Một trận gió thổi đến vờn quanh hai người bọn họ, cảm giác lạnh lẽo khiến Vạn Vân Phỉ run lập cập.
Vạn Vân Phỉ run rẩy quay sang nhìn sắc mặt bình tĩnh của Dương Tam, theo bản năng xích lại gần cô.
Dương Tam quay đầu hỏi cô ấy: “Cô muốn đứng ngốc ở bên ngoài hay cùng tôi đi vào bên trong?”
Dương Tam suy xét, nếu cô muốn kiếm được nhiều tiền, ăn được nhiều món ăn ngon thì phải có chút tiếng tăm trong giới hàng yêu trừ ma. Ngày hôm qua, cô quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt của Vạn Vân Phỉ cũng là vì muốn cô ấy giúp cô trở nên nổi tiếng. Rượu thơm cũng sợ ngõ sâu.
Lúc trước Vạn Vân Phỉ dám đến nhà ma phát sóng trực tiếp, thứ nhất là vì không biết nên không sợ, thứ hai là vì tính cách lớn gan lớn mật.
Cô ấy cắn chặt răng, nói: “Tôi cùng cô đi vào!”
Thật hiếm khi tận mắt chứng kiến một người siêu độ ác quỷ, nếu bỏ lỡ cơ hội này sợ là sau này sẽ phải hối hận.
Dương Tam ừm một tiếng, thong thả đi vào toà quỷ trạch u ám.
Sau khi hai người bước vào toà nhà, cánh cửa đang mở bỗng nhiên đóng sầm lại, ánh mặt trời cũng bị ngăn bên ngoài cửa. Trong phòng tối đen như mực kết hợp với những cơn gió liên tục thổi đến, nếu mang theo camera thì có thể quay được cả bộ phim ma.
Vạn Vân Phỉ run rẩy lấy điện thoại di động ra, bắt đầu ghi hình. Ở một mức độ nào đó mà nói thì cô ấy cũng rất lợi hại. Ánh sáng từ màn hình di động của Vạn Vân Phỉ cũng trở thành nguồn sáng duy nhất trong tòa nhà này.
Năm bóng đen đã ngưng tụ thành hình người đồng loạt lao về phía Dương Tam, nhưng khi cách Dương Tam chỉ khoảng một trượng, bọn chúng dường như đụng phải thứ gì đó liền hét lên thảm thiết.
Dương Tam bĩu môi không cho là đúng, mấy thứ này còn sống đến bây giờ chỉ có thể là do bọn chúng may mắn, cô dám nghênh ngang tiến vào đương nhiên là có chuẩn bị. Nếu cô không thể đối phó được mấy con tiểu quỷ này thì tự kết liễu bản thân còn hơn.
Cô búng tay một cái, trên đầu ngón tay đột nhiên xuất hiện ngọn lửa.
Khác với ngọn lửa màu vàng mà Vạn Vân Phỉ thường nhìn thấy, ngọn lửa này lại có màu đỏ, chỉ cần nhìn vào liền cảm thấy hai mắt như bị thiêu đốt khiến cô ấy không tự chủ được đành nhắm mắt lại.
Đến cô ấy còn như thế, thì mấy tiểu quỷ kia không cần phải nói. Đối với bọn chúng thì ngọn lửa nhỏ kia còn đáng sợ hơn cả ánh sáng mặt trời, giống như lâm vào đại địch, toàn thân đau đớn đến mức bọn chúng phải đồng loạt mở miệng xin tha.
Dương Tam vẻ mặt ngiêm túc, ra vẻ danh môn chính phái: “Các ngươi may mắn không bị quỷ sai mang đi, thế nhưng không biết làm việc tốt tích đức, ngược lại còn ăn thịt người, tay dính đầy máu, hôm nay Dương Tam ta phải thay trời hành đạo.”
“Các ngươi có ý kiến gì không?”
Dương Tam từ trên cao nhìn mấy con quỷ kia, chờ đợi trong chốc lát, thấy bọn chúng không có ý kiến liền vừa lòng gật đầu:
“Xem ra các ngươi đều biết bản thân phạm phải tội lỗi không thể tha thứ, nếu đã không có ý kiến gì, ta liền siêu độ cho các ngươi!”
Mấy con quỷ kia: Ngươi có giỏi thì dập tắt ngọn lửa kia đi để bọn ta có sức lực nói chuyện!