"Kim sư huynh, sao tự dưng ngươi lại cảm thấy hứng thú với Thạch Mục này vậy? Tuy rằng thực lực hắn không tệ nhưng có lẽ còn chưa đủ để lọt vào mắt ngươi mà?" Hoắc Mậu nghe Kim Hoán nói chuyện, trên mặt liền lộ ra một tia lấy lòng hỏi.
"Ngươi thì biết gì, người này mặc dù hàng ngày trông có vẻ thường thường không lộ ra cái gì nổi bật nhưng theo ta được biết, mới một tháng trước hắn lặng lẽ tham gia kiểm tra thiên phú của Linh Pháp Điện, chẳng những được đo ra là có thiên phú thuật sĩ, nghe nói còn không thấp." Ánh mắt Kim Hoán chớp động vài cái, miệng chậm rãi nói ra.
"Thiên phú thuật sĩ?"
Hoắc Mậu nghe xong, chấn động.
"Bây giờ việc này chưa bị truyền ra ngoài, các thế lực khác còn không biết. Cho nên Tôn Linh Các chúng ta phải muốn thừa cơ hội này, nghĩ biện pháp lôi kéo kẻ này vào trong các." Thanh âm của Kim Hoán trầm xuống, nói.
Hoắc Mậu hiểu ý vội vàng gật đầu xưng phải.
"Cũng may ở trong tông môn mấy người mà Thạch Mục này quen biết đều có chút quan hệ với Tôn Linh Các chúng ta. Ngươi phải bằng hết mọi khả năng đi giao hảo với kẻ này. Coi như không thể lôi kéo hắn vào các thì cũng không thể để mấy thế lực khác đoạt hắn đi." Sau khi Kim Hoán nghĩ nghĩ một chút, lại phân phó nói.
"Được, xin Kim sư huynh cứ yên tâm đi." Hoắc Mậu biến sắc, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Kim Hoán nhẹ gật đầu, lại phân phó vài câu, liền nhanh chân rời đi.
Hoắc Mậu đưa mắt nhìn Kim Hoán rời đi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Vào thời khắc này, thân ảnh của Thạch Mục cũng từ trong sơn cốc đi ra, hắn không mang gì nhiều, trong tay chỉ tuỳ tiện cầm một thanh Cương Đao.
Trên mặt Hoắc Mậu vội lộ ra dáng tươi cười sáng lạn, đi qua đón.
...
Không bao lâu sau, hai người tới sơn cốc nằm giữa ngọn núi số mười một và số mười hai.
Trong đám cây xanh rợp bóng giữa cốc, một toà quảng trường hình tròn cực lớn thình lình nằm ngay đó. Diện tích của nó chừng bốn, năm mươi mẫu. Trên quảng trường, mười toà lôi đài xếp song song nhau.
Giờ phút này quảng trường rất nhộn nhịp ồn ã, tụ tập đông đảo một đám đệ tử mặc quần áo màu đen, số lượng ước chừng hơn một nghìn, đang vây xung quanh phụ cận mười toà lôi đài, âm thanh ồn ào từ đó liên tiếp truyền ra.
Thị lực của Thạch Mục rất tốt, còn chưa đi đến trên quảng trường đã từ rất xa thấy được trên mười toà lôi đài kia hiện đều đã có người đang tỉ thí. Trên từng toà lôi đài, ở bên cạnh đều đứng một người mặc quần áo và trang bị của Hắc Ma Môn, ống tay thêu chữ "Ất".
Những đệ tử cấp Ất này tất nhiên là trọng tài trong kỳ thi đấu nhỏ lần này.
Đám người vây quanh phụ cận lôi đài thỉnh thoảng thốt ra trận trận hoan hô. Toàn bộ quảng trường đều chìm ngập trong một bầu không khí nóng hừng hực như lửa.
Họ Thạch bị bầu không khí chung quanh lây nhiễm, trong lòng cũng có chút kích động lên.
"Các Tiểu Tỉ Thí tiến hành ba tháng một lần trong môn là tỉ thí dành riêng cho đệ tử cấp Bính chúng ta. Đệ tử cấp Giáp và cấp Ất sẽ không tham dự vào. Mục đích của tỉ thí ngoại trừ luận bàn lẫn nhau, còn dùng để định ra xếp hạng cho đệ tử cấp Bính. Có thể nói đây là một lần tập dợt làm nóng người trước khi kỳ thi đấu lớn mỗi năm diễn ra đấy." Hoắc Mậu nói qua, lại chỉ một ngón tay về một chỗ phía trước.
Thạch Mục men theo cánh tay của hắn nhìn sang, chỉ thấy tại một bên khác của quảng trường, dựng sững một tấm bia đá màu đen cực lớn cao đến vài chục trượng. Trên mặt bia, chữ nhỏ màu bạc xếp đầy chi chít từ trên xuống dưới.
Ánh mắt ngưng tụ, Thạch Mục hơi tập trung tinh thần, tuy rằng cách xa đến mấy trăm trượng nhưng hắn vẫn thấy rõ chữ bạc trên tấm bia đá, từng cái một là tên người.
Hắn lập tức lộ ra thần sắc cảm thấy hứng thú, nhập môn đã mấy tháng, đây là lần đầu tiên hắn thấy bảng xếp hạng của đệ tử cấp Bính.
Chữ trên bia đá nhấp nháy ngân quang, vị trí phía trên cùng của một người có cái tên Đoạn Thiên Lý, các vị trí phía dưới cũng theo thứ tự sắp xếp đầy tên người.
“Thạch sư đệ, chẳng lẽ ngươi từ đây có thể nhìn thấy được tên người trên tấm bia đá bên kia?” Hoắc Mậu thấy Thạch Mục nhìn chằm chằm vào tấm bia đá bên kia, không khỏi có chút kinh ngạc hỏi.
“Tại hạ từ nhỏ có thị lực hơn người, miễn cưỡng có thể thấy được chữ viết bên kia, nếu tới gần hơn chút thì có thể trông thấy rõ ràng.” Thạch Mục cười nhẹ giải thích.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã đi vào trong sân, Hoắc Mậu mở đường đi trước chen tới gần tấm bia đá kia.
Chỗ này tụ tập hơn trăm người, trong đó có không ít người đều là đệ tử mới nhập môn giống như Thạch Mục.
Lông mày Thạch Mục hơi nhíu lại, nhìn thấy thiếu nữ Lam Phượng đang đứng cùng hơn mười người đệ tử khác gần đấy, vẻ mặt và khí thế có vẻ tự tin hơn lúc trước rất nhiều, chắc chắn đã có thu hoạch không nhỏ ở Huyết Long hội.
Trong những đệ tử mối nhập môn thì Lam Phượng cũng là một nhân vật nổi tiếng, những người ở gần tấm bia đá thỉnh thoảng nhìn về phía thiếu nữ này, thỉnh thoảng còn nghe được âm thanh bàn tán.
Thạch Mục nhìn liếc qua rồi thu hồi ánh mắt lại tiếp tục nhìn về phía những cái tên trên bia đá.
“Hoắc sư huynh, người xếp hạng thứ nhất trên này, Đoạn Thiên Lý là người như thế nào?” Thạch Mục nhìn về phía cái tên đứng đầu, ánh mắt hơi híp lại hỏi.
“Đoàn sư huynh? Hắn là một người thần bí, rất ít khi lộ diện ra bên ngoài, ta cũng chưa từng gặp qua, thế nhưng lần đầu tiên hắn thi đấu đã có thực lực Hậu Thiên trung kỳ, hơn nữa người ta đồn rằng hắn còn là một Thuật Sĩ học đồ Phong hệ.” Hoắc Mậu hơi suy nghĩ một chút rồi đáp.
“Võ pháp song tu!” Thạch Mục rùng mình trong lòng, không nghĩ tới đệ tử đứng đầu Bính cấp lại là người kiêm tu giống mình.
Xem ra vũ kỹ và thuật pháp cùng phối hợp hợp lý sẽ gia tăng thực lực lên rất nhiều.
“Mỗi lần Tiểu Tỉ Thí thì tông môn sẽ sắp đặt một vị trưởng lão Tiên Thiên và một vài đệ tử Ất cấp chủ trì, nhưng vị Tiên Thiên trưởng lão kia hình như giờ không có ở đây.” Hoắc Mậu nhìn thoáng qua một cái đài cao ở gần tấm bia đá, ở trên đấy có một cái ghế bằng gỗ cây Tử Đằng, lúc này trên ghế lại không hề có ai.
“Hoắc sư huynh, ta mới nhập môn, đối với quy tắc của Tiểu Tỉ Thí trong tông môn còn không rõ, không biết huynh có thể giải thích sơ qua cho ta một chút.” Thạch Mục trầm ngâm một chút rồi mở lời.
“Ha ha, đương nhiên rồi, mặc dù số lượng đệ tử cấp Bính không ít nhưng đệ tử cũ đều hiểu rõ lẫn nhau, nếu không phải nắm chắc chiến thắng thì sẽ không tùy tiện đi khiêu chiến, cho nên xếp hạng gần như không thay đổi. Vì vậy nên quy tắc tỉ thí cũng rất đơn giản. Ngày đầu tiên, các sư đệ mới nhập môn tỉ thí với nhau. Hôm sau sẽ là những người mới nhập môn khiêu chiến người cũ, ngày cuối cùng những người cũ thi đấu với nhau. Nhớ kỹ, Tiểu Tỉ Thí không giới hạn thuật pháp công pháp, không giới hạn vũ khí Pháp Khí, trừ việc không thể tổn thương đến tính mạng thì không có hạn chế gì thêm. Nói tóm lại kẻ mạnh thì có quyền.” Hoắc Mậu nói sơ qua một lần quy tắc Tiểu Tỉ Thí.
“Thì ra là thế!” Thạch Mục nhẹ gật đầu.
“Cái này chỉ là việc nhỏ, Thạch sư đệ không cần khách khí như thế. Đúng rồi, theo như ta biết, tính cả những đệ tử mới như các ngươi, năm nay tông môn đã tuyển sinh bốn nhóm đệ tử, khoảng chừng ba bốn trăm người, hôm nay là ngày đầu tiên, chủ yếu xem các ngươi thi đấu rồi.” Hoắc Mậu xua tay áo, đột nhiên nhớ đến cái gì đó liền lên tiếng.
Thạch Mục nhìn vào tấm bia đá, trên đó có mấy trăm cái tên viết bằng mực đỏ phân chia với những cái tên viết bằng màu bạc bên trên. Tên của hắn dĩ nhiên được xếp vào cuối cùng trong một trăm người, có thể nói hơn trăm người này chính là đệ tử mới nhập môn rồi.
“Thạch sư đệ, ngày mai thi đấu nếu tân đệ tử các người có thể khiêu chiến và chiến thắng đệ tử cũ thì sẽ nhận được rất nhiều phần thưởng có giá trị. Nhưng thực sự mà nói thì thực lực của các người và những đệ tử cũ chênh lệch rất xa, muốn khiêu chiến e rằng khá sớm. Thạch sư đệ tuy rằng thực lực không yếu nhưng trong quá trình thi đấu cần phải cực kì cẩn thận, lưu lại núi xanh lo gì không có củi đốt. Nếu muốn giành được chỗ tốt thì cứ cố gắng tranh giành một vị trí dẫn đầu trong đám đệ tử mới là được rồi. Những đệ tử mới nhập môn trong tông môn mà giành được một trong mười thứ hạng đầu cũng sẽ có được phần thưởng nhất định đấy." Hoắc Mậu có chút khuyên bảo.