Sau khi đi vào khu thạch ốc, Thạch Mục tìm một phòng vắng vẻ, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng ngoại trừ một cái giường đá, một cái bàn đá, hai ụ đá cùng với một ngọn đèn ra thì chẳng có thứ gì nữa.
Hắn nhíu mày, khéo cửa phòng lại, vứt túi lên giường rồi lập tức nằm gáy o.. o...
Sáng sớm hôm sau, cơn đói bụng kéo hắn tỉnh dậy, vừa ngồi dậy hắn liền lôi hai khối lương khô ra ăn rồi mới mở túi ra.
Bao bọc nhìn cũng không nhỏ, nhưng bên trong chỉ có một bộ quần áo đen xì, sờ lên thì đặc biệt trơn tru thoải mái, nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng và kiên cố.
Trên bộ quần áo đen có ba cái bình trắng màu nhỏ, cùng mười hai miếng lệnh bài đỏ thắm bằng đầu ngón tay, còn có một quyển sách dày cộp.
Thạch Mục cầm lần lượt ba cái bình nhỏ lên, mở nắp bình hít hà.
Theo như Chu Cuồng nói, trong bình này là Huyết Cương đan, có tác dụng bổ máu dưỡng khí, thích hợp dùng cho những người vừa luyện chân khí như bọn hắn sử dụng, có thể là cho tốc độ tu luyện tăng gấp bội trong một ngày. Đây là tài nguyên cơ bản nhất mà đệ tử cấp Bính được hưởng, mỗi tháng đều có thể nhận ba khối miễn phí.
Giờ Thạch Mục còn chưa luyện công pháp chân khí nên đương nhiên không tùy tiện dùng những đan dược này, sau khi cất kỹ ba cái bình vào người, liền cầm một lệnh bài màu đỏ thẫm lên quan sát.
Cái lệnh bài này dĩ nhiên là thứ quan trọng nhất mà Chu Cuồng nhắc tới: Hắc Viêm Lệnh.
Theo như lời y nói, đây là thứ duy nhất tại Hắc Ma môn có thể đổi được công pháp võ kỹ, cách để đoạt được cũng không nhiều đấy.
Trên lệnh bài khắc một ít hỏa vân chứa hoa văn màu đen, cầm trên tay có một cảm giác đặc biệt, hiển nhiên là được tạo thành từ vật liệu đặc thù, căn bản là không thể lảm giả.
Sau khoảng một nén nhang, hắn đã xem đại khái qua thứ ghi chép bên trong cùng một tờ bản đồ tông môn.
Trong sách tuy ghi nhiều môn quy điều lệ, nhưng Thạch Mục càng đọc kỹ càng thấy, không có gì ngoài việc cổ vũ đệ tử tranh đấu trong một giới hạn nhất định, dùng phương pháp tựa như nuôi sâu độc để lọc ra những đệ tử cường đại có hy vọng tiến giai Tiên Thiên, từ đó sẽ không tiếc lượng lớn tài nguyên để bồi dưỡng.
Theo những chỗ đánh dấu trong sách đã nói rõ ràng , đệ tử cấp Ất mỗi tháng được phát tài nguyên gấp hơn ba lần đệ tử cấp Bính. Mà đệ tử cấp Giáp lại được gấp ba lần đệ tử cấp Ất.
Mà hằng năm người có thể tranh đấu mà đứng đầu danh sách đệ tử, đều được phát riêng cho một giải thưởng kinh người. Đây là một cách lấy được lượng lớn Hắc Viêm Lệnh.
Thạch Mục thở khẽ một hơi rồi liền đọc lại một lần nữa, sau khi ghi nhớ một số điều lệ môn quy quan trọng xong mới quăng sách lên giường, thay bộ đồng phục Hắc Ma môn vào.
Sau khi mặc xong quần áo, hắn mới phát hiện trên ống tay áo có in một ký hiệu hình ngọn lửa đỏ thắm, trên ngọn lửa có một chữ Bính màu bạc nhạt.
Thạch mục lắc đầu, đẩy cửa đi ra khỏi thạch ốc, tiến thẳng về phía đầu đường.
Trên đường đi, hắn lại đụng phải mấy tên người mới đang vội vàng lẩn trốn, tất cả đều bầm dập mặt mũi.
Thạch Mục liền lấy làm kinh ngạc, liền hỏi thăm một người trong số đó.
Vậy mới biết, sau khi hắn vượt qua một quyền của Khúc Khôn, tên này liền nổi giận hoàn toàn, chẳng những dùng nắm đấm liên tiếp đả thương năm sáu người khiêu chiến, mà còn cùng đám người cũ liên thủ đánh đập phần đông người mới, làm phân nửa người mới bị đánh lăn hết ra đất, cuối cùng toàn bộ phải nộp một cái Hắc Viêm Lệnh mới có thể tới đây nghỉ ngơi dưỡng thương.
Đây cũng là do hắn dậy sớm nên không gặp được nhiều người. Bây giờ người có thể rời giường hoạt động phần nhiều là những người bị thương nhẹ nhất.
Sau khi sau khi nghe xong, tuy sắc mặt vẫn thường, nhưng trong lòng Thạch Mục đã có chút bó tay rồi.
Sớm biết như thế thì những người này đã ngoan ngoãn giao một cái Hắc Viêm Lệnh ra rồi, đỡ đi được một trận đau đớn.
Lúc Thạch Mục tới giao lộ, không khỏi nhìn một ngọn núi đen không xa đó, có chút suy nghĩ.
Như theo bản đồ đã đánh dáu, đây là ngọn nũi được đánh số mười ba của Hắc Ma môn, cùng với ngọn núi số mười hai mười một, là nơi đệ tử cấp Bính ở. Còn số mười, chín, tám thì là nơi hoạt động của đệ tử cấp Ất. Về phần cấp Giáp tuy chỉ có mười người nhưng lại một mình chiếm ba ngọn núi số năm sáu bảy.
Những ngọn đánh số dầu như bốn, ba hai dĩ nhiên là nơi môn chủ cùng chư vị trưởng lão ở.
Về phần ngọn cao lớn nhất thì là cấm địa trong phái, không có lệnh của trưởng lão thì bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện tới.
Thạch Mục chẳng qua là nhìn ngọn núi đằng xa một lát, rồi liền thu ánh mắt lại, nhìn về chỗ sâu nhất trong sơn cốc, một tòa lầu các xây bằng đá xanh đặt ngay sát tường đá.
Chỗ đó là Tàng Kinh Các mà đệ tử cấp Bính có thể vào!
Hắn đã lĩnh ngộ Khí Cảm, đương nhiên trước tiên phải dùng Hắc Viêm Lệnh đổi lấy công pháp tu luyện chân khí rồi.
Thạch mục nghĩ sau khi có công pháp, mình liền thành Hậu Thiên võ giả Hậu Thiên võ giả, trong lòng không khỏi sinh ra một hồi lửa nóng, lúc này liền dọc theo tuyến đường, đi sâu vào trong.
...
"Ồ, là Thạch huynh, sao giờ mới đến. Ta cùng Tiêu hiền đệ đã chọn xong công pháp. Giờ ta mới hiểu sao Chu sư huynh nói Hắc Viêm Lệnh là thứ trọng yếu nhất, không uổng công ta hôm qua liều mình giữ lại một thanh." Thạch Mục vừa mới đi vào đại môn, lại đụng phải thiếu niên tóc dài Bạch Thạch từ phía trước tới, biểu hiện cao hứng bừng bừng.
Bên cạnh là tên tóc quăn miệng rộng Tiêu Minh, bộ dáng gục đầu ủ rũ.
"Ra là hai vị. Như thế nào, Tiêu huynh hôm qua cũng mất một chiếc Hắc Viêm Lệnh?" Thạch Mục hơi sững sờ hỏi một câu.
"Ta đang hối hận, dù là mạo hiểm nằm trên giường mười ngày nửa tháng, cũng sẽ thử dùng Mê Tung Bộ bảo vệ miếng Hắc Viêm Lệnh đó." Tiêu Minh nghe Thạch Mục hỏi vậy, hừ hừ trả lời.
"A, vì sao vậy? Tuy Hắc Viêm Lệnh thập phần thưa thớt, Tiêu huynh cũng không nên nói đến vậy a." Thạch Mục có chút kinh ngạc.
"Thạch huynh, hai người chúng ta không tiện nói thêm gì, ngươi tự mình đi vào sẽ biết tại sao gia hỏa này nói vậy." Tiêu Minh đang muốn trả lời lại bị Bạch Thạch kéo lại, mặt lộ vẻ thần bí nói.
Thạch Mục càng thêm tò mò, sau khi nói lung tung cùng hai người đôi ba câu liền cáo từ đi về phía cầu thang cách đó không xa.
Vừa lên lầu hai, một âm thanh lạnh lùng truyền đến:
"Lựa chọn công pháp sử dụng ở giữa, lựa chọn vũ kỹ bên trái, thuật pháp bên phải."
Thạch Mục nghe tiếng nhìn lại, liền lắp bắp kinh hãi.
Chỉ thấy tầng này xếp ba hàng giá sách thật dài, mỗi cái đều hơn mười trượng, bên trong đủ loại điển tịch, có cuốn dày cộp như sách thường, cũng có cuốn cuộn thành thẻ tre lớn, lại có cuốn như đá vỡ, miếng da thú lớn.
Trước bậc cầu thang cạnh giá sách có một cái bàn vuông, phía trên có một lồng sắt kim quang lập lòe, trong đó là một đầu Anh Vũ dị thường diễm lệ đang nghiêng đầu nhìn hắn.