe, chẳng qua sau khoảng thời gian ngắn vẫn bị bàn tay khổng lồ màu xanh đẩy lui lại.
Hai tay Liễu Ngạn để ở trước người mau chóng niệm một hồi chú ngữ, ánh sáng rực như máu xuất hiện ở trước người, nhanh chóng hiện ra một cái một cái cờ chướng đỏ như máu, bề mặt cái chướng có thêu một cái đầu lâu màu vàng, đúng là Thiên Quỷ Phiên.
Ánh sáng đỏ như máu lóe lên, cái đầu lâu màu vàng trên Thiên Quỷ Phiên như sống lại, miệng há lớn phun ra một cột sáng màu đỏ như máu, to như thùng nước thẳng đánh vào bàn tay lớn.
Những tiếng " ầm ầm" vang dội!
Bàn tay lớn màu xanh bị cột sáng đỏ như máu đánh thủng một lỗ, nó lóe lên hai lần rồi tan biến.
Sắc mặt Liễu Ngạn trắng bệch, thân người bị đẩy lùi hai bước, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại.
Cũng vào thời khắc này, bên kia cũng truyền tới một tiếng nổ vang thật lớn.
Thạch Mục chậm rãi thu lại cánh tay trái đang đỏ rực từng đám lửa màu đỏ thẫm, rồi chúng nhanh chóng biến mất ở trong tay trái của hắn.
Mà cái bàn tay lớn màu xanh đang phát ra tiếng gió rít cũng đã biến mất.
Sắc mặt Thạch Mục không có thay đổi chút nào, bước chân không có lui ra sau, đến cả khi tiếp một chưởng đó đến cả một cọng lông trên người cũng không tổn hao.
Mắt Liễu Ngạn thấy cảnh này, trong mắt không khỏi có chút kinh dị xuất hiện.
" Tiền bối có ý gì? Chẳng nhẽ người có ý lật lọng?" Sau khi lấy ra một viên thuốc ăn vào, vẻ mặt tái nhợt của Liễu Ngạn mới dần dần giảm bớt, rồi hướng về phía Thương Viên Vương chất vấn.
Tay trái của Thạch Mục chuyển sang hồng giờ đã nhạt dần, hắn trở tay tranh thủ lấy ra một quả Linh Thạch hỏa thuộc tính cầm trong tay, vừa mau chóng hấp thu linh lực trong đó, ánh mắt đồng dạng nhìn về phía Thương Viên Vương cánh đó không xa mà không có nói gì.
Thương Viên Vương liếc mắt nhìn cánh tay trái của Thạch Mục, ánh mắt có chút cổ quái, nhưng chỉ thoáng cái liền biết mất.
" Tốt, nếu hai tiểu tử các ngươi có thể tiếp được một chưởng của bổn tọa, bản lĩnh cũng không thấp, có đủ tư cánh hợp tác cùng bổn tọa." Khí thế kinh người trên thân Thương Viên Vương thu lại, liền nói như thế.
" Hai ta cứu tiền bối, tiền bối vô duyên vô cớ lại ra tay đánh lén, một kích phản giáo rồi lại nói chuyện tiếp tục hợp tác, vậy làm thế nào mà bọn vãn bối này có thể tin tưởng tiền bối?" Liễu Ngạn hỏi.
" Hừ! Hai tên tiểu tử nhà ngươi còn chưa có tư cách chất vấn Thương Viên Vương ta đây." Thương Viên Vương hừ lạnh một tiếng, vè mặt như xuất hiện nét giận giữ.
" Tiền bối, cấm chế chỗ này đã bị kích động, nếu ở nơi này lâu ắt là chuyện không tốt. Mong rằng tiền bối tuân thủ hứa hẹn, lấy đại cục làm trọng, mau mở mật thất dẫn chúng ta rời nơi này." Nhưng vào lúc này, Thạch Mục mở miệng nói vậy.
" Hắc hắc, tên tiểu tử này còn có chút thông minh hiểu ra lí lẽ. Nhìn cho kỹ đây!" Thương Viên Vương liếc mắt nhìn Thạch Mục, có phần bớt giận.
Tiếp theo đó, hai bàn tay của Thương Viên Vương rực lên màu xanh, quanh người bộc phát ra ánh sáng màu xanh, trong cơ thể nổ vang những tiếng đùng đùng liên tiếp, xương cốt giống như đang rung động, thoáng chốc thân thể như cao thêm vài phần.
Cùng với đó là khí thể trên người tăng thêm, lông tóc toàn thân dựng lên, dáng dấp nhìn đáng sợ muôn phần.
Sắc mặt hai người Thạch Mục thay đổi, cả hai mau chóng lui lại phía sau, đồng thời trong tư thế phòng bị.
Tay phải của Thạch Mục cầm Vẫn Thạch Bảo Đao hoành ở trước người, chân khí thì vận chuyển về tay trái, còn Liễu Ngạn lại tế ra một cái tiểu phiên màu đỏ, hai cỗ cương thi Man tộc đứng chắn trước mặt.
Đối với hành động của của hai người Thạch Mục, Thương Viên Vương phảng phất như không thấy gì, thân thể dần trở nên mơ hồ, giống như cứ vậy mà biến mất trong không trung, tiếp theo hắn ngửa đầu nhìn về phía lóc nhà.
Thạch Mục thấy vậy trong lòng sực tỉnh, như nghĩ tới điều gì đó.
Nhưng vào ngay lúc này, quanh thân Thương Viên Vương ánh sáng màu xanh như thêm chói lọi, mảnh lớn ánh sáng màu xanh như thủy triều tràn tới.
Một khắc sau đó, khoảng không trên đầu Thương Viên Vương bỗng rung động xuất hiện một bóng dáng thấp bé như ẩn như hiện.
Thạch Mục cùng liễu ngạn nhìn vào, nhất thời ngẩn người.
Bóng dáng kia chỉ cao có nửa thước, rõ là hư ảnh của một con vượn có bộ lông dài màu xanh, hai mắt đầy linh hoạt sống động, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Đó chính là Nguyên Thần Thương Viên Vương!
" Nguyên Thần xuất thể!" Thạch Mục thấy thế trong miệng lẩm bẩm.
Sau khi Nguyên Thần xuất thể, hai mắt của Thương Viên Vương u ám, hai tay rũ xuống theo người, bộ dạng như ủ rũ.
Sau khi hư ảnh con vượn xinh xắn xuất hiện, nhìn cũng không nhìn về phía Thạch Mục cùng Liễu Ngạn, mà ngửa cái cổ mở rộng cái miệng ra, lộ ra toàn bộ hàm răng.
Một tiếng kêu rống bất chợt từ trong miệng phát ra làm cho người ta sởn tóc gáy.
Đỉnh lóc gian phòng vốn linh văn đầy dãy, từ khi Thạch Mục bước vào có đảo mắt nhìn qua, thoạt nhìn cùng cấm chế bình thường không khác gì mấy.
Mà ở hư ảnh con vượn xinh xắn kia rống to một tiếng, những linh văn trên bề mặt lóc nhà này bỗng dưng rực sáng chói mắt, nó lẫn nhau hô ứng, hóa thành một phiến màn sáng hình tròn có màu xanh với đường kính khoảng ba trượng.
Bề mặt hình tròn này phảng phất giống như mặt nước được cơn gió xuân thổi qua, xuất hiện từng đợt gợn sóng, lập tức phù văn cấm chế xuất hiện từng đoàn ký tự huyền ảo vô cùng, tựa như từng đàn cá nhỏ từ trong lòng hồ xanh biếc nhảy ra, theo những đợt gợn sóng mà khuếch tán.
Trong khảnh khắc này, toàn bộ mặt ngoài hình tròn đều là màu xanh nhạt, phù văn huyền ảo xuất hiện chi chít.
Cùng lúc đó, hư ảnh con vượn xinh xắn lại lần nữa mờ nhạt trở lại, ánh sáng màu xanh nhanh chóng tập chung bay về đỉnh đầu của Thương Viên Vương.
Nguyên thần của Thương Viên Vương từ lúc xuất ra đến lúc bay lại về trong cơ thể, nói thì rất dài dòng nhưng chỉ là trong cái nháy mắt, nhưng cũng đủ khiến cho Thạch Mục cùng Liễu Ngạn trợn mắt há mồm.
Sau khi Nguyên Thần của Thương Viên Vương trở về vị trí cũ, hai mắt xuất hiện thần quang, ngay tức hai tay khu động pháp quyết như không có chút suy nghĩ, dần dần thai nghén thành một đoàn tia sét màu xanh như mạng nhện ở trước người, một tay vung lên, tức thì toàn bộ tuôn tới áp chế hình tròn màu xanh nhạt ở trên đỉnh căn phòng.
Nhưng mà những tia sét màu xanh xuất hiện với khí thế mãnh liệt đó, trong nháy mặt chạm tới màn sáng hình tròn màu xanh, lại giống như dã tràng xe cát biển đông vậy, một tiếng động cũng không phát ra mà dung nhập vào trong đó, màn sáng đó vẫn như cũ phảng phất không có chút hiệu quả nào cả.