Trên người của Dương Tam có một ngọn Thái Dương Chân Hỏa. Thật ra Thái Dương Chân Hỏa chỉ mười đại Kim Ô mới có, nhưng từ lúc cô có kí ức, trên người đã có ngọn lửa này. Theo lời sư phụ thì đây là lễ vật mà một người bạn cũ tặng bà ấy.
Dương Tam chống cằm chờ năm con tiểu quỷ được chiên chín, ngay sau đó liền dùng đũa gắp lên cho vào miệng. Vị giòn bùng nổ trên đầu lưỡi cùng với vị cay nhè nhẹ khiến cô không thể dừng lại.
Quá ngon!!
Quả nhiên dầu Phu Chư thích hợp với món chiên.
Chỉ một ngụm, trong vòng vài giây cô liền giải quyết năm con tiểu quỷ đó.
Dương Tam lấy sách dạy nấu ăn ra, bắt đầu ghi chép.
Ác quỷ: Chiên bằng dầu Phu Chư kết hợp với Thái Dương Chân Hỏa. (Sử dụng thiên lôi phách sẽ khiến nguyên liệu nấu ăn biến chất, kiến nghị không nên phí phạm của trời.)
Sau khi ghi chép, cô liền thu quyển sách lại.
Điều khiến cô cảm thấy buồn bực là dầu Phu Chư sau mỗi lần sử dụng sẽ ngày ít đi, không giống như Thái Dương Chân Hỏa có thể dùng lại. Mặc khác, số lượng dầu Phù Chư hiện có rất ít, 3000 năm qua cô cũng chỉ mới đụng phải một con. Thịt đã bị cô nướng ăn, còn dầu Phu Chư được cô lưu trữ lại dùng dần.
Nếu có thể gặp được một con Phu Chư nữa thì tốt biết mấy.
Dương Tam đang suy nghĩ miên man thì bên ngoài chợt vang lên tiếng đập cửa.
Dương Tam chậm rãi đi ra mở cửa. Bên ngoài là một người đàn ông đeo kính gọng mỏng, mặt mũi bình thường nhưng Dương Tam ngửi được mùi tà khí nhàn nhạt trên người anh ta.
Anh ta ôn tồn mỉm cười, nói: “Cô vừa mới ăn món gì thế, mua ở đâu vậy? Mùi hương quá thơm, tôi ở ban công thèm đến đói bụng.”
Mua được mới là lạ!
Dương Tam nhàn nhạt đáp: “Đây là đặc sản bạn tôi gửi đến, tôi cũng không biết mua ở đâu.”
Anh ta vẫn không từ bỏ, tiếp tục thuyết phục cô: “Có thể cho tôi thông tin liên lạc của người bạn đó được không? Tôi định xem có thể nhờ người đó mua giúp tôi hay không.”
Anh ta lấy ra một tấm danh thiếp, giọng điệu không giấu được sự tự đắc: “Cô yên tâm, tôi không phải kẻ lừa đảo, đây là danh thiếp của tôi, tôi là người đại diện.”
Ánh mắt anh ta dừng trên người Dương Tam mang theo vài phần dò xét, giống như đang định giá một món hàng.
Trong lòng Dương Tam âm thầm ghi thù người này, trước kia kẻ nào dám dùng ánh mắt như vậy nhìn cô đều đã vào bụng cô cả rồi.
Cô nhìn danh thiếp, tên trên danh thiếp ghi là Hà Hằng, là người đại diện của Tề San. Cái tên Tề San này nghe có chút quen tai.
Hà Hằng nói: “Vẻ ngoài của cô rất thích hợp tiến vào giới giải trí, nếu cô cảm thấy hứng thú có thể đến công ty chúng tôi phỏng vấn.”