Thạch Mục cũng không hỏi gì thêm mà lập tức phóng xuất thần thức, bắt đầu lựa chọn Linh Địa cho mình.
Thần thức chạm phải từng mảng khu vực u ám sau đó lại có một mảnh địa đồ càng thêm nguyên vẹn hiện ra trong đầu.
Dãy núi, dòng sông, hồ nước,… hết thảy kỳ cảnh đều như hiện ra trước, thêm nữa còn có tin tức, đặc điểm của những Linh Địa này.
Thạch Mục quan sát một chút thì thấy địa hình của tầng thứ hai có sự khác biệt rất lớn so với tầng một.
Tầng thứ nhất cơ bản đều là rừng rậm, trong khi phần lớn địa hình của tầng thứ hai đều có sông núi vờn quanh, đặc biệt còn có rất nhiều thác nước. Hơn nữa những thác nước này có chút khác biệt so với bình thường.
“Hầu trưởng lão, bên trong Linh Địa sao lại có nhiều thác nước như vậy?” Thạch Mục hỏi.
“Đó không phải thác nước bình thường mà là linh bộc.” Hầu trưởng lão cười nhạt rồi nói.
“Linh bộc?” Thạch Mục khẽ giật mình.
“Linh mạch tầng thứ hai mang thuộc tính Thủy vì vậy có nhiều khác biệt so với những địa phương khác. Phàm là nơi linh khí tụ tập, dần dà sẽ hình thành một linh bộc. Những linh bộc này có linh khí vô cùng nồng đậm, thích hợp kiến tạo động phủ hoặc là khai phá linh điền, gieo trồng linh thảo. Chất lượng của Linh địa ở tầng thứ hai có thể dựa vào số lượng cùng quy mô của Linh bộc để phán đoán.” Hầu trưởng lão giải thích.
Thạch Mục giật mình, nhẹ gật đầu.
“Khác với phạm vi cố định của Linh địa ở tầng thứ nhất, Linh địa ở đây có thể mở rộng. Ngoại trừ linh bộc có sẵn bên trong Linh địa, đệ tử nghìn năm nếu muốn mở rộng Linh địa của mình có thể tìm tới khu vực Man Hoang. Nơi đó cũng có linh bộc, chỉ là phần lớn đều bị Yêu thú chiếm cứ. Chỉ cần chém giết Yêu thú ở đó ngươi sẽ có thể sở hữu linh bộc về cho riêng mình.” Hầu trưởng lão bổ sung.
“Lại còn có thể như vậy…” Thạch Mục thì thào lẩm bẩm.
“Tông môn an bài như vậy là muốn cổ vũ các ngươi khai phá khu vực Man Hoang. Có điều nếu muốn chiếm đoạt Linh bộc của Yêu thú các ngươi cần phải cận thận một chút. Đám Yêu thú ở đó cực kỳ lợi hại, thậm chí còn có tồn tại Thánh Giai.” Hầu trưởng lão nghiêm mặt dặn dò.
“Ngoài ra, giữa đệ tử nghìn năm với nhau, linh bộc cũng được tính là một loại tài phú. Thậm chí còn có đệ tử đem ra đặt cược khiêu chiến lẫn nhau.” Hầu trưởng lão nói ra.
“Vâng, đệ tử đã hiểu. Đa tạ Hầu trưởng lão chỉ điểm.” Thạch Mục gật đầu.
Sau khi tra xét địa đồ một lúc, hắn chú ý đến một Linh Địa nằm gần khu vực Man Hoang.
“Hầu trưởng lão, đệ tử muốn lấy Linh Địa chỗ này.” Hắn vừa nói vừa đưa tay chỉ vào một Linh Địa có chín Linh bộc.
Đây có thể xem một Linh Địa không tệ rồi.
Căn cứ tin tức bên trên, Linh Địa này là do một đệ tử mới tấn chức vạn năm để lại, đang được Thánh Địa niêm phong cất giữ.
“Linh Địa này nằm gần khu vực Man Hoang như vậy, ngươi nhất định phải cẩn thận. Yêu thú gần đó cũng không phải dạng hiền lành, thường xuyên lẻn vào tấn công đệ tử bên trong Linh Địa.” Hầu trưởng lão nhắc nhở.
“Đệ tử đã hiểu.” Thạch Mục nghe vậy gật gật đầu.
Hắn lựa chọn chỗ này là mục đích khác. Nơi này nằm gần khu vực Man Hoang như vậy sẽ giúp cho việc thăm dò vị trí bảo tàng Bạch Viên lưu lại càng thêm thuận tiện, không khiến người khác chú ý.
“Một khi đã có Linh Địa ở tầng thứ hai, Linh Địa vốn có của ngươi sẽ được tông môn thu hồi.” Hầu trưởng lão lại nói.
“Vâng.” Thạch Mục gật nhẹ đầu.
Họ Thạch đã đưa ra lựa chọn, Hầu trưởng lão cũng không nói thêm gì nữa, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Khu vực ảm đạm kia lập tức sáng lên, hiện ra danh tự của Thạch Mục.
Tiếp đó, lão lại phất tay phóng ra một đạo thanh quang, dung nhập vào trong Huyền Linh Bích của Thạch Mục. Ấn ký vốn dĩ thuộc về tầng thứ nhất cũng bị xóa đi, thay vào đó là chứng minh sở hữu Linh Địa ở tầng thứ hai.
Sau khi chọn xong động phủ, Thạch Mục cũng không nán lại thêm nữa mà lập tức cáo từ rời đi.
…
Sau nửa tháng, tầng thứ hai Thánh Địa, không gian Huyền giai.
Lối vào Huyền Linh Tháp, bóng người lập lòe, hai ba trăm thân ảnh phóng tới.
Đi đầu là một người mặc áo bào xanh, thân hình cao lớn, ngũ quan rõ ràng, hai mắt sáng ngời như có kim quang ẩn hiện. Người này đứng chắp tay, tạo nên cảm giác vô cùng uy mãnh, đúng là Thạch Mục.
Theo sau hắn là Tề Phong cùng ba trăm người hầu.
Đoàn người đứng đó, đưa mắt nhìn quanh. Không gian tầng thứ hai hiện ra trước mắt.
Mây trắng lượn lờ giữa không trung, một ngọn núi hùng vĩ đột ngột xuyên thẳng lên cao. Quang cảnh xanh tươi. Chính giữa ngọn núi còn có một dòng sông lớn uốn lượn mà qua. Trên núi mơ hồ thấy được vô số thác nước khổng lồ bàng bạc. Nước từ trên cao rơi xuống tạo nên âm thanh ù ù. Hơi nước cuồn cuộn phiêu đãng, vô cùng hào hùng, muôn hình vạn trạng.
Thiên địa linh khí nơi đây cực kỳ nồng đậm, gấp mấy tầng thứ nhất. Bên trong ngọn núi thỉnh thoảng phiêu đãng từng trận sương mù trắng xóa, bên trong lập lòe Linh quang, rõ ràng chính là Linh vụ do thiên địa linh khí cực kỳ nồng đậm tạo nên.
“Nơi này chính là không gian Huyền giai, thiên địa linh khí thật là nồng đậm…”
“Nhìn những Linh vụ kia kìa, nơi đây quả thực không giống nhân gian.”
“Đây mới là Tiên gia Thánh cảnh…”
Những người hầu này kiến thức có hạn, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều bàn tán một cách hưng phấn.
Thạch Mục đã từng thấy qua không gian tầng thứ hai, lúc này cũng không tỏ ra quá mức kinh ngạc.
“Về sau các ngươi sẽ sống ở đây, còn nhiều thời gian để nhìn ngắm phong cảnh, hiện tại hãy đến động phủ rồi nói.” Thạch Mục vừa nói vừa thi triển Khí Vân Thuật đã lâu không dùng.
Dựa vào tu vi pháp thuật của hắn lúc này, thi triển Khí Vân Thuật đã sớm không bị hạn chế khoảng cách, có thể phi hành trong thời gian dài, mặc dù không thể so với hỏa dực nhưng cũng không chậm.
Phần lớn người hầu đều là võ giả, không ít người thậm chí chưa từng phi thiên độn địa, lúc này ngồi trên mây trắng không khỏi có chút bất an, có điều đám mây vô cùng ổn định. Nhìn ngắm phong cảnh chung quanh, bọn họ càng thêm hưng phấn nhưng sợ làm phiền Thạch Mục nên chỉ bàn luận khe khẽ.
Một đám mây trắng khổng lồ bay nhanh vào trong khu vực Huyền giai. Phong cảnh hai bên không ngừng lui nhanh về sau.
Thạch Mục đứng trên đám mây cũng không nhàn rỗi, liên tục quan sát chung quanh.
Tại một linh bộc cách đó không, tấm lụa bàng bạc khổng lồ trên trời giáng xuống. Hơi nước trắng xóa bay múa phiêu đãng. Phạm vi mười trượng quanh đó đều là hơi nước. Những hơi nước này tựa hồ là do Linh khí hóa lỏng hình thành. Phàm là khu vực bên cạnh thác nước, thiên địa linh khí vô cùng nồng đậm. Cạnh đó sinh trưởng không ít Linh thảo, Linh tài. Tất cả đều có hỏa hầu mấy trăm năm.
Thạch Mục âm thầm cảm thán. Không gian Huyền giai quả thật trù phú hơn khu vực Hoàng giai quá nhiều. Linh khí nồng đậm đã bồi dưỡng rất nhiều Linh tài địa bảo quý giá.
Có điều hắn không tới gần linh bộc kia, càng không có ý đồ ngắt lấy Linh thảo ở đó. Linh bộc quanh đâu đều đã có chủ, dù là vô chủ cũng thuộc về Thanh Lan Thánh Địa, không thể tùy tiện thu hoạch.
Không gian Huyền giai cực kỳ rộng lớn. Dựa vào Khí Vân Thuật của Thạch Mục cũng phải bay gần một ngày mới đến được Linh địa của mình.
Đây là một dãy núi kéo dài nghìn dặm, xung quanh có nhiều sông lớn chảy qua.
Bên trong sơn mạch là năm đỉnh núi cao vượt tầng mây, nhìn như năm ngón tay cực lớn chĩa thẳng lên trời.
“Thật sự là một Linh sơn phúc địa quá tốt, mơ hồ hợp thành đại trận trời sinh.” Thạch Mục lần đầu tiến vào phúc địa của mình, nhìn ngắm chung quanh vài lần, khuôn mặt lộ vẻ hài lòng.
“Phủ chủ, nơi đây có đại trận gì?” Tề Phong đứng gần Thạch Mục, nghe vậy bèn hỏi.
“Ngươi xem năm ngọn núi hội tụ, vị trí đặc thù, như năm ngón tay khép lại, tập trung linh khí trong vòng ngàn dặm, càng lâu càng nồng đậm. Đây là loại trận pháp do thiên nhiên tạo thành, không dễ tìm được.” Thạch Mục giải thích.
Tề Phong quan sát vài lần, thấy đúng như thế. Thiên địa linh khí chính giữa năm ngọn núi nồng đậm hơn nhiều so với bên ngoài.
“Chỉ tiếc trận thế thiên sinh có nhiều lỗ hổng, chỉ có thể tụ tập một lượng linh khí nhất định, phần bị thừa ra lập tức tiêu tán. Nếu có trận pháp đại sư bố trí một vài cấm chế thì tốt rồi. Đáng tiếc người đủ tạo nghệ như vậy chỉ sợ đều là cường giả Thánh Giai trở lên.” Thạch Mục thở dài, lắc đầu, phất tay giúp mọi người đáp xuống.
Chính linh bộc rải rác trên năm ngọn núi. Gần đó đều có một ít nhà cửa, linh điền, hẳn do chủ nhân trước đây dựng nên. Hôm nay Thạch Mục có thể mang ra sử dụng.
“Tề Phong, những linh địa này về sau do ngươi quản lý. Chế độ thưởng phạt như cũ, nhớ phải phân người đủ các linh bộc. Linh điền ở đây rất nhiều, không nên lãng phí.” Thạch Mục dặn dò Tề Phong.
“Phủ chủ yên tâm!”
Tề Phong vội vàng đáp ứng sau đó bắt đầu phân phối nhân lực.
Thủ hạ của Thạch Mục chỉ chừng ba trăm người. Hắn cũng không có ý định tăng cường nhân thủ. Mỗi linh bộc cắt cử ba bốn mươi người xem như vừa đủ.
Tề Phong lấy các loại hạt giống ra, chia cho người hầu ở các linh điều. Tất cả đều được an bài rõ ràng mạch lạc.
Thạch Mục thấy vậy, âm thầm gật đầu.
Tư chất tu luyện của Tề Phong hết sức bình thường nhưng khi xử lý sự vụ lại rất thành thạo, thoạt nhìn cũng có vài phần thiên phú.
Trong lúc đám người Tề Phong bận rộn, họ Thạch cũng không nhàn rỗi. Sau khi lượn quanh vài vòng sơn mạch, hắn bắt đầu bố trí một ít trận pháp,cấm chế. Những đạo cụ này được hắn chuẩn bị từ trước, tiêu tốn không ít Linh Thạch.
Linh Địa ở đây khá gần khu vực Man Hoang. Nói không chừng một ngày nào đó sẽ có Yêu thú thực lực mạnh mẽ tìm đến, phải phòng hộ thật tốt mới được.